CHAP 7

Theo chân Xán Liệt đến nhà Diệc Phàm. Hắn vô cùng ngạc nhiên, đây là nhà của tên làm màu kia ư? Không ngờ là cao đến mức này, nhìn mà xem to và cao hơn căn nhà của Lộc Hàm gấp bội lần. Thế Huân chẹp chẹp miệng

"Đây là nhà của Diệc Phàm ư? To đấy, nhưng xấu hơn nhà ta" 

Phát biểu được đôi lời thì tên nhiều răng kia ôm bụng cười, thậm chí là nói lắp. Hắn thắc mắc rằng mình phát âm sai à?

"Nhà, haha, nhà ư? hahaha, cậu, cậu ngây, haha" Tên kia cứ cười như điên, kẻ bên cạnh mặt xám xịt

"Ngươi nói đàng hoàng tí đi" Thật là, đến giới hạn rồi đấy

"Đây, đây mà là nhà. hahaha, cậu, haha" Tieesng cười cứ vang lên không ngớt. Ngô Thế Huân nghe qua liền hiểu, thẳng chân đạp vào Phác Xán Liệt rồi ung dung bước đi

Xán Liệt là người mà, phải biết đau chứ. Ôm chân đuổi theo mà chửi hắn

"Bạo lực, hết sức bạo lực. Ngươi phải chăng đã nhiễm bệnh của Lộc Ca?" Ai kia vờ như không quen biết, đi tiếp

"Ta nói ngươi thật là ngốc" 

"Ngu thì nói ngu đi. Còn bày đặt ngốc này nọ" Chữ 'khinh bỉ' hiện trên mặt Thế Huân

"Ngươi, sao lại khô khan giống Lộc Hàm quá vậy, đây chính là sự dễ thương là dễ thương đó" Bản sao Lộc Hàm chính hiệu là đây

"Dễ thương gì chứ. Có mà đang nói giảm nói tránh" Thế Huân mất hứng, không thèm quan tâm tên kia

"Này, đây không phải là nhà của Ngô Diệc Phàm. Đây là khu chung cư mà hắn đang sống" Nói rồi lại nhe hàm răng ra cười

Khu chung cư? Là cái gì? Thắc mắc nhưng không muốn hỏi, đơn giản là sợ phiền phức lắm.

"Đi, ta rất bận đấy" Lời nói vừa phát ra thì Xán Liệt tròn mắt nhìn. Sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ đều xuất hiện trong mắt, hắn hận không thể một cước đá bay người kia.

"Ok, đi" 

Lần đầu đi thang máy, hắn cảm thấy vô cùng thích thú. Cảm giác như đang bay ấy, không tự chủ mà mỉm cười. Căn hộ của Diệc Phàm ở tầng thứ 34, đi thang máy thoáng chốc đã tới nơi. Bước ra khỏi "cái hộp", hắn cảm thấy chút hụt hẫng, thật là muốn đi nữa a. 

Gõ cửa phòng số 30012, cũng phải chục phút sau mới thấy có người. Đây gọi là không tôn trọng khách, Thế Huân trong lòng không ngừng lên án hành vi vô kỷ luật này.

"Giề? Có chuyện gì mà hai chú vác xác đến nhà anh?"

 Nhìn xem, đây là kẻ đẹp trai mà hôm qua hắn thấy ư? Khác xa nhau. Tên này đầu tóc bù xù, mắt môi sưng hết cả lên, mặt bóng bóng dầu, trùm trên đầu là cái chăn màu xanh đỏ vàng. Nhìn mà có cảm giác như là xúc phạm thị giác người khác

"Chào hỏi khách thế à?" Xán Liệt nhe răng cười. Thế Huân tự hỏi liệu kẻ này có thể ngậm mồm lại và không cười có được không

"Không phải khách, là cục nợ. Sao?" Ngắn gọn, xúc tích và khó hiểu

"Diệc Phàm, như vầy là thiếu tôn trọng người khác đấy. Không lẽ ngay cả điều tối thiểu khi khách đến nhà mà cũng không biết?" Ngô Thế Huân ra dáng tri thức, những người bên cạnh đồng loạt cảm nhận được uy quyền của người này. 

"Á đù" 2 tên nhìn hắn mà cảm thán. Hắn hết kiên nhẫn mà trừng mắt với Diệc Phàm

"Vô đi" Mở cửa chào khách. Cả 2 bước vào. 

Đây là nơi cho người ở hay cho động vật ở??? Giày dép mỗi chiếc một nơi, quần áo trên giường hay dưới sàn đều có, thức ăn còn dư nằm chiễm chệ trên bàn, nền nhà chỗ bụi bám một tầng dày mà đen chỗ không có. 

"Ngươi bẩn quá xá" Xán Liệt lắc đầu, chân đá cái áo sơ mi trắng vào một góc để có đường đi

"Không phải bẩn mà là ta đang đợi vợ tương lai đến chăm sóc ấy mà"

"Ngưng biện minh đi" 

"Ta đánh răng, 2 đứa ngồi chơi"

"Ờ"

10' trôi qua ~

15' bay đi ~

20' mất tăm ~

23' vô vị ~

25' uổng phí thời gian chuẩn bị qua đi thì ai kia tiêu sái đi ra khỏi phòng vệ sinh

Xán Liệt lườm, Thế Huân khinh bỉ nhìn. Đồ lâu la, chẳng hiểu Lộc Hàm nghĩ gì mà đưa hắn đến đây

"Ta nói Thế Huân nhà ngươi nên cười nhiều lên, đừng có trưng bộ mặt thiếu đấm đó ra." Diệc Phàm lúc này rất soái, khác hẳn người lúc nãy

"Nhiều lời" Đi kèm là cái tay đập mặt Diệc Phà m đang ngày càng phóng đại ngay trước mắt

"Song Ngô à ~ Chúng mình lập hội chân dài đi" Ánh mắt mong đợi của Xán Liệt nhìn 2 người, hắn đang phân tích vấn đề còn người kia thì chớp mắt suy nghĩ rồi gật đầu

Song Ngô? Hội chân dài? Thật chẳng thể hiểu nổi

"Thế Huân, ngươi thấy sao?" Xán Liệt (lại) nhe răng

"Không quan tâm" Nói rồi tiến đến cái giường nằm

"Đồng ý đấy. Gọi luôn 2 thằng kia đến. Chúng ta cắt máu ăn thề" Diệc Phàm phe phẩy quyển vở. Mới sáng sớm đã nóng vầy thì ai chịu nổi chứ

"Ai?" 

"Tên đần này" Đạp một phát lên đầu Xán Liệt "Là Nhân Đen với Tử Thao đấy"

"À à. Đại ca thông minh" Lại còn chắp 2 tay lại tỏ vẻ bái phục như phim chưởng. Hắn nằm trên giường khinh bỉ nhìn họ

Đợi 20' thì "Hội chân dài" có mặt đầy đủ. Hắn cảm thấy bọn người này thật rảnh rỗi, hết lấy nước rót ra bát sau đó cụng vào nhau rồi tuyên bố hàm hồ đâu không. Gì mà 'Quyết cho bọn chân ngắn thấy sự lợi hại. Có bị đập cũng bị một đám, đứa nào trốn là chó. Quyết tâm ăn bám'. Phải nói là hắn cũng không bình thường, than này nọ mà cái bản mặt thif phấn khích tột cùng. Bỏ đi Huân nhé ~

Sau đó, cả đám nói chuyện đủ tthws trên đời dưới đất


Nhà Lộc Đại Ca

"Hiền đệ, ta buồn" Lộc Hàm nằm dài trên bàn, than vãn qua đt

"Liên quan không?" Người kia như mới ngủ dậy

"Đệ đệ, ăn nói lễ phép"

"Tại sao? Ngươi đó, than vãn gì nữa. Lo mà kiếm việc đi"

"Điều đó ta biết nhưng chưa tìm ra"

 Nói đến việc làm, cậu sầu hết sức. Một kẻ thất nghiệp sao khổ quá vậy nè. Thân mình chưa xong giờ thêm 2 tên ăn bám. Đó là suy nghĩ của cậu nhưng Lộc Lộc à, cậu quên 2 tên đó đều có việc rồi hay sao?

"Kệ ngươi. Ta mệt" Buồn ngủ, Bạch Hiền kéo chăn qua cổ rồi chìm trong mộng đẹp

"Tên đáng ghét" Lộc Hàm chán nản tắt máy rồi ra ngoài.

Tính đi dạo xung quanh cho đỡ chán, cậu nhìn thấy một đám sinh viên đang chơi đá bóng. Đây vốn là sở thích từ khi còn bé, vì vậy không ngần ngại mà ngỏ ý tham gia. Lộc Hàm rất đẹp trai mà xung quanh đó nữ nhân cũng không phải là ít. Cứ thế, đám con gái ấy luôn mồm hú hét đủ kiểu, phá lưới đối thủ thì la ầm trời, thua thì an ủi nghe không ra chữ nào bởi quá ồn. Tất cả làm nên một khung cảnh náo nhiệt đến mức muốn bùng nổ.

Kết thúc trận đấu, phía Lộc Hàm thắng. Cậu tạm biệt mọi người rồi quay đi, được vài bước thì nhìn thấy 1 đám 5 người, ai cũng cao. Đặc biệt là họ nhìn rất quen, đã thế chân sau đá chân trước khẳng định là say rồi

Đến gần hơn thì.....

"Ô, Hi Lộc Lép. Haha, tiểu đệ chào ca" Xán Liệt, đảm bảo ngươi sẽ ăn đòn. Lộc Hàm bấy giờ mặt xám xịt, khóe miệng giật giật. Cái lũ trời đánh các người, ta chém hết....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top