Chương 48
Ngô Thế Huân cẩn thận bưng một chén thuốc đến trước mặt Lộc Hàm, nhỏ giọng nói rằng: "Ăn no chưa?"
Lộc Hàm ngẩng đầu, lại cúi đầu đáp: "Ừ." Giơ tay lên muốn tiếp nhận chén thuốc trong tay hắn.
Ngô Thế Huân liếc nhìn chén cơm trong tay cậu, bất mãn nhíu mày, "Anh gọi đây là ăn sao?" Vội vã giơ chén thuốc lên cao không cho cậu với tới, "Nhanh ăn hết cơm rồi uống thuốc!"
Lộc Hàm phẫn nộ thu hồi tay, "Anh thực sự ăn không vô, gần đây uống thuốc không muốn ăn uống gì cả..."
Tay Ngô Thế Huân nắm thật chặt, nhìn hắn có chút thất vọng, thanh âm trở nên mềm nhẹ hơn, "Vậy uống thuốc đi, không ăn cũng được."
Lộc Hàm cười xán lạn, tiếp nhận chén thuốc uống từng ngụm.
Ngô Thế Huân nhìn đôi mắt trong suốt lấp lánh của cậu, yết hầu trở nên gấp gáp, lòng cũng đau nhức, cuối cùng không đành lòng, Ngô Thế Huân cố sức xoay người, trong ánh mắt kinh ngạc của cậu bỏ đi ra ngoài.
Đi tới hoa viên, Ngô Thế Huân đờ đẫn đứng, vươn tay dụi dụi hai viền mắt đang đỏ hoe, ôm lồng ngực cố sức hô hấp.
Bỗng phía sau vang lên thanh âm lo lắng của người nọ: "Thế Huân... Em làm sao vậy?"
Thấy hắn không mở miệng, người nọ lại hỏi, "Thế Huân, có phải anh không ăn cơm cho nên em mới không vui?"
Vẫn là không mở miệng... Lộc Hàm sợ hãi đi lên hai bước, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay hắn, "Thế Huân à..."
Ngô Thế Huân đột nhiên xoay người, thuận thế ôm cậu vào trong lòng.
Cố sức xoa mái tóc của cậu, Ngô Thế Huân nghĩ, toàn thân từ trong ra ngoài vừa chua xót vừa đau nhức.
"Lộc Hàm, thì ra từ khi bắt đầu em đã sai rồi..." Ôm chặt lấy cậu, "Khiến anh biến thành như ngày hôm nay, tất cả đều bởi vì chúng ta... Mọi người đều thương tổn anh! Cò em thì..." Ngô Thế Huân nói, cổ họng đột nhiên phát không ra tiếng.
Lộc Hàm lặng yên nắm chặt bàn tay, chăm chú nhắm hai mắt đã ngập tràn nước.
Gió đông lạnh thấu xương nhưng vẫn không xua tan được mùi vị chua xót trong lòng.
Thanh âm của Ngô Thế Huân run run, ngực không thể ngăn cản niềm sợ hãi, "Anh còn hận em đúng không? Biến anh thành như vậy, thành một tội nhân trong nhà, sao anh có thể không hận được..."
Lộc Hàm đột nhiên hé miệng, dùng hết sức cắn cánh tay của Ngô Thế Huân, con ngươi đỏ sậm bên trong bắt đầu khởi động.
Cắn một lúc Lộc Hàm mới buông ra, Ngô Thế Huân đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng không rên một tiếng.
Đẩy Ngô Thế Huân ra một khoảng cách, Lộc Hàm trừng mắt nói: "Hận! Trước đây hận, hiện tại hận, sau này vẫn hận!" Nhưng con ngươi hung ác độc địa rất nhanh liền chuyển biến bi thương nhu tình, "Nhưng anh không thể từ bỏ...Tất cả mọi việc mà mấy người làm với gia đình anh! Nếu như không có hận ý, tội ác trong ngực sẽ giết chết anh, anh phải nhìn mặt em thế nào đây?"
Ngô Thế Huân môi run tái nhợt, nhìn cậu thật lâu nói không ra lời. Lần thứ hai ôm cậu vào lòng, "Vậy anh hận em đi, nếu như vậy mới làm cho anh thanh thản..."
Lộc Hàm chậm rãi vươn hai tay, lưu luyến vỗ về lưng hắn, khép hai mắt lại, "ừm..."
Những ngọn đèn ngũ sắc lấp lánh, những món trang sức rực rỡ, âm nhạc vui tươi rộn rã khuấy đảo cả thành phố.
Ngô Thế Huân nắm chặt tay người đi bên cạnh, thi thoảng mỉm cười ghé mắt nhìn cậu.
Vốn đang lo lắng cậu không thích đến những nơi ồn ào náo nhiệt như thế này, nhưng hiện tại thấy cậu tươi cười hạnh phúc, Ngô Thế Huân liền tống nỗi bất an ra phía sau đầu.
Lộc Hàm hưng phấn kéo ống tay áo hắn, "Thế Huân em xem! Râu của ông già Nô-en kia dài dễ sợ!"
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười, "Đó là giả, lẽ nào anh không biết? !"
Nụ cười của Lộc Hàm có chút cương lại, "Anh không biết... Khi anh còn rất nhỏ có được mẹ dẫn đi xem một hai lần, khi đó cũng không như bây giờ, thì ra râu của ông già Nô-en không phải thật..."
Ngô Thế Huân nhíu mày, ngực không biết là tư vị gì, vừa định nói xin lỗi, lại bị cậu cười quay đầu cắt đứt, "Cũng may hiện tại em nói cho anh biết, ha ha!"
Lời tới rồi bên mép rồi, Ngô Thế Huân chỉ có thể cười khổ thu về.
*********************************************************************************
Sắc trời về khuya, người tụ tập càng nhiều. Tất cả mọi người đều tập trung nơi có chiếc chuông đồng thật lớn, chờ mong đếm ngược giây phút pháo hoa được tung bay.
Ngô Thế Huân không muốn Lộc Hàm bỏ qua thời khắc tốt đẹp này, liền lôi kéo cậu chạy đi như bay.
Sóng người bắt đầu khởi động, mỗi người đều thấp thỏm chờ đợi, người đi ngang qua luôn khiến Lộc Hàm không bước tiếp được. Ngô Thế Huân ngực rất buồn bực, đã chặn đường rồi cũng không nói một tiếng để cho người khác chú ý một chút!
Thực sự không thể tránh được, Ngô Thế Huân tiến lên hai bước, ôm lấy thắt lưng cậu, kề sát thân thể gầy yếu, che chở cho cậu đi lên phía trước từng bước một.
Lộc Hàm đang bị chặn đột nhiên được Ngô Thế Huân thúc đi.
Cúi đầu cắn môi, Lộc Hàm len lén cười, không khí về đêm lạnh như băng tuyết vậy mà mặt vẫn nóng bừng. Có chút do dự, lại mang theo tia chờ mong, Lộc Hàm vươn tay, vòng qua chiếc eo của hắn, lưng cũng thuận thế dán chặt trong ngực hắn.
Nhưng mà ngẩng đầu lên, phát hiện những người chung quanh đều đồng loạt quay đầu lại.
Nụ cười ngượng ngùng trên mặt Lộc Hàm trong nháy mắt đình trệ, sao cậu có thể quên được!
"Buông ra!" Đột nhiên hô một tiếng, Lộc Hàm gạt tay Ngô Thế Huân, kinh sợ nhìn người bốn phía.
Ngô Thế Huân hung hăng cắn răng, lạnh buốt nói một tiếng: "Đi theo em." Liền cố sức nắm tay cậu, đẩy đoàn người ra, dùng sức kéo cậu đi ngược phía chuông đồng.
Lộc Hàm đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn là không dám gạt ra.
Ngô Thế Huân kéo cậu rời xa đoàn người, đi tới một con hẻm nhỏ an tĩnh, không nói được lời nào đẩy cậu ra.
Lộc Hàm kinh hãi nhìn hắn, trong lòng vẫn chưa nguôi chuyện lúc nãy, lại bị hắn giận dữ, không khỏi có chút dỗi, "Sao em lại bướng như vậy?"
Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần, nhìn theo cậu, sắc mặt âm tình bất định.
Lộc Hàm ngượng ngùng ... Không nhìn hắn, sắc mặt trở nên cô đơn, "Em rốt cuộc muốn anh phải làm sao..."
Ngô Thế Huân đặt hai tay lên bờ vai của cậu, "Em muốn hôn anh."
Lộc Hàm bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra nhìn hắn.
Ánh mắt của Ngô Thế Huân mang theo cường thế, nhưng vẫn tìm được một tia ôn nhu, "Có thể chứ?"
Như bị đầu độc, Lộc Hàm tự động nhắm hai mắt lại.
Ngô Thế Huân nâng gương mặt cậu lên, đôi môi hơi lạnh hôn lên môi cậu.
Lộc Hàm hai tay run lên, môi hơi chu, nghênh tiếp hắn xong liền không hề đáp lại.
Khắp bầu trời tuyết tuôn rơi xuống, điểm nhẹ ở trên người. Cảnh sắc chung quanh bắt đầu trở nên mông lung, tựa như một giấc mơ hão huyền, mang theo sự thương tiếc vô ngần, hình như thoáng cái sẽ biến mất vậy.
Sợ tất cả sẽ đột nhiên tan vỡ, Lộc Hàm động cũng không dám, nhưng lại cẩn thận cảm thụ.
Đây là đôi môi của Ngô Thế Huân, lần nào cũng khiến con tim mình rung động, mặc dù chỉ là xúc cảm hơi lạnh nhưng vẫn đủ sưởi ấm trái tim.
Hồi lâu, Ngô Thế Huân mới lưu luyến chấm dứt nụ hôn.
Lộc Hàm chậm rãi mở mắt, sắc mặt ửng hồng, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, hồi lâu bỗng nhiên rơi lệ.
Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên nóng lòng, chân tay luống cuống lau nước mắt giúp cậu, "Lộc Hàm anh làm sao vậy?"
Nhưng mà nước mắt của cậu ngày càng nhiều, cậu lúc này yếu ớt chỉ cận mạnh tay sẽ vỡ vụn. Nỗi lo của Ngô Thế Huân biến thành tuyệt vọng, "Anh không vui sao? Em đối với anh như vậy..."
Lộc Hàm đau khổ lắc đầu, "Sao lại không thích chứ, từ thật lâu rồi, anh đã thích như vậy... Mỗi lần em chủ động hôn anh, trái tim anh lại đập loạn không chịu nổi, thế nhưng anh sợ hạnh phúc không thuộc về mình. Cho tới nay, anh không nắm bắt được thứ gì, mẹ, bà ngoại, ngay cả người ba đang hận, thiếu chút nữa mất đi em!" Ngẩng đầu u sầu nhìn hắn, "Mỗi lần em hôn anh, anh hầu như không dám động một chút, chuyện đó căn bản không phải việc của chúng ta, nhưng anh không dám phóng túng bản thân, hơn nữa, an không thể buông tha tất cả đã từng..."
Ngô Thế Hhuân thương tiếc ôm chặt cậu, tay không ngừng xoa tóc cậu, muốn an ủi cậu, nhưng thật đáng buồn phát hiện bản thân căn bản không nói nên lời.
Lộc Hàm thất thần một trận, nhắm mắt lại, buồn vô cớ vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn.
*********************************************************************************
Về đến nhà, Lộc Hàm để Ngô Thế Huân tắm trước, còn mình ngồi ở trong phòng chờ hắn.
Cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ lên.
Lộc Hàm đứng dậy mở cửa, phát hiện là quản gia Trần.
"Bác Trần, đã trễ thế này còn có chuyện gì saoạ?" Lộc Hàm nghi hoặc hỏi thăm.
Quản gia Trần sắc mặt có chút chần chờ, "Thiếu gia Lộc Hàm, có thể ra ngoài trò chuyện không?"
Lộc Hàm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm, sau đó gật đầu một cái.
"Thiếu gia, tôi biết cậu rất thích cậu chủ Thế Huân." Quản gia Trần dẫn Lộc Hàm ra bên ngoài, mở đầu một câu như vậy, khiến Lộc Hàm có chút phản ứng không kịp.
Ngón tay của Lộc Hàm mất tự nhiên cọ xát cùng nhau.
Quản gia Trần thở dài một hơi, "Thế nhưng cậu cũng biết Ngài..."
Không đợi quản gia Trần nói xong, Lộc Hàm đã tiến đến, "Tôi biết, hai người chúng tôi không có cơ hội yêu nhau."
Quản gia Trần đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười một chút, nhưng mà trong mắt không có nửa điểm tiếu ý, trái lại là yêu thương và thương tiếc, "Tất cả mọi chuyện của hai người trong con hẽm tối nay, tôi đều đã biết."
Lộc Hàm kinh hoảng nhìn quản gia Trần, môi bắt đầu run rẫy.
Quản gia Trần xót xa cười, "Không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho Ngài đâu. Kỳ thực Ngài vẫn cho người hầu giám sát hai người, bao gồm cả việc hai người ra ngoài hôm nay, chúng tôi đều có theo dõi. Khi cậu chủ đột nhiên kéo cậu chạy như bay, bởi vì nhiều người, hai người đã thoát khỏi đường nhìn của chúng tôi, tôi liền phân công mọi người đi tìm. Sau đó tôi nhìn thấy hai người trong con hẽm nhỏ..."
Lộc Hàm cúi đầu, vừa chột dạ vừa sợ hãi, không dám nhìn quản gia Trần.
"Thiếu gia, tôi biết người rất thích cậu chủ Thế Huân, thế nhưng cũng xin nhẫn nhịn một chút được không? Cậu chủ Thế Huân tuy rằng oán hận Ngài, nhưng không thể phủ nhận Ngài đã bảo vệ cậu chủ Thế Huân rất tốt. Tôi biết tôi nói như vậy rất quá phận, nhưng tôi tin cậu nhất định biết lực sát thương của lời đồn đãi, nhưng những điều này, cậu chủ Thế Huân chưa bao giờ trải qua... Từng hành động của hai người, tôi tạm thời sẽ bao che, nhưng nội gián ở đây rất nhiều, tôi cũng không thể giúp hai người giấu diếm hết mọi chuyện. Thiếu gia Lộc Hàm, nếu như cậu muốn vĩnh viễn bên cạnh cậu chủ Thế Huân, xin cậu hãy tiết chế một chút, còn có, tôi biết như vậy rất tàn nhẫn... Nhưng cậu hãy cự tuyệt cậu chủ Thế Huân đi." Quản gia Trần thành khẩn nhìn Lộc Hàm, "Như vậy hai người mới có thể vĩnh viễn gần nhau!"
Lộc Hàm viền mắt đỏ lên nhìn về phía quản gia Trần, cố sức hút một hơi, gian nan nói rằng: "Được... Cảm ơn bác, quản gia Trần."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top