Chương 7: Lại gặp lại
Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt sắc lạnh âm trầm suy tính. Theo góc độ quay thì người quay là ở ngoài phòng. Dám tính kế anh, muốn chết !
"Alô, tổng giám đốc Ngô, ngài có nhận được món quà mà tôi gửi đến chưa?" Giọng nói của phái nữ ngọt ngào vang lên bên kia điện thoại.
"Cô muốn gì? Tống tiền?"
"No no no, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, tò mò nên thấy thôi. Cũng thuận tiện ghi lại để tặng cho tổng giám đốc Ngô nghiên cứu, nghiên cứu. Ai lại dám tống tiền ngài chứ, chẳng qua người ta vô cùng ngưỡng mộ kỹ thuật của tổng giám đốc Ngô nha. Không biết có được vinh hạnh cùng ngài chơi đùa hay không?"
"Vậy sao? Được thôi, tôi sẽ cho cô cái vinh hạnh đó. Tối nay ở Đế Đô, phòng VIP 01 đợi tôi." Nói xong, anh liền cúp máy, gọi nhanh cho Phác Xán Liệt: "Cậu tới công ty gặp mình gấp." Ngô Thế Huân siết chặt nấm đấm.
"Huân, cậu bé này nếu là trẻ vị thành niên thì rất rối đấy." Kim Chung Nhân lo lắng nói, thân là luật sư cậu biết. Nhìn trên màn hình Huân có hành vi bạo lực như thế, tuy với thế lực của ba người bọn họ cũng không lo hậu quả, chỉ sợ đoạn clip này một khi phát tán ra sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty thôi.
Phác Xán Liệt bước vào phòng, một thân tây trang sang trọng, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Có chuyện gì?"
"Xán Liệt, cậu điều tra cậu bé trong màn hình cho mình? Chính xác thì cậu ta bao nhiêu tuổi? Nếu tìm được thì mang tới gặp mình."
"Cậu ta là nhân viên trong Đế Đô?" Phác Xán Liệt nhíu mày hỏi.
"Mình không biết nhưng cậu ta hay xuất hiện ở Đế Đô."
"Được rồi, cho mình 3 ngày."
"Huân, còn người gửi cái này cho cậu thì sao?" Kim Chung Nhân tò mò hỏi.
"Tự tớ xử lý." Ngô Thế Huân tàn nhẫn nói.
Tiểu Mai ăn mặc khiêu gợi, một chiếc váy đen trong suốt, cổ khoét rộng lộ nửa cặp ngực trắng mịn, những đường cong ẩn hiện. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn cô khiêu gợi nhưng khí chất lại thô tục, giống như một vũ nữ cao cấp. Cô hồi hộp đứng trước mặt Ngô Thế Huân, chỉ thấy anh hôm nay mặc một bộ tây trang mở, không thắt cavat, 2 nút áo ở trước ngực mở ra, tay áo xắn lên. Anh ngồi dựa người thoải mái trên chiếc ghế, tay vuốt ve ly rượu, gương mặt trầm ngâm, mi mắt buông xuống. Nhìn anh tự nhiên ngồi đó thôi cũng khiến cho người ta mê muội không cưỡng lại được mà bị cám dỗ trong đó. Tiểu Mai càng quyết định phải có được người đàn ông này, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng cam tâm.
"Tổng giám đốc Ngô." Tiểu Mai ngập ngừng gọi tên anh.
"Ly trà đó là do cô bỏ thuốc." Giọng nói khẳng định vang lên khiến cho Tiểu Mai giật mình hoảng sợ, theo bản năng vội đáp: "Tôi, tôi không biết tổng giám đốc Ngô nói gì?"
"Lý Tiểu Mai, tốt nghiệp cao trung, quê Tân Châu, làm ở Đế Đô được hai năm, có qua lại với vài vị giám đốc phục vụ bồi ngủ. Hôm đó cô là người giành bưng nước lên cho tôi, thế nào lại là cô bé đó? Tôi nói đúng chứ?"
"Em. . . . . không hiểu tổng giám đốc Ngô nói gì? Đúng là em là người đem ly nước lên, nhưng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên em nhờ Luhan đem giúp em. Em không biết ly nước đó có vấn đề nào." Tiểu Mai lo lắng, đánh chết cô cũng không nhận là mình bỏ thuốc.
Thì ra nhóc đó tên Luhan, "Vậy cô không nhớ Đế Đô không cho phép nhân viên nhìn lén hay quay trộm đời tư của khách hàng sao? Cô cũng to gan nhỉ!". Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.
"Tổng giám đốc Ngô, em cũng không muốn dài dòng. Nếu ngài cho em làm bạn gái của ngài thì em sẽ giữ bí mật chuyện ngày hôm đó. Ngài cũng biết rồi đó, nếu việc ngài cưỡng bức trẻ vị thành niên mà truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ngài lẫn công ty nha. Em chỉ lo lắng cho ngài thôi."
"Tôi làm sao biết được cô nói thật hay là thông đồng với cậu bé đó để lừa gạt tôi? Vào Đế Đô làm việc mà còn là vị thành niên sao?"
"Tổng giám đốc Ngô, em có trăm cái lá gan cũng không dám lừa gạt ngài. Thằng bé Luhan đó là người chuyên làm thay cho tụi em, nó là nhờ một người quen trong Đế Đô giới thiệu. Nghe nói Luhan này mới có 16 tuổi thôi." Tiểu Mai cố ý nhấn mạnh "16 tuổi" cho Ngô Thế Huân nghe.
Hắn trầm ngâm,16 tuổi? Nhớ tới gương mặt trắng nhợt bị mình ép buộc, quật cường không nửa câu van xin, sau đó còn mắng mình. Anh tin người bỏ thuốc anh là Tiểu Mai nhưng không ngờ người chịu tội lại là cậu bé Luhan. Một cậu bé 16 tuổi mà biết bỏ thuốc để người khác cưỡng bức mình sao, nói ra người ta nghe cũng không tin.
"100 vạn, trao đổi cái đĩa gốc." Ngô Thế Huân trực tiếp trao đổi điều kiện.
"Ây da, tổng giám đốc Ngô, người ta không muốn tiền chỉ muốn xin được ở bên ngài thôi." Tiểu Mai tiến tới, ngồi lên trên đùi anh, tay vuốt ve ngực anh.
"200 vạn thì thế nào?" Gương mặt của Ngô Thế Huân lạnh lại nói.
Tiểu Mai nghe thế liền nuốt nước miếng, cô biết không thể chọi cứng với người này. Xem ra không thể làm bạn gái của anh được rồi, vậy có tiền cũng tốt lắm: "Tổng giám đốc Ngô nói bao nhiêu thì bấy nhiêu vậy." Tiểu Mai thỏa hiệp nói, lưng ướt đẫm mồ hôi: "Em sẽ gửi bản gốc cho anh vào ngày mai. . . . ."
"Bây giờ về nhà cô lấy cái đĩa ra cho tôi." Hắn cảnh cáo, anh dư sức ép buộc cô ta giao đĩa ra hay thủ tiêu cô luôn cũng được. Nhưng là thương nhân, anh muốn chắc chắn nhất chiếc đĩa đó không lọt ra ngoài. Ba mẹ của anh ngày xưa đều là giảng viên, chỉ có mình anh là theo ngành kinh doanh. Anh thì không sao nhưng danh dự của cha mẹ không thể xem nhẹ được! Nếu cô ta dám đùa giỡn anh, anh sẽ cho cô ta chết thật khó coi! Ngoài Lưu Uyển Nhược ra, anh chưa từng tử tế với bất kỳ ai.
Trong phòng trọ của Tiểu Mai đang ở, cô run run lấy cái đĩa ra đưa cho Ngô Thế Huân. "Đây là tất cả?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Chỉ có cái đó thôi."
"Tốt, đây là 200 vạn của cô, cầm đi."
"Cám ơn tổng giám đốc Ngô!" Tiểu Mai vui mừng nhận lấy, nhưng không để cô vui mừng quá lâu đã nghe giọng nói lạnh nhạt của Ngô Thế Huân vang lên: "Tất cả các cậu phục vụ cô ta cho thật tốt, thuận tiện quay một bộ phim kỉ niệm cũng được lắm."
"Tổng giám đốc Ngô, ý của ngài là sao?" Tiểu Mai run sợ nhìn anh hỏi.
"Tôi rất giữ lời, cái đĩa đổi 200 vạn. Cô đã bỏ công quay cho tôi cái đĩa này, tôi cũng phải báo đáp cho cô thật tốt chứ? Yên tâm, xong việc, tôi tặng cô không lấy tiền phí. Muốn đùa giỡn cũng phải coi người mình chọc đến là ai. Tất cả lên đi." Anh tàn nhẫn quát lên.
"Tổng giám đốc Ngô, tha cho tôi đi. Tôi trả lại tiền, không lấy nữa, tha cho tôi lần này đi! A, tổng giám đốc Ngô, tha cho tôi đi. . . . ." Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mai vang lên, sau đó thành nghẹn lại ở trong họng.
Lộc Hàm đang trên đường về nhà, công việc mà Tô Cầm kiếm cho cậu rất tốt. Mỗi ngày nhìn thấy những chiếc bánh có công sức của mình làm ra, thơm ngon tinh xảo, trong lòng cũng cảm thấy có thành tụ nho nhỏ. Vào buổi tối thì cậu đi học bổ túc để thi lên đại học, với trình độ của cậu thì không khó lắm, cậu muốn tạo ra một tương lai tốt đẹp cho Luhan. Một ngày của cậu đều rất bận rộn nhưng cũng rất có ý nghĩa, lúc trước cậu ở nhà có người hầu hạ, cuộc sống nhàn hạ nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ thật sự. Có những người ao ước được giàu có nhưng cuộc sống của mỗi người ấm lạnh khác nhau, chỉ có tự mình cảm nhận được thôi.
"Xin lỗi, cậu có phải là Luhan thiếu gia không?" Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mang kiếng trông trí thức chặn đường Lộc Hàm, lịch sự hỏi.
"Phải, các anh là ai?"
"Mời thiếu gia đi theo chúng tôi, có người cần gặp." Nói xong liền dẫn đường đi tới chiếc xe sang trọng. Khi nhìn đến chiếc xe kia trong long Lộc Hàm trầm xuống, cậu biết ai muốn gặp mình rồi, thôi, tránh cũng không được. Tập đoàn Ngô thị, kết hôn với Ngô Thế Huân một năm nhưng Lộc Hàm chưa lần nào bước vào Ngô thị. Lần này lại lấy thân phận khác được mời vào đây, đúng là cuộc sống có nhiều điều không ngờ tới, Lộc Hàm tự giễu. Ngô Thế Huân ngồi sau bàn làm việc nhìn người con trai ở trước mặt, tóc ngắn mái chẻ đôi lộ ra vầng trán trơn bóng, đôi mắt to đen láy, mày ngài, đôi môi anh đào. Gương mặt thon nhỏ, cao hơm 1m7 nhưng rất gầy, cả người linh động hoạt bát, nhưng gương mặt giờ phút này lại lạnh lùng không độ ấm. Một cậu bé trải qua chuyện đó với anh, giờ phút này đứng ở đây lại không một chút lo lắng, chỉ lặng im đứng đó không lộ ra cảm xúc nhìn anh. Thật không khỏi làm cho Ngô Thế Huân anh kinh ngạc.
"Cậu có biết nguyên nhân tôi kêu cậu đến đây không?" Ngô Thế Huân giọng bề trên vang lên, bây giờ chân chính đối diện với cậu bé này, anh mới có cảm giác mình già mà làm bậy a. Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ buồn cười kia.
"Không biết!" Lộc Hàm lạnh lùng buông một tiếng, cậu đã muốn xem chuyện đã qua kia như bị chó dại cắn một phát, không ngờ anh còn đến tìm. Tính bắt cậu bồi thường sao, nực cười.
"Tên gì?"
"Luhan."
"Tuổi?"
"16."
"Cầm lấy chi phiếu này rồi đi đi."
Lộc Hàm nén phẫn nộ vào trong lòng, hít một hơi lấy bình tĩnh phản công. "Hôm nay "chú" kêu tôi tới đây chỉ vì chuyện này?"
Cậu tỏ ra bình thản nói: "Thật ra chuyện hôm đó tôi đã quên rồi. Nhưng nếu "chú" muốn bồi thường thì xin lỗi là được rồi, nếu không được cũng chẳng sao, xem như xui xẻo bị chó cắn vậy thôi! Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi đây, lần sau đừng vì những chuyện như vậy mà làm phiền người khác. Tạm biệt "chú"." Nói xong, cậu ung dung xoay người muốn bước đi.
"Đứng lại! Chậc chậc, xem ra là một cậu bé không được dạy dỗ nhỉ. Nói chuyện với người lớn mà thái độ như thế này sao? Ai nói với cậu là tôi muốn bồi thường cho cậu hả? Tôi là muốn trả phí cho đêm hôm ấy đấy, cậu tưởng mình là ai, biết bao nhiêu người muốn leo lên giường của Ngô Thế Huân tôi chứ. Nếu không có tác dụng của thuốc thì với thân hình của cậu, tưởng sẽ làm cho tôi cứng lên được sao?" Ngô Thế Huân hung ác nói, anh mới đầu còn nghĩ sẽ đưa tiền bồi thường, cậu nhận được thế là vui vẻ rời đi. Từ đây hai người không còn liên quan. Không nghĩ đến cậu ta không cần tiền, miệng lưỡi sắc bén còn cắn lại. Cái gì mà "Chú", anh già lắm sao? Chó dại cắn sao? Anh không dạy dỗ lại cậu nhóc này thì không được mà.
Lộc Hàm nghe anh nói ra những lời hung ác như thế, cả người run rẩy vì tức giận. Cậu chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như thế, tay nhỏ giơ lên cao.
Bốp!
"Đáng chết, oắt con dám đánh tôi ư? To gan lắm." Ngô Thế Huân siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Lộc Hàm, trán nổi gân xanh đầy phẫn nộ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top