part 3

Từ hôm ở quán bar, Luhan ít nhắn tin với Sehun hơn, nếu có thì cũng chỉ là những tin nhắn ngắn hay khi cậu nhắn tin với anh, cũng phải vài tiếng sau hay thậm chí vài ngày sau, anh mới rep lại cậu. Trong lòng Sehun lại nổi lên sự bất an, không biết anh bây giờ thế nào, mong là anh vẫn ổn. Cậu tự an ủi bản thân là do anh quá bận rộn nên không thể có nhiều thời gian liên lạc với cậu thôi.
Đã là tối muộn, Sehun về nhà, ăn nhẹ, cho Vivi ăn,rồi tắm rửa. Lúc cậu lên giường, theo thói quen mở WeChat để trò chuyện cùng Luhan. Nhưng đã từ lâu rồi, không có một tin nhắn mới. Tin nhắn "Anh dạo này thế nào?" của cậu đã ở trong trạng chờ cả tuần nay rồi. Là anh đã quên cậu rồi chăng? Chẳng phải anh là fanboy của cậu sao, mà lại để idol chờ đợi ngốc nghếch thế này chứ?
Nhìn điện thoại thêm một chút nữa, Sehun đành bỏ cuộc, cất điện thoại và đi ngủ.
.
Ding dong! Ding Dong! Dinh Dong!
Tiếng chuông kêu liên tục, con Vivi sủa inh ỏi khiến Sehun khó chịu mà tỉnh giấc. Cậu ra bấm màn hình cửa, tính chửi cho cái đứa bấm chuông giữa đêm, nhưng mà...
-"Luhan..." - là anh đang ở trước cửa nhà cậu, vẫn là một cây đen nhưng không phải là khí chất như trước mà là sợ hãi, hình như anh còn đang bị thương nữa.
Luhan ở trước cửa nhà cậu, cầm một chiếc điều khiển ấn nút, chuông nhà cậu lại reo lần nữa...
Sehun mở cửa, Luhan lao vào, cậu nhanh chóng khoá cửa lại.
Luhan nằm trên sàn, thở hổn hển, một tay ôm bụng. Sehun không thể nhìn rõ do lớp áo đen, nhưng khi cậu chạm vào, là máu đỏ tươi...
-"Luhan...Để em đi gọi cấp cứu!!" - Sehun hốt hoảng với tình trạng của anh, vết thương trông như bị đâm, hoặc bị bắn. Cậu không biết phải làm sao cả.
-"Đừng! Đừng làm vậy. Giúp anh!!" - Luhan giữ lấy Sehun, không cho cậu đi.
-"Nhưng anh đang bị thương"
-"Em có thể giúp anh" - Luhan vừa nói vừa thở hổn hển.
Sehun bế Luhan nằm tạm trên sofa, cậu đi lấy đồ y tế, trước khi đi lấy anh còn dặn cậu lấy một chai Soju.
Sehun nhanh chóng đi lấy đồ, nhưng khi quay lại sofa, thì đã chẳng thấy anh đâu nữa.
-"Luhan? Luhan? Anh ở đâu??" - Sehun chạy khắp nhà nhưng không hề thấy bóng dáng của anh, cứ như thể chưa tưng tới đây vậy. Dấu máu trên áo cậu chứng minh cho việc anh đã ở đây, nhưng rốt cục, anh đâu rồi?
Tiếng chuông cửa lại vang lên, cậu xem màn hình cửa, là một người đàn ông mặc vest đeo kính râm và có tai nghe liên lạc. Là người của cảnh sát.
Sehun có thể lờ mờ đoán được sự việc là thế nào, cậu nhanh chóng cất bộ y tế vào chỗ cũ, cởi chiếc áo dính máu và vứt vào máy giặt, rồi sau đó nhanh chóng ra mở cửa.
-"Đêm hôm sao lại bấm chuông cửa liên tục thế, đang ngủ ngon mà bị làm phiền" - Sehun làm bộ khó chịu, mắng người ngoài cửa.
-"Cho vào khám nhà!"
-"Vâng, mời vào"
Cảnh sát vào nhà Sehun, quan sát một vòng, không thấy gì khả nghi thì ra ngoài, bấm chuông cửa nhà khác.
Sehun đóng cửa phòng lại, thở phào nhẹ nhõm. Cậu tiếp tục tìm kiếm Luhan, mở toang các cánh tủ, soi từng gầm giường nhưng không có gì cả. Rốt cuộc anh đang ở đâu??
.
.
Sehun bị đánh thức bởi Vivi đang liếm láp khắp mặt cậu. Cậu nhìn xung quanh... Trời đã sáng rồi, Sehun thấy mình vẫn đang nằm trên giường. Cậu cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là cậu đang tìm Luhan, giờ lại đang nằm giường, không lẽ tất cả mọi chuyện đều là một giấc mơ?
Sehun nhận thấy mình đang không mặc áo. Cậu nhớ ra là chiếc áo đó dính máu. Sehun ngay lập tức chạy đến chỗ cái máy giặt, lấy áo ra xem.... Vết máu vẫn còn đó, chứng tỏ chuyện hôm qua không phải là giấc mơ. Luhan đã tới đây, nhưng biến mất bằng cách nào kìa? Chỉ có cách dùng cửa chính để ra vào vì đây là nhà cao tầng. Không lẽ là anh ta bay ra ngoài từ cửa sổ?
.
.
Sehun từ đó vẫn luôn suy nghĩ về Luhan. Rốt cuộc thì anh là ai? Anh làm gì mà lại để bị truy sát như vậy? Anh hiện giờ thế nào? Có bình an không? Vết thương của anh ra sao rồi?

Sehun cũng để lại rất nhiều tin nhắn trên WeChat:

Luhan, anh ở đâu?

Luhan anh thế nào rồi, đã tìm được chỗ an toàn chưa

Luhan, vết thương của anh ra sao rồi?

Luhan, hãy sớm liên lạc với em nhé!

Cậu nhắn tin rất nhiều nhưng không hề nhận được hồi đáp.

.

.

Hôm nay Sehun có buổi chụp hình cho nhãn hàng bên bờ sông Hàn. Sau khi buổi chụp hình kết thúc va cả đoàn đang thu dọn, Sehen trong thấy ở xa xa có một cặp đôi đang trao nhau nhưng nụ hôn, rồi tay trong tay cùng nhau đi dọc bờ sông.

-"Hyung, em thích hyung!" - Sehun nói với một người con trai, nhưng cậu không nhìn rõ mặt do người đó đã đội mũ làm khuất đi gương mặt rồi.

-"Ừ, hyung cũng thích em mà." - người đó nói, môi cong lên một nụ cười.

-"Không, không phải thích bình thường, em thích hyung còn nhiều hơn thế, em không chỉ coi hyung là anh trai mình nữa."

-"Thằng nhóc này nói gì vậy?"

Sehun không nhiều lời, liền nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên khóe môi người kia.

-"Em tin là hyung hiểu ý em mà. Nhưng hyung không cần trả lời em đâu. Em sẽ chờ!"

Sehun trở lại với thực tại, cậu biết là mình từng yêu người bí ẩn đó. Giá mà cậu biết người đó là ai. Cậu muốn xác nhận xem liệu người đó có phải là Luhan hay không. 

Việc kí ức ùa về như vậy khiến cậu rất nhức đầu. Quản lý thấy vậy, liền hỏi thăm và muốn đưa cậu về nhà, nhưng Sehun bảo anh quản lý đưa cậu về công ty vì cậu còn có buổi tập. 

Sehun ngồi trên xe, những kí ức vun vặt xuất hiện khiến đầu cậu đau, nhưng vẫn ở trong mức chịu đựng được. Khi chiếc xem đi qua Cofioca, cậu lại nhớ lời mà Luhan đã nói với cậu ở quán bar ngày hôm ấy. Rồi vẫn là câu nói ấy, nhưng mà là cậu nói trên truyền hình, trong những ngày đầu mới chập chững vào nghề.

-"Xiao Lu, khi nào gặp lại nhau, hãy cùng đi uống trà sữa nhé"

-"Em yêu anh!"

Là Xiao Lu, người đó là Xiao Lu. Dù không biết tiếng Trung nhưng Sehun biết rằng Xiao Lu là một biệt danh, vậy là tên người đó có từ Lu, nhưng liệu có phải là Lu trong Luhan.

Xe đã đến trước cửa công ty. Sehun xuống xe còn anh quản lý đi cất xe. Sehun vào bên trong, đi thang máy để lên phòng tập. Nhưng cơn đâu đầu của cậu lại càng dữ dội hơn, nhwungx kí ức cứ nhỏ giọt mà xuất hiện. Sehun ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, miệng lầm bẩm "Xiao Lu, anh là ai? Xiao Lu, anh là ai?"

Và khi cơn đau lên đến cực điểm, như một cú nổ trong đầu cậu, hàng loạt kí ức lướt qua trước mặt cậu như một thước phim, giải đáp mọi chuyện.

Là anh, người đã cũng cậu đi uống trà sữa, quan tâm, bảo vệ cậu thời làm thực tập sinh

Là anh, người chụp ảnh teaser debut cùng cậu khiến khán giả nghĩ họ là một cặp song sinh.

Là anh, người cậu luôn bám lấy khi cả nhóm tụ họp

Là anh, người cậu luôn hướng mắt tìm kiếm mỗi lần trên sân khấu, là người khiến cậu luôn tìm kiếm lí do hợp lí để được ở bên, được chạm tay, được ôm vào lòng.

Chính là anh, Luhan!

Khi những kí ức đó qua đi, cơn đầu đầu kết thúc, Sehun bật cười lớn. Thì ra một bí mật vô cùng đẹp đẽ lại bị bỏ quên như vậy, hóa ra cậu đã quên mất một người vô cùng quan trọng với mình.

Cửa thang máy mở ra, một số staff nhìn thấy Sehun đang ngồi cười như điên mà bỗng thấy rùng mình. Sehun thấy tình huống hơi ngại nên chỉ đành nở một nụ cười tự tin cúi chào mọi người và bước ra.

Sehun đi dọc hành lang công ty, lấy máy và gọi WeChat cho Luhan. Cậu muốn nói với anh là cậu đã nhớ hết tất cả mọi chuyện. Dù đến tin nhắn anh cũng không trả lời nhưng cậu thực sự mong anh sẽ nhấc máy nói chuyện với cậu. Cậu rát nhớ giọng nói ấm ấp của anh.

Những tiếng tút tút kêu lên rồi vụt tắt, Sehun thở dài, nhưng cậu không trách anh được, có lẽ là anh đang chạy trốn, đâu thể liên lạc với cậu chứ.

Ring...Ding....Dong....

Chuông điện thoại của cậu vang lên, màn hình hiện ra tên WeChat của Luhan. Sehun mừng rỡ nghe máy.

-"Alô! Luhan hyung! Em nhớ rồi! Em nhớ tất cả mọi chuyện về anh rồi!"

Nhưng đầu dây bên kia không nói gì.

-"Luhan, anh có nghe em nói không?  - Cậu nghe thấy có những tiếng động lớn ở đầu dây bên kia, một cảm giác bất an xuất hiện.

-"Chào Sehun, tôi là Kris, bạn của Luhan.

-"Bạn của Luhan? Anh ấy đang ở đâu, mà không nghe máy?" - Sehun hỏi, có phần nghi ngờ.

-"Điều kiện hiện tại của cậu ấy bây giờ, không nghe được, vì vậy tôi mới liên lạc với cậu."

-"Anh ấy làm sao, hiện giờ thế nào?" - Sehun lo lắng

-"Cậu ấy ổn, chỉ là lúc này không thể nói chuyện với cậu" - Kris nói, "Sehun, nghe này, cậu nhất định phải lắng nghe và làm theo mọi lời tôi nói."

-"Tại sao phải vậy?"

-"Vì trí nhớ của cậu đã khôi phục, sẽ có người đến tìm cậu. Nếu để bị bắt, sẽ không ổn đâu."

-"Anh nói gì thế, tôi không hiểu."

-"Cậu hãy nhìn ra cửa kính bên ngoài, 10 giây nữa sẽ có xe cảnh sát tới, bao gồm cảnh sát bình thường và cảnh sát đặc biệt" - Kris nói. 

Sehun tất nhiên là không tin nhưng cậu vẫn thầm đếm ngược từ 10 về 1. Quả nhiên có hai xe cảnh sát và một chiếc xe đen đã tới công ty, trong xe đen là vài cảnh sát đặc biệt, mặc vest đeo kính đen giống cảnh sát truy đuổi Luhan lần trước.

-"Tin rồi chứ?" - Kris hỏi, "Chúng đến để bắt cậu, làm theo lời tôi hoặc bị bắt."

Sehun ngẫm nghĩ rồi đưa ra quyết định

-"Được, tôi phải làm gì?"

-"Bọn chúng đã chặn các lối ra, vậy thì cậu hãy tìm cách trốn đi. Chạy lên càng cao càng tốt." 

Sehun chạy đi, cậu trốn trong một phòng khuất trong góc công ty, chỉ he hé cửa để nhìn ra bên ngoài xem tình hình.

-"Tôi không nghĩ đó là cách hay đâu, vì việc cậu khôi phục trí nhớ có thể giúp chúng đánh hơi ra cậu đấy."

Quả nhiên như Kris nói, chẳng mấy chốc cảnh sát đã lên gần đến phòng cậu đang trốn và không có dấu hiệu dừng lại, Sehun liền chạy ra khỏi phòng và lên tầng trên. Vừa hay, cậu gặp được Suho.

-"Hyung, giúp em với. Có cảnh sát muốn bắt em!!"

-"Em bị bắt? Có chuyện gì thế?"

Sehun chưa kịp nói gì, thì bỗng, Suho phản ứng rất lạ, đầu anh lắc mạnh, biến dạng rồi sau đó anh biến hình, trở thành một tên cảnh sát đặc biệt.

Sehun bị làm cho sợ, liền đẩy tay đó ra và chạy thẳng lên tầng thượng của công ty.

-"Kris, đường cùng rồi, tôi phải làm sao đây??"

Kris không nói gì, đau dây bên kia hoàn toàn im lặng.

-"Alô? Kris? Kris?" 

Một đoàn cảnh sát đã lên đến sân thượng, tiến lại gần cậu. Họ càng tiến, Sehun lại càng lùi, chẳng mấy chốc đã chạm đến ban công. Sehun hết cách, liền treo lên đó mà dọa như mấy phim mà cậu xem:

-"Các người còn lại gần là tôi nhảy xuống đấy!" 

Xem ra cách này cũng có tác dụng, các cảnh sát lùi xuống, Sehun cũng bớt sợ hơn.

Chợt, một cái gì đó bay vào mắt cậu, khiến cậu đột ngột bị mất thăng bằng, rồi sau đó, chân cậu cũng chẳng cảm thấy mặt đất nữa, không khí lành lạnh sượt qua cổ

3...2...1

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #exo#hunhan