Chương 15

Ngô Thế Huân sau khi ăn no căng bụng mới đi tới nơi đã hẹn với Lộc Hàm, kỳ thực cũng không thể nói là hẹn với Lộc Hàm, mà là Ngô Thế Huân cứ đeo bám người ta lải nhải: "Này, tối nay 7 giờ đến phòng 310 học thêm nhá."

Lộc Hàm vô cùng khó hiểu, cho dù Ngô Thế Huân có ham mê đi học nhóm đi chăng nữa, cũng không nên chọn một nơi "Người thưa thớt" như vậy chứ, nhưng mà dù trong lòng Lộc Hàm đầy khó hiểu và khó chịu, cậu vẫn có mặt đúng giờ trong phòng 310.

Ngô Thế Huân bước vào phòng học, Lộc Hàm đang cúi đầu, biểu tình chuyên chú, tay cầm bút viết khẽ động khẽ động, hoàn toàn không phát hiện Ngô Thế Huân đã đứng ở bên cạnh.

Ngô Thế Huân mỉm cười nhìn cậu vẽ một hồi, đột nhiên ho khan hai tiếng, Lộc Hàm nghe tiếng, giật mình ngẩng đầu, phát hiện Ngô Thế Huân đang cười vô tư, Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy bối rối, sau đó làm bộ như không có việc gì mà cất hết đồ vào cặp, lấy sách vở ra, bình tĩnh nói: "Bắt đầu ôn tập."

Ngô Thế Huân "xùy" một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, Lộc Hàm một bên mở sách tiếng Anh ra vừa nói: "Nghe nói tiếng Anh của cậu chỉ có 39 điểm, vậy thì hôm nay bổ túc tiếng Anh trước."

Bị người khác nói toạc ra số điểm "Vinh quang" của mình, Ngô Thế Huân không những không thấy mất mặt, trái lại chỉ vào Lộc Hàm: "Tôi lại muốn xem cậu có bản lĩnh gì có thể dạy tôi đạt 70 điểm."

Lộc Hàm nhìn trời, tuôn ra một câu "Vô vị ", sau đó nói tiếp: "Bây giờ nói qua một chút về cấu tạo từ, cậu hãy nghe cho kỹ."

"Tranh cậu vẽ rất đẹp, sao lại lén lút như thế?" Ngô Thế Huân hoàn toàn không có giao trái tim cho việc học hành.

Lộc Hàm không quản hắn, chỉ lầm lũi mở sách vở, chăm chú giảng giải, Ngô Thế Huân thè lưỡi, kéo tay chống cằm, cả người như khúc tượng nửa nằm nửa úp trên bàn, chán nản nghe Lộc Hàm giảng bài.

Cả đêm ấy, Ngô Thế Huân không hề chuyên tâm nghe giảng, hắn một hồi lại giở trò, một hồi lại chơi điện thoại di động, nếu không nhịn được thì rầm rì rầm rì, Lộc Hàm mỗi lần đều khẽ cắn môi nhẫn nhịn, đến khi thật sự không thể nhịn được nữa, Lộc Hàm buông cây viết trong tay, quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, "Cậu nghịch đủ chưa?"

Ngô Thế Huân khiêu khích liếc mắt nhìn cậu, há mồm thổi thổi tóc trên trán. Lộc Hàm bị hắn chọc giận đến nổi trận lôi đình, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh như băng, "Sắp thi cử đến nơi rồi, cậu còn không mau chấn chỉnh thái độ? !"

Ngô Thế Huân đặt hai chân trên bàn, "Gì? Cậu nghĩ là tôi không có thời gian."

"Đó là chuyện của cậu! Cậu cũng không thể lãng phí thời gian của tôi!" Lộc Hàm đột nhiên hô to, khiến Ngô Thế Huân hoảng sợ, "Cậu còn nhiều thời gian lãng phí, nhưng thời gian của tôi luôn luôn thiếu!" Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, cổ họng nghẹn ngào vài cái, "Nếu như cậu muốn trêu cợt tôi, cậu có thể đổi một phương thức khác, đừng làm mất thì giờ của tôi nữa, được không?"

Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, môi giật giật lại không biết nói cái gì, hắn thực sự nghe không vào, cũng không phải muốn lãng phí thời gian của Lộc Hàm, nhưng thói cũ khó bỏ, Ngô Thế Huân đành nói dối cậu.

Trong phòng học tĩnh lặng, ngoài cửa sổ lá cây nhẹ nhàng rung rinh vẫn nghe rõ từng tiếng một.

Nhưng một thanh âm kì lạ đột nhiên xuất hiện tống bay tiếng lá rung, có vẻ kì quái và đột ngột.

Lộc Hàm cúi người, khép lại sách vở đứng lên muốn đi, Ngô Thế Huân bắt cậu kéo lại, "Cậu đói bụng?"

"Không phải."

"Đừng cậy mạnh nữa, rõ ràng đói muốn chết, đi ăn gì đi." Ngô Thế Huân nói, kéo tay Lộc Hàm muốn đi.

Lộc Hàm vô tình bỏ qua tay hắn, "Tôi nói tôi không đói bụng."

"Nhưng tôi đói bụng, theo tôi đi ăn đi, phải đi ."

Lộc Hàm ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.

"Thực sự đói bụng, đi ăn cùng tôi đi, cậu cũng ăn." Ngô Thế Huân vẫn chăm chăm nhìn cậu, một lần nữa kéo tay cậu, lúc này Lộc Hàm mới không có bỏ qua tay hắn.

Không phải tôi không tin tưởng cậu, nhưng chẳng biết vì sao, ta không muốn cự tuyệt cậu.

Mặc dù cậu đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với tôi.

Trong lòng một mực chống cự cậu, nhưng không biết vì sao, đôi chân này lại muốn đi theo cậu.

*********************************************************************************

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân mỗi người kêu một chén đậu đỏ. Đã khuya rồi, lúc này chỉ còn vài người.

Lộc Hàm nuốt cả quả táo ăn hết cả chén đậu đỏ, "Tôi đi trước." Nói muốn đi, hình như ước gì lập tức biến mất khỏi tầm nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân so với cậu còn nhanh hơn ấn cậu lại chỗ ngồi, "Cậu không cảm thấy như vậy rất bất lịch sự sao?" Lộc Hàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ.

"Tối nay cậu đợi tôi có lâu không?" Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi.

Lộc Hàm ngẩn ra, sau đó đáp: "Có."

"Tôi vốn muốn gọi điện cho cậu báo đến trễ một chút, nhưng tôi không biết số điện thoại của cậu, không bằng như vậy đi, cậu cho tôi số điện thoại, như vậy sau này có chuyện gì tôi liền gọi cho cậu." Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút rồi nói như vậy.

"Tôi không có điện thoại."

Ngô Thế Huân nhìn cậu cười gượng, "Thời đại này mà điện thoại cũng không có? Cậu đến từ sơn trại sao?"

Lộc Hàm cắn cắn môi, ánh mắt có chút né tránh, Ngô Thế Huân vốn định chêm thêm vài câu nữa, thấy bộ dạng của cậu liền không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn đậu đỏ.

Không lâu sau, Lộc Hàm thấy hắn dừng lại, liền vội vàng nói: "Ăn xong rồi chứ? Vậy đi thôi." Ngô Thế Huân lại lập tức ấn cậu về chỗ ngồi, chỉ chỉ cái miệng của cậu, "Bên mép."

Lộc Hàm sửng sốt một chút, "Cái gì bên mép?"

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay nâng mặt cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt phẳng bên mép cậu, "Bẩn ghê." Ngô Thế Huân lầm bầm, thanh âm có chút thô cứng nhưng lại rất êm tai, hết sức chăm chú giúp cậu lau bánh đậu bên mép.

Nhìn biểu tình chăm chú của hắn lúc này, gương mặt của Lộc Hàm đột nhiên khô nóng, gạt hai tay hắn ra, Lộc Hàm nhíu mày đứng lên, Ngô Thế Huân ngây người một chút, cũng lập tức đứng lên, kéo tay cậu lại, Lộc Hàm bị hắn kéo lại mà dừng bước, đưa lưng về phía hắn.

"Cậu ghét tôi vậy sao?" Trong giọng nói có chút không giải thích được, có chút khổ sở, có chút cẩn thận, lại mang theo chút từ tính của chàng trai tuổi mới lớn.

Trong lòng Lộc Hàm nhảy một chút, cảm giác mình như bị đổ oan vậy, Lộc Hàm xoay người, không giận mà cười, "Cho tới nay, đều không phải là cậu ghét tôi sao?"

Ngô Thế Huân bị nụ cười của cậu đâm thẳng vào lòng, nhớ lại những chuyện trước đây, thật sự là như vậy. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã hung hăng mắng cậu, biết được cậu sẽ chuyển đến phòng kí túc xá với mình, hắn không lưu tình ném đồ đạc lẫn cậu ra ngoài cửa, mỗi khi trò chuyện đều dùng lời nói châm chọc, thấy cậu gặp nạn liền lướt qua giả bộ như không thấy, Ngô Thế Huân càng nghĩ càng thấy mình buồn cười, bản thân hắn vẫn đều ác độc như vậy không phải sao? Bây giờ còn đi hỏi người khác có ghét mình không, thật không biết xấu hổ.

Phục hồi tinh thần lại, thấy Lộc Hàm đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình, đôi mắt trong sáng khiến Ngô Thế Huân bối rối, "Không có!" Vô thức tự nói ra, Ngô Thế Huân sửng sốt.

Sắc mặt của Lộc Hàm không thay đổi, nhưng đáy mắt đã nảy lên một tầng tiếu ý nồng đậm.

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn, ảo não nhíu mày, hắn chưa từng khẩn trương vô thố như thế trước mặt người khác, Lộc Hàm thu hết mọi biểu tình của hắn vào trong mắt, "Sau này còn muốn ghét tôi không?"

Ngô Thế Huân giật mình, nghi hoặc nhìn Lộc Hàm."Nhưng mà tùy cậu thôi." Lộc Hàm nói xong, cất bước muốn đi, Ngô Thế Huân một lần nữa kéo lại, nhìn thẳng cậu, "Sau này sẽ không nữa." Hình như sợ Lộc Hàm không tin, Ngô Thế Huân lặp lại một lần nữa, "Sau đó sẽ không dám ghét cậu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top