Phần 8: Tôi có một bí mật
Sau buổi gặp gỡ bất đắc dĩ ở sân bóng rổ hôm ấy, LuHan bắt đầu tránh mặt Oh SeHun.
Thực ra ban đầu cậu không hề có ý định trốn tránh. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Oh SeHun, hai chân cậu cứ không ngừng chạy đi, rốt cuộc sau vài lần lại trở thành thói quen, hễ chỉ cần phát hiện khuôn mặt Oh SeHun từ đằng xa thì LuHan đã chạy biến.
Cậu chủ động đề nghị DongHae đổi chỗ cho mình, mặc cho cậu ấy hỏi gì cũng nhất quyết không chịu nói lý do. Vào giờ học thì cậu chỉ chăm chú nhìn lên bảng, nếu có bắt gặp ánh mắt của Oh SeHun cũng ngay lập tức rời đi, giả ngây giả ngô không nhìn thấy.
Cùng lúc đó, tin tức Oh SeHun có bạn gái cũng đã bắt đầu lan truyền và gây ra một trận náo loạn không ngờ tới . Oh SeHun vốn nổi tiếng ở cấp 3 DongSang, bạn gái của cậu ta cũng không phải loại con gái tầm thường, vì thế chuyện hai người hẹn hò đã thương tổn tới biết bao trái tim của nam sinh và nữ sinh. Có nhiều nữ sinh thậm chí còn gửi tâm thư đẫm nước mắt cho Oh SeHun, nói hắn ta ác độc, không có lương tâm, vì một đứa con gái xấu xa mà không quan tâm đến cảm nghĩ của bọn họ. Các nam sinh mến mộ bạn gái của Oh SeHun thì lập hẳn một topic trên mạng, mỗi ngày lại dùng ID giả cùng nhau chửi rủa hắn rất ác liệt, cục diện nói tóm lại vô cùng hỗn loạn.
Thế nhưng cho dù có là vui đùa hay ghen tị đi chăng nữa, tất cả nam sinh và nữ sinh trong trường đều không thể phủ nhận được một sự thật rằng, Oh SeHun cùng bạn gái hắn vô cùng đẹp đôi. Bạn gái của Oh SeHun là đội trưởng đội cổ vũ, xinh đẹp, ngoan ngoãn, gia thế lại vững chắc. Có tin đồn cô ấy đã mất rất nhiều công sức để theo đuổi Oh SeHun, từ lúc mới vào trường đến năm lớp 11 vẫn luôn một mực muốn hắn ta để ý đến mình.
Tấm chân tình như thế, vừa khiến cho LuHan ngưỡng mộ, vừa làm cho cậu cảm thấy bản thân thật ghê tởm và vô dụng.
Cậu thích Oh SeHun. Không phải giống như một người bạn, không giống như một người anh em, mà chính là thích, rất thích. Thế nhưng tình cảm của cậu lại là một điều sai trái. Đối với thế giới của cậu, thế giới của hắn hay thế giới của tất cả mọi người, loại tình cảm này đều không thể được chấp nhận.
Cậu không muốn thích hắn nữa, nhưng cũng không có phương pháp nào để cắt đứt triệt để toàn bộ sự rung động trong lòng, vì vậy cuối cùng chỉ biết nhắm mắt mà chạy trốn. Oh SeHun ở nhà ăn cậu sẽ trốn lên sân thượng, Oh SeHun chơi bóng rổ cậu sẽ ở thư viện đọc sách, Oh SeHun về cùng đường thì cậu sẽ lén lút theo sau, nhất quyết không để cho hắn nhận ra. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu như không gặp mặt, không trò truyện, không ở cùng một chỗ thì tình cảm trong cậu sẽ nhanh chóng biến mất, và như thế cậu sẽ có thể cùng với Oh SeHun trở lại như lúc ban đầu.
Nhưng càng trốn, LuHan lại càng cảm thấy lòng mình hỗn loạn. Mỗi khi tránh ánh mắt của hắn, cậu vẫn mong hắn sẽ tiếp tục nhìn cậu như thế. Mỗi khi không ở cùng hắn, cậu lại mong hắn sẽ cảm thấy thiếu vắng mà đi tìm cậu. Giống như ngày hôm nay, khi ánh nắng cuối cùng thu lại nơi mặt sân cát trống trải, ánh mắt LuHan vẫn như cũ tìm kiếm xung quanh, giống như là nếu cậu cố gắng thì có thể sẽ thấy bóng dáng của Oh SeHun ở đâu đó.
"Đồ ngu ngốc. Mày đang đợi cái gì vậy cơ chứ?"
LuHan cười nhạt một tiếng, phủi quần áo đứng dậy. Bóng tối lặng lẽ trùm lên bờ vai cậu, như một chiếc áo choàng lớn của kẻ cô độc.
Cậu ngước nhìn bầu trời u tối, sau đó xoay người, vừa nhấc bước chân định rời đi thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, trong khoảnh khắc rất nhanh cả người liền bị dồn vào một góc tường, còn phía trước chính là khuôn mặt của Oh SeHun.
"Bắt được rồi"
Hắn ta chống hai tay lên tường, vây chặt thân thể nhỏ bé của LuHan ở một góc, khoé môi ngạo mạn giương cao.
"Cậu..."
LuHan gần như nín thở, hai mắt trợn thật lớn, dường như không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào cho đúng. Mới một phút trước đây cậu còn mong muốn gặp hắn, nhưng hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt hắn lại cảm thấy hối hận vô cùng.
Cậu rất sợ, sợ nếu như hắn truy hỏi, thì cậu biết nói gì đây? Còn nếu hắn cứ thế bỏ mặc cậu, thì cậu biết làm gì đây?
Oh SeHun ngược lại không hề hiểu được tâm tình hỗn loạn của LuHan. Hắn nhìn cậu, thản nhiên thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cậu. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi cúi đầu xuống, gằn giọng:
"Nói đi"
LuHan nuốt nước bọt
"nói...nói cái gì?"
"Lý do cậu tránh mặt tôi" Oh SeHun cúi thấp hơn, ánh mắt giận dữ như có lửa.
LuHan thừa nhận rằng cậu nhát gan, bởi vì chỉ bằng ánh mắt này hắn đã làm cậu run rẩy, bao nhiêu dũng khí đều tan tành hết cả.
Cậu cúi thấp đầu, lí nhí trả lời
"Đâu....đâu có"
Hắn gằn giọng:
"Còn dám nói dối?"
LuHan lập tức xua tay
"Tôi nói thật mà. Có chuyện gì mà đâu phải trốn cậu cơ chứ. Tôi chỉ là...dạo gần đây bận quá. Cậu biết đấy. Học tiếng này, rồi còn phải làm bài kiểm tra, phụ giúp mẹ bán hàng nữa, tôi không có thời gian thật mà"
Oh SeHun khẽ cau mày
"Vậy cũng đâu cần vừa nhìn thấy tôi là chạy mất, còn nhờ DongHae đổi chỗ nữa"
"Mấy cái này.." LuHan vụng trộm đảo mắt, cố tìm lời biện bạch "tôi đâu có trốn cậu, là do tôi không nhìn thấy cậu thôi mà. Còn chuyện đổi chỗ, ngồi bên ngoài giáo viên để ý quá, tôi không ngủ gật được. Haha. Đúng như vậy đấy..."
Cậu vừa nói vừa để ý vẻ mặt của Oh SeHun. Lúc này hắn đã có vẻ hoà hoãn hơn, hàng lông mày chậm rãi giãn ra, nộ khí trong mắt cũng không còn quá nặng nề. LuHan khẽ thở hắt một tiếng, len lén nhích người muốn thoát khỏi vòng vây của Oh SeHun. Nào ngờ cằm bất chợt bị nắm rất chặt, bàn tay to của người kia dùng lực kéo một cái, cả khuôn mặt cậu và khuôn mặt hắn đều lập tức dán lại một chỗ.
"Cậu làm gì vậy?"
LuHan sợ đến mức cứng người, trân trân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Oh SeHun. Hắn không trả lời, im lặng nhìn cậu, hơi thở yên tĩnh lướt trên làn da của cậu, vừa mềm mại lại vừa có chút nguy hiểm. Ánh mắt hắn như phủ một làn khói trắng mê man, đôi tay hắn như mang theo nhiệt độ của lửa, nóng bỏng lướt trên chiếc cằm thanh tú của cậu.
"Oh..Oh SeHun"
"Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?"
Oh SeHun bất chợt lên tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, như những ngón tay khiêu khích chờn vờn trong không khí. LuHan nhìn khuôn mặt đang ngày một sát vào của hắn, cả cơ thể run lên, đôi môi bất giác mím chặt lại.
Sẽ không phải là....?
"Phụt"
Tiếng cười trầm thấp của Oh SeHun đột nhiên truyền đến bên tai. Hắn dựa vào vai LuHan, cười đến kinh thiên động địa, cả cơ thể đều vì cười mà run lên. LuHan ngơ ngẩn nhìn Oh SeHun, sau đó mới bừng tỉnh đẩy hắn một cái , ánh mắt chậm rãi nổi lên ngọn lửa căm phẫn.
"Đồ điên"
Cậu run rẩy nói một câu, xoay người chạy ra khỏi sân cát, cả khuôn mặt đỏ lựng như gấc. LuHan dùng hết sức mà chạy, bỏ ngoài tai tiếng hét của Oh SeHun ở phía sau, hai chân liên tục lún xuống nền cát, sau đó vì không giữ được thăng bằng nhanh chóng ngã nhào. Cậu chịu đựng đau đớn muốn đứng dậy chạy tiếp, nào ngờ Oh SeHun đã đuổi kịp đến nơi, không nói một lời quỳ xuống trước mặt cậu.
"Tránh ra" LuHan mệt mỏi nói, giọng khản đặc.
Oh SeHun lại làm như không nghe thấy, vươn tay ôm lấy bả vai cậu "Đứng dậy trước đã"
"Tôi nói buông ra" LuHan hét lớn, dùng lực đẩy Oh SeHun một cái khiến cho hắn lập tức ngã nhào xuống. Bụi cát bị hất tung trong không khí tràn lên mái tóc của hắn, mùi đất quyện với mùi cỏ cây xung quanh tạo thành thứ hỗn hợp thật khó chịu. Oh SeHun nằm yên ở đó, ánh mắt như có lửa hướng về phía LuHan:
"Cậu cố chấp cái gì? Không phải chỉ muốn đùa cậu một chút thôi sao? Cậu vì bị tôi đùa mà giận giữ tới mức này có phải vì ghét tôi hay không?"
Giọng của hắn rất lớn, giữa một khoảng trời rộng lớn như vậy nhưng vẫn cảm thấy vô cùng chói tai.
LuHan ngước mắt nhìn hắn, hàng mi run rẩy như sắp khóc, thế nhưng đôi đồng tử lại tuyệt nhiên ráo hoảnh.
Cậu không khóc được, có lẽ vì nỗi tủi nhục và đau đớn quá lớn, khiến cho nước mắt bị chặn đứng ở nơi nào nó, mãi mãi không thể rơi xuống. LuHan chật vật nâng cơ thể đứng dậy, từng bước từng bước lê chân ra khỏi sân cát. Oh SeHun cũng không đuổi theo cậu, chỉ khàn giọng nói một tiếng "xin lỗi", thân hình cao lớn vẫn u uất quỳ ở một góc.
LuHan cười lạnh.
Xin lỗi cái gì cơ chứ? Cậu rõ ràng không phải vì bị hắn trêu đùa mà giận.
Cậu giận, chính là giận bản thân mình, vì chút dục vọng ích kỉ mà lại mong chờ hắn...hôn mình. Cậu giận bản thân mình dù đâm đầu vào đá, vẫn như cũ nghĩ mình sẽ không bi thương.
Giống như là một tên ngốc vậy.
Đêm đó, LuHan không trở về nhà. Cậu tìm đến DongHae, cùng cậu ấy cả một đêm nói rất nhiều chuyện.
Khoảng thời gian trốn tránh Oh SeHun, LuHan thường xuyên ở cùng với DongHae. Nhà cậu ấy cách không xa nhà cậu, hơn nữa mẹ cậu ấy lại là khách quen của cửa hàng hoa mà mẹ cậu làm chủ, vì thế cậu có thể thoải mái ở lại nhà DongHae. Bố mẹ của DongHae đều rất tình cảm, dù không nhiều lời nhưng mọi hành động đều rất chân thành, nhất là đối với DongHae. Đêm đó LuHan thất thần tìm đến, cả hai người đều không nhiều lời tra hỏi, chỉ dặn dò cậu ăn tối xong thì ngủ sớm, quả thật rất giống như bố mẹ của cậu
"Ăn một chút bánh đi. Hôm qua tớ vừa kêu thèm đồ ngọt, hôm nay mẹ đã sắn tay áo làm luôn một khay, còn tưởng là dự trữ bánh đến mùa đông năm sau luôn chứ"
DongHae tươi cười đưa một miếng bánh ngọt cho LuHan, tiện thể rót một cốc nước chu đáo đặt trước mặt cậu.
LuHan nhìn đĩa bánh đầy màu sắc trên tay, miễn cưỡng xắn một miếng bỏ vào miệng, vị ngọt của sữa thấm qua đầu lưỡi, tan trong khoang miệng lại hoá thành đắng ngắt.
"Sao thế? Không ngon à?"
LuHan ngước nhìn vẻ mặt lo lắng của DongHae, chậm rãi lắc đầu
"Không phải. Ngon lắm. Tại người tớ hơi mệt, không có cảm giác muốn ăn thôi"
DongHae thở phào "Vậy đừng cố. Đi tắm rửa rồi ngủ sớm, mai còn phải đi học nữa"
Những lời này quả thật rất đúng lúc, LuHan nghe xong liền lập tức đứng dậy chạy vào phòng tắm. Cậu không cởi quần áo, trực tiếp xối nước, sau đó cứ yên lặng đứng như thế . Dòng nước lạnh buốt từ đỉnh đầu chảy xuống, lướt qua hốc mắt chua xót, lại chảy dài trên sống mũi cay nồng của cậu, giống như thế chỗ cho dòng nước mắt đang dồn nén trong tâm can.
Không biết là bao nhiêu lâu sau, chỉ nhớ khi LuHan vừa bước ra thì đã thấy chăn gối được trải sẵn sàng, còn DongHae thì đang cẩn thận uống hết chỗ thuốc đặt trên bàn.
"Nhiều thuốc như vậy làm sao ngủ ngon được?"
LuHan liếc nhìn những viên nén đủ màu sắc trên lòng bàn tay của DongHae, trầm giọng hỏi. DongHae ngửa đầu nuốt chúng một lượt, sau đó quay đầu mỉm cười với LuHan, vẻ mặt vô cùng bình thản.
"Tớ mà mất ngủ thì mới là chuyện lạ đấy"
"Biết rồi" LuHan chề môi " Rõ ràng giọng của thầy Go lớn như vậy mà cậu vẫn ngủ được, quả thật vô địch không có đối thủ"
Nói xong lại nhìn DongHae bật cười, hai vẻ mặt ngốc nghếch như nhau.
"Được rồi. Tránh ra tránh ra, hôm nay nhất quyết tớ phải nằm trong"
DongHae hét một tiếng nghịch ngợm nhảy lên giường, tìm đường chui tọt vào phía bên cạnh cửa sổ, sau đó yên chí đắp tấm chăn mỏng lên người.
LuHan cũng nằm xuống theo, tiện thể vươn tay tắt bóng điện trong phòng, đem không gian chìm vào trong một mảng tối.
"DongHae.." LuHan mở to mắt nhìn lên trần nhà, khẽ mở miệng gọi. Đêm nay ánh sao rất sáng, tia sáng màu xanh nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ rọi vào căn phòng, càng khiến cho người ta có cảm giác khắc khoải.
"Ừ"
"Tớ...cảm thấy mình rất ngu ngốc"
LuHan thở dài. Chưa bao giờ cậu có cảm giác bất lực như hôm nay, cảm thấy bản thân giống như những đám mây, lơ lửng vô định vĩnh viễn không tìm được bến đậu.
DongHae lập tức quay đầu lại, khẽ cười
"Nói gì vậy. Cậu chỉ dở môn toán thôi, cũng không tính là ngu ngốc"
Những lời này bình thường sẽ khiến tâm trạng LuHan trở nên thoải mái, nhưng đêm nay cậu thật sự không có tâm trạng để đùa, nghe xong cũng không cười nổi
"Tình cảm của mình không điều khiển được, còn liên luỵ tới người khác. Quả thật là rất ngu ngốc"
DongHae nhíu mày. LuHan đêm nay thực sự không giống như bình thường, vô cùng hỗn loạn.
"Trên đời này có ai điều khiển được tình cảm của mình đâu. Chẳng lẽ họ đều là đồ ngốc"
"Nhưng chí ít họ...họ sẽ không thích người mà họ biết rõ rằng mình không thể thích"
LuHan không nhịn được nâng cao giọng, sau đó lại nhanh chóng mím chặt môi, im lặng.
DongHae ngẩn người nhìn cậu "Thích? Cậu có người mình thích rồi sao?"
"...."
"Tớ...có biết người đó không?"
"Đừng hỏi" LuHan vội vã chặn ngang lời của DongHae, ngước đôi mắt ướt rượt nhìn cậu " Đây là bí mật của tớ, có được không?"
Ánh mắt của cậu vô cùng bi thương, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác áy náy. DongHae lặng lẽ nhìn cậu, rất lâu sau cũng không nói điều gì. Có lẽ bởi vì đôi đồng tử ấy quá sức nặng nề, cũng có lẽ vì những tiếng côn trùng kêu đêm rất đỗi sầu thảm, trong lòng DongHae cũng bất giác se lại. Cậu ấy khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng kéo chăn che kín thân người LuHan, bình thản nói :
"Ngủ đi. Mắt tớ sắp dính keo lại rồi, không muốn nghe cậu lảm nhảm nữa đâu"
Lời nói ra có vẻ vô tâm, thật ra lại là sự quan tâm tuyệt vời nhất. DongHae từ trước tới nay vẫn như vậy, luôn tỏ ra vô tư vô lo, thế nhưng trong lòng lại luôn ấm áp, nhiệt thành. Cậu ấy rất nhát gan, tính tình lại trẻ con, tuy vậy mỗi khi bạn bè có chuyện, sự nhạy cảm của cậu ấy lại trở thành chỗ dựa vững chãi nhất.
LuHan thật sự cảm kích, nhẹ nhàng trở mình nhìn DongHae
"Cảm ơn cậu"
DongHae đang mơ mơ màng màng,nghe thấy những lời này liền lập tức càu nhàu
"Cảm ơn gì chứ. Sến quá đi mất. Ai không biết còn tưởng cậu đang tỏ tình với tớ đấy"
"Cũng được đấy nhỉ?" LuHan bật cười " Tuần tới là sinh nhật cậu, tớ có nên chuẩn bị nến và hoa làm một trận kinh thiên động địa không đây"
DongHae làm bộ giật mình mở mắt, hoảng hốt dùng cả hai tay ôm lấy ngực trái
"Chung thân đại sự chớ nên nói bừa. Tim của tớ không được khoẻ, kinh hỉ thế này sợ không tiếp nhận được đâu"
Nói xong cả hai bất giác nhìn nhau, cười vang.
"LuHan này"
DongHae đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn về phía LuHan.
LuHan từ trước tới nay chưa từng thấy ánh mắt của DongHae dịu dàng và nghiêm túc như vậy bao giơ, trong phút chốc tâm trạng lại như có lửa đốt, rất muốn tìm nơi để trốn tránh.
DongHae dường như nhìn thấu được điều này, cậu ấy chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của LuHan, khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, hết thảy khổ đau cùng sợ hãi trong lòng LuHan như có sức mạnh nào đó đánh tan, vỡ thành những hạt bụi lấp lánh.
"Bất kể người đó là ai, tớ đều mong cậu được hạnh phúc"
LuHan kinh ngạc nhìn DongHae, thanh âm chân thật của cậu ấy vang trong không khí, khiến cho cậu mê man không biết phải nói gì cho đúng. Rất lâu sau, LuHan cơ hồ mới từ trong mộng thanh tỉnh, đầu ngón tay vội vã dùng lực nắm chặt lấy bàn tay to lớn của DongHae, nghẹn ngào không lên tiếng
Cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu, DongHae. Tớ cho dù không hạnh phúc, cũng sẽ vì lời này của cậu, mà thanh thản một đời.
*
*
*
*
*
Sau sự kiện sân cát, mối quan hệ của LuHan và Oh SeHun vẫn tiếp tục duy trì ở trạng thái không nghe, không thấy, không biết. Oh SeHun bận rộn hẹn hò với bạn gái, LuHan thường xuyên qua lại với DongHae, giữa hai người giống như hai kẻ xa lạ, hoàn toàn không có một chút liên hệ nào.
Khoảng thời gian này bài vở cũng tương đối nhiều. Hiệu trưởng Go gần đây thay đổi cách thức giáo dục, chủ trương nghe giảng ít và tự học nhiều, vì thế lượng bài tập tăng lên đến phát phiền. LuHan thành tích không cao, dù có chăm chỉ nhưng vẫn không thể bù được phần kiến thức thiếu hụt. May mắn có DongHae và Shin JiHun giúp đỡ + cưỡng ép, cho nên miễn cưỡng đã vượt qua cửa ải này.
Cũng vì quá bận rộn, thời gian đương nhiên cũng trôi rất nhanh, chớp mắt đã tới sinh nhật của DongHae. LuHan sau khi suy nghĩ đắn đo thật kĩ, quyết định tặng cho DongHae một hạt giống hoa quý mà mẹ cậu cất công đặt từ Ấn Độ, bởi vì DongHae vốn dĩ rất thích mấy trò chăm sóc cây cảnh này.
Địa điểm tổ chức sinh nhật là tại nhà họ Kang. Người đến không nhiều, chỉ có vài tên bạn chí cốt ở lớp cấp 3. LuHan đến sớm nhất, tranh thủ dọn dẹp giúp DongHae chừng nửa tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đám tò tò đứng ngoài cửa phòng.
"Cái bọn này, còn giả vờ giữ thể diện gì nữa. Mau vào đi"
DongHae tươi cười đẩy một lũ con trai vào phòng. LuHan nheo mắt nhìn, phát hiện Shin JiHun đang đi ở phía cuối cùng, tâm trạng lập tức tươi tỉnh lên hẳn.
"Hắc ca, hộp quà to thế này, định chơi nổi hả?"
LuHan chạy đến ôm lấy cổ Shin JiHun, dùng lực ghì xuống, lại thuận tiện vò tóc cậu ta trêu trọc. Shin JiHun cũng không phản kháng gì, để mặc cho cậu nghịch ngợm, mãi lúc sau mới thở một hơi đặt hộp quà rất lớn lên bàn học.
"Oh SeHun chưa đến à?"
Shin JiHun ngước nhìn đồng hồ, nhíu mày hỏi.
LuHan một bên đang tươi cười, vừa nghe thấy cái tên được nói ra, tay chân nháy mắt liền cứng đờ, cả mặt cũng tái nhợt vô cùng mất tự nhiên.
Đúng lúc này, cửa phòng một lần nữa đột ngột mở tung, Oh SeHun từ bên ngoài vô cùng bình tĩnh bước vào. Hắn ta một thân mũ lưỡi chai đen, áo hoodie màu đen, quần nỉ màu đen, trên tay còn cầm theo một túi bóng đen vô cùng khả nghi, giống như là vừa đi ăn trộm về.
Đám con trai thấy hắn ta đi một mình, lập tức có đứa gian xảo huýt sáo
"Kim Na Young tiểu thư của chúng ta đâu rồi. Sao lại để chồng cô đơn đi dự tiệc thế này"
Oh SeHun cười khẩy ném chiếc túi về phía tên vừa trêu trọc mình, kéo mũ lưỡi chai trên đầu xuống, thản nhiên trả lời
"Chỗ đàn ông tụ họp, không kèm phụ nữ và trẻ em"
Tên kia mở chiếc túi trên tay ra, mắt nhìn thấy rất nhiều rượu ở trong đó, lập tức ngẩng đầu bật ngón tay cái hướng về phía Oh SeHun.
Mọi người đã tề tựu đông đủ, buổi tiệc dĩ nhiên cũng được bắt đầu. Sau khi thắp hết nến trên bánh kem, một người vươn tay tắt đèn trong phòng, xung quanh liền đồng loạt vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật quen thuộc.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you...."
DongHae vừa hát vừa vỗ tay, sau đó chắp tay im lặng vài phút, cúi đầu thổi tắt những cây nến. Tiệc sinh nhật của học sinh cấp 3 chính là như vậy, vô cùng giản dị và đơn thuần. Mọi người tiếp tục tặng quà cho DongHae, cậu ấy xem chừng rất vui, vừa nhận vừa cười tít mắt, đến cuối cùng đếm đi đếm lại vẫn còn thiếu một người, DongHae lập tức cong môi nhìn Oh SeHun
"Đừng nói quà của tôi là mấy chai rượu kia đấy nhé. Tôi đâu có uống được"
Oh SeHun phất tay
"Cậu nghĩ thiếu gia đây lại tặng cậu mấy thứ vớ vẩn đấy à. Muốn quà tốt thì phải kiên nhẫn, đợi đến ngày mai đi"
Oh SeHun vốn rất giữ lời hứa, nếu hắn nói là quà tốt, thì dĩ nhiên món quà đó chắc chắn rất thú vị. DongHae nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không tiếp tục truy cứu nữa, tươi tỉnh mang thêm đồ ăn ra cho mọi người, cùng mọi người ca hát nói chuyện phiếm.
Đến nửa buổi tiệc, xem chừng là quá nhàm chán, một người trong nhóm đột ngột lôi túi bóng chứa rượu ra, thần thần bí bí khua tay
"Nào nào anh em. Lắng nghe tôi nói đây. Năm nay chúng ta đã 17 rồi, tiệc sinh nhật cũng phải có chút thay đổi phải không?"
"Đúng đúng"
"Vậy tôi đề nghị chúng ta chơi một trò chơi. Mọi người biết trò nói thật không. Chai rượu này chỉ vào ai, người đó bắt buộc phải trả lời thật câu hỏi của mọi người, nếu không trả lời được thì phải uống rượu, có được không?"
Loại trò chơi nhạy cảm này đương nhiên được mọi người ủng hộ rất nhiệt liệt. Kẻ kia vừa nói xong, ai nấy đều vui vẻ vỗ tay, luôn miệng hô "Chơi đi, chơi đi". LuHan vốn dĩ không muốn tham gia, thế nhưng lại ngại làm mọi người mất hứng, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn đành miễn cưỡng ngồi tại chỗ.
Lượt quay đầu tiên, kẻ bị chỉ chính là Oh SeHun
"Oh SeHun ơi là Oh SeHun. Tôi chờ cơ hội này lâu lắm rồi đây"
Nam sinh có tên No Jik xoa hai tay vào nhau, mờ ám ngẩng đầu nhìn Oh SeHun
"Nói đi. Cậu với bạn gái, hôn nhau bao nhiêu lần rồiiiiiiii"
Câu hỏi vừa được nói ra, đám con trai xung quanh đã huýt sáo ầm ĩ, cơ hồ đang chờ cho kẻ bị hại xấu hổ lúng túng. Nhưng Oh SeHun ngược lại rất bình tĩnh. Hắn im lặng một lúc, sau đó vươn tay lấy một lon rượu ra, ngẩng đầu tu một hơi dài
"Tôi chọn không trả lời"
LuHan nhìn hắn cau mày đặt lon rượu xuống đất, trong lòng điên cuồng chua xót, hung hăng nắm chặt tay.
Đây là vì bảo vệ bạn gái mình, có đúng không?
Lượt quay tiếp theo, kẻ bị chỉ vẫn lại là Oh SeHun.
"Mỗi lần hôn nhau, là bạn gái chủ động, hay là cậu chủ động"
No Jik không tha tiếp tục tấn công, Oh SeHun lại chơi bài cũ, ngẩng đầu tu thêm một ngụm rượu nữa, nhất quyết lựa chọn không trả lời. Đám con trai sau 2 lần không thu thập được gì đã bắt đầu chán nản, kêu trời than đất ầm ĩ. May mắn vào lượt quay tiếp theo, kẻ bị chỉ đã đổi sang Shin JiHun.
Một người thần bí lên tiếng
"Hắc ca nổi tiếng là lạnh lùng băng giá. Mạo muội hỏi một chút, ngài đã có người trong lòng chưa?"
Mọi người dường như đều muốn hỏi câu này, vừa nghe xong đã lập tức hướng ánh mắt về phía Shin JiHun, xem chừng rất mong chờ một câu trả lời hay ho. Cậu ta lúc này lại đặc biệt trầm mặc, hơi cúi đầu suy nghĩ gì đó, cuối cùng vươn tay tay ra, lấy lon rượu tu một hơi.
"Ai daaaaaa"
Đám con trai tức giận đến mức giậm chân.
"Không được. Không thể tiếp tục như thế này được" một người hùng hổ xua tay " Từ bây giờ ai lựa chọn không trả lời, lập tức uống cạn một lon rượu. Uống không hết thì vẫn phải trả lời. Quyết định vậy đi"
LuHan nhìn lon rượu cỡ lớn ở đằng xa, vụng trộm nuốt một ngụm nước bọt, tay chân cũng bất giác run rẩy âm thầm cầu trời.
Nhưng ông trời cơ hồ không thèm để tai lời của cậu, lượt quay tiếp theo, chai rượu thẳng tắp chỉ vào LuHan.
"Bắt được con nai nhỏ này rồi"
Mấy đứa con trai cười cười vô cùng xấu xa, thoạt nhìn đã cảm thấy có chút bất an.
"Câu hỏi cũ, đã có ai trong lòng chưa?"
Người nào đó đột ngột hét lên, phút chốc khiến cho LuHan lặng cả người. Cậu vốn dĩ biết rằng bọn họ sẽ hỏi mình điều này, thế nhưng tưởng tượng so với hiện thực vẫn khác xa nhau, trái tim cậu không nhịn được bắt đầu đập theo thứ nhịp điệu mơ hồ.
Lúc này Oh SeHun đang ngồi ở phía đối diện, LuHan chỉ cần ngước mắt một chút là có thể nhìn thấy, thế nhưng cậu lại không dám. Nhỡ đâu một phút xúc động lại nói ra tên của hắn, nhỡ đâu vì tình cảm của bản thân mà khiến hắn khó xử. LuHan rất sợ, vì vậy cậu kiên quyết không ngẩng đầu, lầm lũi nhặt lấy một lon rượu, không nói không rằng một hơi uống cạn.
Bầu không khí bỗng chốc nhiễm một tầng im ắng vô cùng quỷ dị. Đám con trai xung quanh thi nhau tròn mắt. Ngay cả Shin JiHun thường ngày vô tâm vô phế, cũng có chút kinh ngạc mà nhìn LuHan.
"Đúng là một đám nhàm chán. Thôi nào, chơi tiếp chơi tiếp"
Một người hắng giọng hô lên một tiếng, lôi kéo sự chú ý của mọi người quay trở lại với trò chơi. LuHan chuếnh choáng trong hơi men, hoảng hóit nhìn chai rượu dưới đất xoay tròn, sau đó lặng lẽ dừng lại, một lần nữa chỉ vào vị trí cậu đang ngồi.
"Ôi chao"
Có người khe khẽ kêu lên, hiển nhiên là đã cảm thấy có chút khó xử.
"Này LuHan " Nam sinh No Jik ghé sát vào LuHan, vẻ mặt vô cùng bối rối " thật ra, quy tắc vẫn là quy tắc, tôi nể tình cậu tửu lượng không tốt nên sẽ hỏi một câu đơn giản, cậu nhất định phải trả lời nhé"
"Trong số những người ở đây, cậu thích ai nhất"
Lại cái gì nữa đây?
LuHan nghe xong câu hỏi, cảm thấy thật sự muốn khóc. Tửu lượng cậu không tốt, chỉ một lon đã khiến cho cậu muốn ngất. Thế nhưng loại câu hỏi này, có thể nói dối được hay sao?
"Trả lời đi nào" No Jik nôn nóng nhìn LuHan, giọng điệu có chút hào hứng.
LuHan lại không nói gì, im lặng rất lâu, sau đó chậm rãi vươn người ra phía trước, tiếp tục lấy thêm một lon rượu nữa. Cậu nghe xung quanh có tiếng người chửi thề, thế nhưng cậu không còn hơi sức quan tâm nữa, chỉ biết ngửa đầu uống cạn rượu trên tay, cho đến khi cổ họng đã bắt đầu cảm thấy bỏng rát, lon rượu trên tay lại đột nhiên bị ai đó đoạt lấy.
"Đủ rồi"
Oh SeHun gằn giọng ném lon rượu xuống đất, cánh tay cũng đồng thời đỡ lấy thân hình đang dần ngã xuống của LuHan, mở miệng nói
"Hôm nay đến đây thôi. Mai còn phải đi học nữa"
Thanh âm của hắn ta không lớn, thế nhưng lại có cảm giác hắn đang kiềm chế sự tức giận, mỗi một chữ đều mang theo nộ khí vô cùng rõ ràng. Mọi người ngay lập tức liền tán thành, không nói thêm nhiều lời đồng loạt đứng dậy vơ lấy vỏ rượu, sau đó từ biệt DongHae để ra về.
"Cậu đưa LuHan về nhé. Xem chừng cậu ấy say lắm rồi, về một mình nguy hiểm lắm"
DongHae đứng trước cửa nhà, có chút áy náy nhìn thân thể mềm oặt của LuHan trên lưng Oh SeHun, hạ giọng nhắc nhở vài câu. Oh SeHun chỉ lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói gì thêm, trực tiếp cõng LuHan tiến về phía trước.
Gió đêm ào ào quật vào thân thể hai người, không quá lạnh, thế nhưng lại khiến cho trí não của LuHan thanh tỉnh. Cậu rốt cuộc nhận ra mình đang được Oh SeHun cõng, nhận ra trước mắt mình bây giờ, chính là tấm lưng mà hàng ngày cậu mơ tưởng. Cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc của hắn, thậm chí còn cảm nhận được độ ấm ngọt ngào của hắn, nhịp tim cũng phút chốc loạn như một cỗ máy bị hỏng.
Oh SeHun đi rất chậm, mỗi bước chân đều cẩn thận nhấc lên đặt xuống, dường như là lo sợ cậu có thể bị đánh thức. Hành động dịu dàng này khiến cho lòng LuHan vô cùng ấm áp, khoé môi cũng vô thức mà mỉm cười. Cậu ngước mắt lên cao, lặng người nhìn cả một dòng sông sao đang trôi trên bầu trời. LuHan đã từng nhìn thấy rất nhiều sao, cũng đã từng ngắm sao với rất nhiều người. Thế nhưng bầu trời sao mà cậu cùng với Oh SeHun chứng kiến hôm nay lại mang một hương vị vô cùng khác biệt, có chút ngọt ngào, lại có chút xót xa tiếc nuối, chính là loại hương vị mà cả đời cậu cũng không thể quên.
"Cậu đúng là đồ ngốc mà"
Oh SeHun đột nhiên lên tiếng. Thanh âm của hắn rất nhẹ, cơ hồ còn mang theo ý cười. LuHan sợ hắn phát hiện ra mình đã tỉnh dậy, thân thể lập tức cứng lại, len lén áp lên tấm lưng của hắn.
"Không thể trả lời thì cứ nói dối là xong, còn tỏ ra anh hùng uống hết một lon rượu. Tửu lượng của cậu không tốt, thân thể cũng không tốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay thì tôi biết phải làm gì?"
Hắn vừa đi vừa nói, thoạt nghe không biết là đang thương xót hay là trách mắng. Khuôn mặt LuHan phút chốc nóng bừng, lại nghe Oh SeHun cười một tiếng, tiếng cười cơ hồ còn mang theo sự bất đắc dĩ.
"Nhưng mà..tôi thực sự cũng muốn biết, người đó là ai"
"Người trong lòng cậu, rốt cuộc vì sao lại khiến cậu không tiếc thân mình một mực bảo vệ như thế. Tôi, thật sự rất muốn biết"
Những lời này hắn giống như chỉ là đang thủ thỉ với chính mình, thế nhưng lọt vào tai LuHan lại biến thành những mũi dao sắc nhọn, từng nhát từng nhát rạch vào vết thương chưa lành trong lòng cậu.
"Lúc đó thật ra tôi đã biết cậu không uống được rượu, thế nhưng câu hỏi kia, tôi vẫn muốn nhịn một chút để nghe cậu trả lời. Ai ngờ cậu lại cố chấp như thế, một mình còn định uống hết cả hai lon rượu, đúng là chỉ giỏi khiến người khác lo lắng"
Nước mắt sau nhiều ngày nín nhịn rốt cuộc rơi xuống như mưa, từng giọt từng giọt mang theo vị mặn trượt dài trên gò má. LuHan khóc, nhưng lại không thể khóc thành tiếng, nước mắt rơi xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giải thoát cậu khỏi sự đau khổ. Cậu bám lấy vai áo Oh SeHun, khóc không ngừng được. Những dòng kí ức chậm rãi ùa về, từ ngày đầu gặp hắn, những lần đi chung, hay thậm chí là nụ cười của hắn cũng khiến cho cậu muốn khóc, trái tim nặng nề như có ai đó tóm chặt lấy, ép nó vỡ tan thành từng mảnh.
Thật tâm xin lỗi, Oh SeHun.
Rất muốn nói cho cậu biết, thế nhưng lại không cách nào mở miệng được. Muốn bên cậu cả đời, cho nên đành ích kỉ mà giữ bí mật. Đoạn tình cảm này, cứ để tôi một mình gánh chịu. Cậu, chỉ cần tiến về phía trước, sống an ổn cuộc đời của mình mà thôi.
Thật xin lỗi..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top