[HunHan] Hoàng Tử Xuất Giá- Chương 8


 

"CẨN THẬN!"

Tiếng hét của Lộc Hàm làm xao động khuôn viên yên tĩnh, cùng lúc đó một mũi tên nhanh chóng hướng về phía Ngô Thế Huân, hắn đưa tay đẩy Ngọc Nhi ra nơi khác đồng thời nhanh nhẹn tránh đi đòn tấn công bất ngờ. Lộc Hàm nhìn thấy chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy xung quanh lay động, những lưỡi gươm lóe sáng dưới ánh trăng như bao bọc lấy họ.

"Mau đi gọi viện binh!" Ngô Thế Huân hét lên với đám tùy tùng phía sau, tình thế bây giờ thật sự rất hỗn loạn. Bỗng dưng không đâu lại nhảy ra một đám thích khách, tiếp cận khoảng cách gần như thế mà hắn không phát hiện chắc chắn có cao thủ. Hiện tại phải bảo hộ Ngọc Nhi, còn phần Lộc Hàm y......

Nhận thấy ánh nhìn của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mỉm cười: "Ta có thể tự lo cho bản thân mình, ngươi hãy bảo hộ biểu muội mình thật tốt". Mắt y chỉ chuyên tâm nhìn về phía kẽ địch phía trước nên không hề nhận thấy tia dao động trong mắt Ngô Thế Huân và cả hai người đều không phát hiên nơi góc khuất nào đó có một người đang âm thầm nở nụ cười.

( coi phim kiếm hiệp thì giỏi còn miêu tả không biết làm thế nào đây TT)

Lúc này một đám người mặt đồ đen nhanh chóng tiến lên, mục tiêu không chỉ có Ngô Thế Huân mà còn có Lộc Hàm, từng đường gươm luôn nhắm vào điểm chí mạng của đối phương. Thế tấn công như vũ bão khiến cho Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân phải chật vật chống trả, dù cao cường đến mấy cũng không thể duy trì thể lực mãi. Viện binh vẫn không thấy xuất hiện, hai người càng lúc càng kiệt sức, đúng lúc ấy Ngọc Nhi bỗng nhiên hét lên khiến Ngô Thế Huân phân tâm, để lộ sơ hở với kẻ địch. Ngô Thế Huân vừa ra sức chống trả vừa phải đưa mắt tìm kiếm biểu muội nên không nhận thấy một mũi tên đang hướng về phía hắn.....

Lộc Hàm lúc này đã kiệt sức, khuôn viên đầy những xác người khiến y phải kinh sợ, cả đời này y chưa bao giờ làm hại nhiều người đến thế, tuy là bị dồn ép nhưng cảm giác tội lỗi vẫn khiến y ra tay khoan nhượng nên nhiều lần bị đối phương đánh trúng. Đau đớn nhưng Lộc Hàm không dám hét lên vì sợ lúc này sẽ làm mọi người phân tâm, nhưng cuối cùng điều y lo sợ cũng đến, tiếng hét của Ngọc Nhi đã thành công làm mọi người phân tâm, nhất là Ngô Thế Huân, hắn không thể tập trung toàn lực để phản công. "Cứ thế này thật không ổn", Lộc hàm tự nhủ liền ra sức đột phá vòng vây tiến sát về phía Ngô Thế Huân, muốn trợ giúp hắn để hắn có thể an toàn và để hắn có thể bảo vệ người kia.....

Lộc Hàm một đường hướng Ngô Thế Huân mà di chuyển, tay bị thương đến đầy cả máu cũng không quan tâm, cái y nhìn thấy lúc này chỉ là người kia bị thương bao nhiêu, có bao nhiêu nguy hiểm. Lộc Hàm y đã tự hứa với mình nhất định phải luôn nhìn thấy hắn được vui vẻ hạnh phúc, muốn hắn an nhiên mà sống nên tuyệt sẽ không để hắn bị tổn hại. Y thà để bản thân mình chịu đựng giúp hắn, nước mắt y chợt rơi xuống vụn vỡ theo từng tiếng gươm đao. Nếu như có thể vì Ngô Thế Huân hắn mà hi sinh có phải hắn sẽ nhớ y hay không? Ta có lúc thấy mình quả thật rất ngốc.....

Lúc Lộc Hàm chỉ còn cách Ngô Thế Huân vài bước, y chợt nhận thấy sát khí phát ra từ hướng khác, y quay đầu chỉ thấy một tia sáng lóe lên một đường đi thẳng đến lưng của Ngô Thế Huân. Không có thời gian suy nghĩ Lộc Hàm liền lấy thân mình chặn đường tên ấy giúp hắn.

"A". Y khẽ kêu lên một tiếng, mũi tên này thật sự dùng lực rất mạnh, vết thương sâu đến nỗi khiến Lộc Hàm gần như gục ngã.

"Lộc Hàm!" nhận thấy người phía  sau bị thương, Ngô Thế Huân liền đưa tay dìu y, vừa phải chống trả với quân địch.

"Lộc Hàm, ngươi không sao chứ? Trả lời ta!" Ngô Thế Huân gần như hét lên khi thấy người trong lòng dường như bất động.

"Ta, ta không sao."... Lộc Hàm vốn dĩ sắp chìm vào hôn mê nhưng bị tiếng hét của người kia ly động, y cố giử cho mình thanh tỉnh, lúc này không thể tăng thêm gánh nặng cho đối phương.

Đúng lúc Ngô Thế Huân dường như không thể chống trả nổi thì viện binh kéo đến, thì ra trên đường đến đây lại gặp phải một nhóm phục kích khác. Xem ra kế sách rất chu toàn.

Ngô Thế Huân giao việc còn lại cho thị vệ, việc y cần làm là đưa Lộc Hàm đi tìm đại phu.

"Thế Huân ca!" Đúng lúc này bỗng nhiên Ngọc Nhi lại hét lên, nàng ôm chầm lấy Ngô Thế Huân mà khóc nức nở "Thế Huân ca, muội sợ lắm, có một tên định bắt muội, may là viện binh đến kịp. Thế Huân ca, huynh đưa muội về phòng có được không nơi đây thật đáng sợ".

Ngô Thế Huân nhìn biểu muội của mình rồi lại nhìn Lộc Hàm, không biết phải làm thế nào. "Tử Thao ngươi mang Lộc công tử đến dược phòng, nhanh lên". Hắn xoay người phân phó thuộc hạ tâm đắc của mình rồi đỡ lấy Ngọc Nhi rời đi.

"Lộc công tử thuộc hạ mạn phép!"

Lộc Hàm mơ màng, ánh mắt y dán chặt nơi bóng lưng người kia, thì ra đến cuối cùng vẫn không thể nhìn y sao? Lộc Hàm tự hỏi rồi chìm dần trong bóng tối nên không thể thấy được cú xoay người cùng bước chân nóng vội của ai kia....

"Đại phu, mau cứu người". Tử Thao bước vào dược phòng mang Lộc Hàm đặt trên giường để đại phu kiểm tra, xem ra vết thương không hề nhẹ.

"Vết thương rất sâu, may mắn là không vào đến tận tim nhưng xem ra mũi tên có độc. Độc tính đang dần thấm vào máu. Một mình ta không thể xử lý cả hai cùng lúc ngươi gọi người đến trợ giúp ta phải xử lý vết thương trước".

"Còn không mau đi tìm người giúp đở". Tử Thao phân phó hạ nhân xong xuôi liền tiến đến xem có giúp gì được hay không.

"Trước tiên cần phải rút mũi tên ra, sau đó cầm máu. Ngươi giúp ta giữ chặt y lại".

"Được rồi".

"Ta rút tên đây, ngươi nhớ phải đè chặt y nếu không miệng vết thương sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, y không thể mất máu thêm nữa". Tử Thao hiểu ý gật đầu, đúng lúc đại phu định rút mũi tên ra thì cửa phòng bật mở, Ngô Thế Huân xông vào. Chuyện này khiến Tử Thao có chút giật mình, trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử mình có thần thái như thế, là lo lắng sao?

"Y sao rồi?" Ngô Thế Huân hướng đại phu hỏi ( nói thêm hồi nữa chắc e tui chết luôn quá )

"Vết thương rất sâu, cần phải được cầm máu ngay, không sẽ không kịp mất, hiện tại thần rút tên mong tướng quân tránh sang một bên".

"Để ta làm". Ngô Thế Huân đột nhiên chen vào.

"Nhưng...."

"Không nhưng nhị gì cả, chuẩn bị cầm máu". 

"Vâng".

Tử Thao nhìn Ngô Thế Huân cầm lấy mũi tên, từ từ dùng lực. Có phải hắn nhìn nhầm không, tướng quân đang run sao?

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm bất tỉnh nhưng vẫn bật ra những tiếng kêu đau đớn, y hít một hơi thật sâu dứt khoát rút mũi tên đi  ra, một dòng máu nóng theo đó mà bắn ra, ướt đẫm cả y phục của Lộc Hàm, một số còn đọng lại trên mặt Ngô Thế Huân. Nhìn thấy cảnh tượng ấy Ngô Thế Huân chợt thất thần, ánh mắt dán chặt con người nhỏ bé sắc mặt dần nhợt nhạt ấy, cảm giác của hắn lúc này là gì? Sao lại giống như mười mấy năm trước.... mẫu thân của hắn.....

 ————————————

"Tình hình thế nào rồi?"

"Vết thương đã xử lý ổn thỏa nhưng vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, phải đợi người tỉnh dậy mới có thể xem là an toàn. Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

"Hiện tại y không những bị thương mà còn trúng độc, thần đã gọi người đến tìm ra thuốc giải nhưng loại độc này tác dụng rất mạnh, nếu bức chất độc ra hiện giờ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Lộc phu nhân".

"Vậy phải làm sao?"

"Hiện tại chỉ có thể cho y uống thuốc cầm cự không cho chất độc ăn sâu vào tim, đợi khi sức khỏe y khá hơn sẽ giúp y giải độc, nhưng chất độc tích tụ lâu ngày có chữa khỏi hay không thì thật khó nói".

"Được rồi ngươi lui ra đi. Gọi tiểu Thanh đi cùng ngươi lấy thuốc".

"Thứ lỗi thuộc hạ bất tài. Thuộc hạ cáo lui".

"Tử Thao, ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi cũng lui ra đi".

"Thuộc hạ tuân mệnh".

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, để lại bên giường một bóng lưng cô quạnh.

"Ngươi, có thể hay không mau chóng tỉnh lại? Đừng không nói một câu liền từ biệt......"

end chương 8

Diễn biến thế này không biết có gì gọi là hấp dẫn không a~~~~ hình như nội tâm NTH mọi người chưa thể hiểu dc, ta sẽ cố gắng làm mọi người hiểu :))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top