[Chương 25] Tất cả là vì đệ

Từ Ninh cung

_ Điềm Nhi, người còn không mau nhận tội - Điềm Nhi hôm nay như thường lệ đưa Hoàng hậu đến thỉnh an Thái hậu, có chết nàng cũng không ngờ lại gặp phải đại nạn này

_ Đứng trước a gia mà còn dám im lặng. Mau khai thật mọi việc, Tuý Nhi, Nhan Ma Ma đã khai rõ mọi chuyện, ngươi đừng mong thoát tội - Triệu thái hậu nghiến răng mắng chửi như muốn một đao trảm ngay ả

_ Xin Thái hậu khai ân,xin Hoàng thượng khai ân, Điềm Nhi là nô tì mà thần thiếp đích thân mang từ Hoàng phủ vào cung, không thể nào có lòng dạ ngoan độc như thế được - Hoàng hậu mặc kệ thân mình có nặng nề thai nghén vẫn cố gắng xin tội cho nô tì của mình.

_ Vậy là Hoàng hậu quá ngây thơ rồi. Ả ta chính là hậu nhân của kẻ quan liêu mà mười tám năm trước cha nàng xin lệnh xử trảm, ôm mối hận bấy lâu nay chỉ chờ có ngày này mà ra tay, muốn đem người khác ra chết thay mà thôi - Thế Huân nâng cằm Tử Hà lên khuyên bảo - Điềm Nhi này cũng thật là kiên nhẫn, chờ đợi hơn ngần ấy năm...

_ Xin Hoàng thượng tha mạng, nô tì một mực trung thành với Hoàng hậu, không hề có một chút lòng nào oán hận, Lão gia, phu nhân, Hoàng hậu, cả nhà họ Hoàng Phác đối nô tì tốt như vậy, nô tì đã sớm quên đi hận thù giết cha khi xưa rồi - Điềm Nhi liên tục dập đầu tạ tội - Đúng rồi, chắc chắn là có kẻ vu khống, cả đêm đó nô tì đều ở bên cạnh Hoàng hậu xoa bóp chân đến ngủ thiếp đi, không thể nào mang rêu và dầu ra bôi trơn bờ ngự hoa viên được. Mà dù nếu có thì làm sao nô tì dám chắc nương nương sẽ đồng ý đến đó dạo chơi!

_ Vậy à? Với miệng lưỡi như vậy e rằng chỉ đôi ba câu là có thể thuyết phục được chủ nhân rồi - Thế Huân nhếch môi cười - Hoặc là thậm chí, chủ nhân của ngươi còn không đợi người thuyết phục nữa kìa

_ Hoàng thượng, xin người đừng nghi oan cho thần thiếp - Hoàng hậu vừa nghe liền biết lời nói kia là nhắm đến mình vội vàng quỳ xuống cầu xin - Thần thiếp sao nỡ để mình bị ngã, nỡ đưa hài nhi vào chỗ chết chứ!

_ Hừ...Ngã nhẹ như thế, hài nhi còn không biết có phải kinh động thật hay không? Bị chấn động tâm lí sao một hai ngày đã hết?

_ Không phải, không phải như vậy... - Hoàng hậu chất vấn một tràng liền đau đớn kêu gào

_ Hoàng thượng, được rồi! Hoàng hậu đang mang long thai, không được kinh động nàng - Thái hậu chứng kiến một màn từ nãy đến giờ cũng rất tức giận nhưng nghĩ đến đại sự nên đành tha cho Hoàng hậu - Thiền ma ma, đưa Hoàng hậu về cung nghỉ ngơi

_ Người đâu, giải phạm nhân vào ngục tối, chờ điều tra rõ ràng hơn nữa sẽ xử tiếp, còn không thì cả đời giam giữ, không ai được xin tội - Thế Huân lớn tiếng ra lệnh rồi phất áo bỏ đi...

_ Hoàng thượng, người đừng hiểu lầm thần thiếp mà...Hoàng thượng...

-----------------------------------------------------------------

'Xoảng...'

_ Nương nương, cẩn thận phụng thể

_ Nương nương, đừng...mảnh vỡ đó bén lắm...

Cả Khôn Ninh cung nháo nhào trước sự giận dữ của Hoàng hậu

_ CÚT HẾT! Tất cả cút hết! Điềm Nhi, mang nước đây cho ta

_ Hoàng hậu, Điềm tỉ tỉ đã...

_ Giỏi lắm! 'Cái tát' này ta nhận, nếu ta điều tra ra kẻ nào bịa ra việc này thì sẽ không xong đâu....Ta mặc kệ là Lộc Hàm hay Ngạc Mẫn hay bất cứ kẻ nào trong cùng. Kẻ nào đã khiêu chiến rồi thì hãy đợi đó!

_ Hoàng hậu, vậy về chuyện của Điềm tỉ tỉ, chúng ta có cần gọi người giúp đỡ...

_ Không cần, kẻ thù này giữ bên cạnh cũng nguy hiểm, từ nay đừng nhắc đến nữa... Ngươi, tên gì?

_ Nô tì, nô tì là Tiểu Mạn

_ Được, từ nay ngươi thế chỗ Điềm Nhi - Hoàng hậu mỉm cười nhìn cung nữ bên cạnh - Ngươi nên biết theo chủ nào thì có thể ăn sung mặc sướng!

_ Dạ, Hoàng hậu nương nương...

_ Ngày mai sao buổi thượng triều, người đến mời cha ta đến đây một lúc...ta có việc cần bàn bạc.

-----------------------------------------------------------------

Ngự dược phòng

_ Lộc Hàm...Lộc Hàm... - Chung Nhân vừa bước vào Thái y viện đã kêu tên Lộc Hàm không ngớt

_ Kim...Nhân ca...sáng sớm huynh đã trốn đến đây? Không cần làm nhiệm vụ sao? - Lộc Hàm đang phân loại thuốc phải buông xuống ra gặp anh

_ Aizz...đây là giờ làm việc của Minh Ưng, ta có đó hay không cũng không quan trọng, Ngự lâm quân hôm nay cũng không có tiết dạy của ta - Chung Nhân phẩy tay phì cười - Chuyện quan trọng chính là...HUÂN CA ĐÃ GIẢI OAN CHO ĐỆ RỒI ĐÓ!!!!

_ Ờ...

_ Tiểu Lộc, không cần tuyệt tình như vậy, chuyện này Huân ca cũng không quản được. Nghe nói là nô tì Điềm Nhi của Hoàng hậu đã làm hư đôi hài của Hoàng hậu mang hôm đó, rồi rải rêu khắp bờ hồ nên mới gây nên cớ sự như vậy - Chung Nhân nhận được đáp lại lạnh lùng của Lộc Hàm liền bĩu môi, đi theo lưng cậu lảm nhảm

_ ... 

_ Đệ nghĩ xem, Hoàng hậu có tiếp tay cho nô tì hay thậm chí đây là ý kiến của nàng đều rất mơ hồ, việc tìm ra bằng chứng kẻ phạm tội như thế là đã rất tài tình rồi - Chung Nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt - Đệ đừng lo, vài ngày nữa hình phạt của đệ sẽ được gỡ bỏ, đệ sẽ vẫn trở lại làm thái y thôi...

_ Ân...

_ Ờ mà, Lộc Hàm này, lần này công lao của ta và Phàm ca cũng không nhỏ nga~ Chính chúng ta là người nhận được mật báo rồi dâng lên Hoàng thượng đó! - Chung Nhân giở thói ba hoa của mình

_ Vậy à? Vậy để phải làm gì đó để tạ ơn huynh rồi - Lộc Hàm từ nãy đến giờ chỉ ậm ừ cho qua đột nhiên quay sang nhoẻn miệng cười nhìn Chung Nhân...

_ Không...không cần....đây là bổn phận của ta - Chung Nhân nhìn Lộc Hàm, lại nghĩ đến chuyện lần trước liền rùng mình - Người đệ nên cảm ơn là Huân ca kìa...

_ Ân...huynh ấy có việc của huynh ấy, việc tìm ra thủ phạm cũng là vì bảo vệ chu toàn cho nhi tử của huynh ấy thôi - Lộc Hàm lơ mắt đi, không quan tâm Chung Nhân nữa

_ Vậy...ta...ta...đi trước đây...

_ Bỏ đi cũng thật nhanh đi...

' Người đệ phải cảm ơn là Huân ca đó '

' Hoàng thượng làm tất cả chuyện này là vì cậu '

Mọi người cứ nhắc nhở cậu Huân ca tốt như thế nào, Huân ca quan tâm cậu như thế nào, không phải cậu không biết, cậu không còn là đứa trẻ ngây thơ lúc nhỏ nữa. Cậu hiểu tình cảm huynh ấy giành cho cậu có bao nhiêu sâu đậm, nhưng mọi việc không thể chỉ cần hai người nói được là được, huống hồ Huân ca lại là Thiên tử.

Lộc Hàm nhìn những loại dược ở trên bàn mà thở dài. Công việc này những ngày nay cậu làm đã quen rồi. Lúc trước làm nhiệm vụ của một thái y, chuẩn bệnh, kê toa, nấu thuốc cậu cũng quen nên sợ việc ở Ngự dược phòng rất nhảm chán nhưng chẳng phải bây giờ cũng rất ổn hay sao. Huân ca chắc cũng sẽ như cậu, nam nhi đại trượng phu nhấc lên được thì phải đặt xuống được.

-----------------------------------------------------------------

_ Ngươi mau bảo Bộ Hình ra lệnh, sửa đổi lại hình phạt. Công bố kẻ phạm tội. Chấm dứt xử phạt với Lộc Thái y - Thế Huân một bên cạnh dặn Lưu công công

_ Thần tuân chỉ... 

_ Hoàng thượng lần này đã lo toan quá kĩ lưỡng rồi - Thái hậu từ ngoài đi vào, xua tay kêu các cung nữ, thái giám lui ra

_ Thái hậu nói trẫm lo nhiều chuyện. Chẳng phải chuyện này liên quan tới trưởng tử của Thái hậu sao, trẫm cũng nên vì người mà lo mọi chuyện cho toàn. Nô tì Điềm Nhi này, để lại bên cạnh Hoàng hậu càng lâu, không chừng đứa bé sẽ không có cơ hội nhìn thấy mặt trời - Thế Huân gằn giọng đáp lại

_ Chỉ e là mối lo âu của Hoàng thượng nằm ở chỗ khác!

_ Người không cần rà trước đoán sau như vậy? Mọi nghĩa vụ của một Thiên tử trẫm đều đồng ý cả rồi, những chuyện khác tốt nhất Thái hậu không nên quan tâm nhiều thì hơn - Thế Huân giễu cợt

_ Nếu Hoàng thượng đã thẳng thắn như vậy! Chi bằng a gia nên nói rõ mục đích, a gia không biết hoàng nhi thích thú tiểu tử đó ở điểm gì, ta không cần biết bệ hạ muốn là gì, chỉ hi vọng bệ hạ thực hiện tốt việc làm một hoàng đế. Đừng để cho sử sách ghi lại, đời sau chê cười! 

_ Ân...

_ Gần đây xảy ra nhiều việc, a gia nghĩ bệ hạ nên để người này rời xa Hoàng cung một thời gian. Trước hết là để bảo vệ cho Hoàng hậu, dù hoàng nhi có tìm được cả trăm tên thủ phạm để thế thân thì ta vẫn là không an tâm với y. Ngoài ra, việc để y rời khỏi hoàng cung lần này để tránh tai tiếng không đáng về hoàng thượng. Người nên nhớ là thế lực của Phi Yến lúc nào cũng lăm le ngôi vị của người. Đừng để vì một người chẳng đáng mà mất ngôi. Ta đã suy tính vẹn toàn rồi, cứ đưa y đến Kim phủ, dẫu sao thì Kim phu nhân cũng hay lâm bệnh, lại có cớ vẹn đôi đường, Kim thị vệ thì tiện thể quan sát y 

_ Rời khỏi cung? - Thế Huân nhíu mày nghi vấn lời nói vừa toát ra từ Thái hậu. Hắn không phải không biết tính khí của mẫu thân, nàng không dễ gì suy nghĩ cho người khác như thế. Lại thêm việc sáng nay Hoàng Phác đại nhân lại gặp nàng. Điều này gây ra rất nhiều nghi vấn trong đầu hắn - Chẳng hay đây là ý của người hay ý của Hoàng Phác đại nhân?

_ Là ý của ai Hoàng thượng không phải bận tâm. Chỉ cần trả lời được hay không được - Thái Hậu đi đến cạnh Thế Huân, muốn dùng nhu chế cương - Chỉ là một thời gian ngắn, đợi Hoàng hậu hạ sinh, mọi việc lắng xuống, ta sẽ cấp y trở về. 

_ ... - Thế Huân nhìn nữ nhân này, cố gắng tìm hiểu tâm tư của nàng. Có một người mẫu thân như vậy, nếu thuận nàng thì hắn sẽ sống an ổn, còn nghịch nàng thì chẳng phải phải có một mất một còn hay sao - Trẫm đồng ý kiến nghị này. Nhưng nếu thời gian ở ngoài cung, Lộc Hàm xảy ra bất cứ việc gì nguy hiểm thì đứa con của Tử Hà đừng hi vọng chào đời!

_ Hảo...A gia dám cược với Hoàng thượng lần này! Ta sẽ gọi thêm một vài người cùng theo xuất cung với y để tránh người khác đoán ra được mọi việc. - Thái hậu đạt được mục đích liền rời khỏi nhưng trước đó vẫn không quên nhắc nhở hắn - Chuyện của Hoàng hậu đã qua rồi, sức khoẻ không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Hoàng thượng cũng nên đi xem nàng một lúc.

END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top