• Chap 3.2 •
"Woa~ nhà anh rộng quá điiii~ Ế? Mà anh ở một mình à!?" - LuHan mắt chữ O mồm chữ A, chu mỏ nói, vừa nhìn dáo dác xung quanh.
"Ừm.." - SeHun trầm ngâm.
"Tôi lên phòng anh nhé!?" - LuHan đeo cặp ra đằng trước, mở to mắt rồi chỉ tay lên trên tầng.
"À.. ờm" - SeHun như bị lời nói của cậu kéo khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, giật mình, ẫm ờ trả lời.
Tất nhiên chỉ chờ có thế, xong, LuHan liền một phát chạy lên tầng, nhưng cũng chẳng quên ném cho Oh SeHun một câu hỏi "Anh đang tương tư ai zợ?"
"Aisshhh, thật tức chết mà!!" - SeHun vò đầu - "Sao mình có thể để cậu ta làm mất bình tĩnh đến vậy cơ chứ!"
Đúng vậy! Dạo gần đây vì khách hàng của mình mà Oh
SeHun rất hay mất bình tĩnh.
Cũng chỉ vì riêng mình LuHan thôi. Nào là tức giận, bực bội khó chịu khi LuHan cứ luôn mồm nhắc đến Kris Wu chẳng hạn. Rồi thì cuống cuồng, lo lắng khi cậu ấy sợ phải đứng ngoài cửa vào đêm lạnh vì quên chìa khoá. Còn nữa, khi mà LuHan nhìn thẳng vào mắt hắn hay chỉ cần hắn nhìn LuHan thôi, cũng để cho con tim này đập thình thịch mãi không thôi rồi...
"Ôiii, mình đang bị cái quái quỷ gì nó ám thế này !!!" - SeHun rên rỉ.
Lúc này ở trên phòng, LuHan đang đi lung tung khám phá căn phòng của SeHun. Cậu nghịch đủ thứ luôn, xem ảnh hồi nhỏ của hắn này, lục sách vở này, sờ sờ mấy con robot này, lật tung chăn gối đệm lên này.
Haha, nói chung là khi SeHun lên phòng mình thì hắn đã thấy được một cảnh tượng hãi hùng 'Từ phòng hoàng tử ra chuồng lợn ...'
"Yahhh! Cậu đang làm cái gì vậy cơ chứ!?" - SeHun chống hai tay lên hông, mặt đỏ phừng phừng, cất giọng ca vàng của mình, cùng với ánh mắt nhìn LuHan tóe khói.
LuHan ngơ người, nhìn SeHun, rồi lại nhìn cái phòng, nhìn LuHan rồi lại nhìn cái phòng, hai mắt đảo qua đảo lại liên tục, lại còn mở to nữa, nên trông như là muốn rớt ra ngoài vậy...
"Cậu nhìn cái gì vậy?" - SeHun chuyển tư thế sang khoanh tay trước ngực.
"Tôi..tôi..." - LuHan lúng túng. Cậu thực chả biết trả lời thế nào nữa, chả lẽ lại nói là tôi đang phá phòng anh, tôi rất thích mấy cái ảnh cởi trần tắm mưa của anh à (sặc ~).
Hầy, thực thì muốn lắm chứ, cơ mà LuHan này vẫn chưa muốn bị đánh chết đâu.
"Cậu..."- SeHun tiến lại gần, mỗi bước đi thật dài, cảm giác như đang vội vàng điều gì đấy - "Sao không trả lời tôi vậy??" - Hắn khẽ nhếch mép.
"À.. ờm thì là..." - LuHan đảo mắt , cứ mở mồm ra là lại ngậm vào, và cứ mỗi bước hắn bước đến là cậu lại lùi một bước.
"Sao không trả lời vậy? Cậu giấu tôi gì sao?" - SeHun nhếch mép trêu đùa, vẫn không quên bước đến.
"..." - LuHan không nói gì, chỉ lùi cho đến khi cậu bất chợt khựng lại vì đụng phải thứ gì đó lạnh toát. Là tường! Hức, Oh SeHun dồn cậu vào chân tường rồi!
"Hầy, nhóc hết đường chạy nhé!!" - SeHun nhoẻn miệng cười, nói với vẻ thích thú, chống tay, áp hẳn người LuHan vào tường.
"Ah.."- LuHan khẽ kêu lên, rồi quay đầu đi một hướng, đỏ mặt lúng túng nói - "Anh.. anh định làm cái.. gì ???" - giọng cậu... nghe có vẻ hồi hộp. Cậu.. Cậu lúc này, có thể nghe tiếng tim mình loạn nhịp, vì cái gì đây ???
Oh SeHun thích thú ngắm từng chuyển động trên khuôn mặt cậu, không bỏ qua dù là chút biểu cảm nhỏ nhất. Ngại ngùng , cậu đang đỏ mặt kìa. Nói lắp bắp, cậu đúng là không biết nói dối mà, trông lúc nói dối thật đang yêu.
À mà khoan! *Phanh kít* Cái gì cơ, đáng yêu á, anh đang nghĩ cậu đáng yêu đấy, đáng yêu cơ đấy...
Ầy, SeHun khẽ lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ kia đi...
"Anh.. Anh đang nghĩ gì vậy?" - LuHan nhận thấy vẻ khác biệt của SeHun, khẽ hỏi.
"Hi hi, không có gì, tôi chỉ muốn bảo cậu..." - SeHun bỗng cười rồi cúi xuống sát bên tai như để tiếp tục trò đùa của mình - "... Đi tắm đi!" - Nói rồi SeHun nhe răng cười, hở cả lợi. (Ớ? Tưởng thằng Huân nó...móm... O__O)
"Yahhhh, chỉ cần thế có cầ doạ tôi như vậy không!??" - LuHan đánh vào người SeHun rồi hét to, mặt đỏ lựng...
"Haha.. chứ anh mong chờ cái quái gì chớ ???" - SeHun nhăn nhở, nhìn LuHan rồi ôm bụng cười.
LuHan đỏ mặt không nói gì, cậu bước vào phòng tắm, xả nước nóng lên người.
Đúng rồi, có là gì đâu mà mong chờ. Nhưng sao lại cảm thấy có chút gì đó ... hụt hẫng thế này...
---10 phút sau---
Cộc.. Cộc.. SeHun gõ lên cánh cửa phòng tắm nơi có LuHan.
"Sao cậu tắm lâu thế?" - SeHun hỏi vọng vào.
"Tôi... Tôi..." - Tiếng từ trong phòng tắm vọng ra.
"Sao.. Nói nhanh!" - SeHun sốt ruột.
"... Tôi không có quần áo để mặc!!!" - LuHan hét lên
SeHun đơ mặt...
Hức, không có quần áo sao?
.
.
.
.
.
"Khăn tắm đâu???" - cuối cùng sau 5 giây suy nghĩ thì hắn đã phun ra được ba chữ kia..
"Anh vứt vô chậu hết rồi còn gì!?" - LuHan hét lên đầy oan ức.
Ôi thôi xong, SeHun ôm mặt, há miệng, mặt tái mét như zombies (:v)
"Đợ..i.. tôi .." - Hắn lắp bắp rồi chạy lên sân thượng và quay trở lại với một chiếc khăn tắm và một bộ quần áo trên tay...
Một lúc sau, LuHan bước ra khỏi phòng tắm với một bộ quần áo rộng thùng thình, cổ chiếc áo rộng tới mức có thể nhìn thấy vùng xương quai xanh trắng nõn như con gái của cậu.
"Ha, không ngoài dự đoán của tôi!! Nó rất rộng mà!!" - SeHun xoay người trên chiếc ghế gần bàn học.
"Anh lường trước sao???" - LuHan đỏ mặt, vội kéo cái cổ áo lên trước khi nó kịp tụt xuống phần vai... (kích thích =)) )
"Không, quần áo của tôi thì tôi biết vậy thôi ." - SeHun cười...
Và xen ngang tiếng cười của cậu bỗng là tiếng vang kì lạ...
Cậu lại đói bụng nữa rồi...
"Cái gì vậy???" - SeHun nhìn LuHan đang đỏ mặt..
"Tôi đóiiiii ~" - Cậu méo mặt.
"Rồi!! Xuống nhà đi, tôi nấu mì rồi đó!" - SeHun đứng bật dậy, đi về phía cầu thang.
"Ô!! Anh thật tốt à nhaa~ " - Cậu đi theo đằng sau cười tít mắt...
Trái tim hắn như nhỡ một nhịp khi nhìn thấy nụ cười ấy....
________ END CHAP 3.2 ________
_________________________________________________________
- Lần đầu tung hàng đêm khuya .... Kaka ~
- Sáng nay lướt lại 3 chap trước mới nhận ra... Còn rất nhiều lỗi..
- Đọc chắc mọi người thấy khó chịu lắm, Alice sửa lại rồi, cho Alice xin lỗi nha...
- TvT
____________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top