Chương 5: Ly trà phong ba

"Cậu nói cái gì? Bây giờ người đang ở đâu? Được rồi, tôi sẽ đến ngay." Ngô Thế Huân nghe xong điện thoại, khoác vội áo khoác liền ra ngoài. 

Trong bệnh viện, Lưu Uyển Nhược xanh xao nằm ở trên giường. Trợ lý Tần Mỹ của cô đưa cho cô ly sữa, bất an nói: "Uyển Nhược à, cô giấu Ngô Tổng đi bỏ đứa bé, lỡ như ngài ấy phát hiện ra thì sao?"

 "Chúng ta làm bí mật, sẽ không tới tai của Huân được đâu. Đứa bé này đến thật không đúng lúc, rồi tôi với Huân sẽ có lại đứa khác." Không phải cô không cần bảo bảo nhưng cô muốn tham gia cuộc thi danh giá "Bàn chân vàng" 5 năm mới tổ chức một lần. Cô không muốn bỏ lỡ, nếu như đoạt giải sẽ có rất nhiều người biết tới cô, chính vì thế chỉ đành ủy khuất cho bảo bảo vậy. 

"Cô đã hứa với Ngô Tổng cuối năm sẽ kết hôn mà. Nghe nói cuộc thi này sẽ lưu diễn qua các nước và kéo dài đến sang năm đấy." Tần Mỹ cũng biết được Ngô Thế Huân rất muốn kết hôn với Uyển Nhược, cô đành cố gắng khuyên vậy. 

"Tôi sẽ thuyết phục Huân chuyện đó. Huân rất yêu tôi, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý thôi." 

"Nếu như anh không đồng ý?" Ngô Thế Huân bước vào, nét mặt âm trầm cắt ngang lời nói của cô. 

"Huân?" Lưu Uyển Nhược bối rối. Sao Huân tới đây, anh ấy biết hết rồi sao? 

"Nói! Em vào đây làm gì?" Giọng nói của Ngô Thế Huân rét lạnh vang lên. 

"Huân. . . . . Em. . . . em. . . . Hãy nghe em giải thích có được không?" Lưu Uyển Nhược lo sợ, lần đầu tiên cô mới nhìn thấy Ngô Thế Huân nhìn cô lạnh lùng đến thế. 

"Được, em nói đi!" 

"Huân, không phải em không cần con, em chỉ rất muốn tham dự cuộc thi đó thôi. Huân, sau khi em thi xong, em sẽ sinh cho anh đứa khác. Huân, em biết anh rất yêu em, chiều em một lần này nữa thôi, được không anh?" Lưu Uyển Nhược giọng điệu vừa làm nũng vừa cầu xin. 

Nhưng chuyện này đã khiến Ngô Thế Huân phẫn nộ cùng thất vọng rồi. Anh chua xót nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh vang lên: "Uyển Nhược, em yêu anh sao?" 

"Em yêu anh mà, Huân!" Cô không hề do dự đáp. 

"Yêu? Yêu mà bỏ con của tôi một cách không hề do dự như vậy sao? Em thừa biết anh mong muốn có một đứa con như thế nào mà. Tại sao em lại tàn nhẫn như thế?" Ngô Thế Huân hét lên đầy tức giận. 

"Không, không, không phải như vậy! Huân!" Lưu Uyển Nhược khóc nói: "Em chỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội này thôi. Huân, em xin lỗi, rồi chúng ta sẽ có đứa bé khác." 

"Sẽ không còn đứa bé nào nữa. Em không bao giờ nghĩ tới cảm giác của tôi. Em làm tôi quá thất vọng, Uyển Nhược." Ngô Thế Huân lạnh lùng xoay người bỏ đi. 

"Huân, đừng đi!" Lưu Uyển Nhược hoảng sợ hô lên. Có phải cô sai rồi không? 

"Huân, cậu định làm mình say đến chết sao? Cậu đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa." Kim Chung Nhân cố gắng lên tiếng ngăn cản, tên này hôm nay không biết bị gì nữa, cứ nốc rượu liên tiếp như vậy là sợ không say chết sao? Gương mặt thì lầm lì đến đáng sợ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu ta đây? 

"Cứ để cho cậu ta uống. Cậu ta cần giải tỏa." Phác Xán Liệt hiểu rõ chuyện gì, chính cậu là người báo cho Ngô Thế Huân biết chuyện Lưu Uyển Nhược lén đi phá thai mà. Vì lo lắng cho Lưu Uyển Nhược không an toàn, Huân nhờ cậu phái một vệ sĩ đi giám sát và bảo vệ cho cô ta! Cho nên những chuyện của cô ta, cậu đều nắm rõ. Huân yêu cô ta như thế, lần này cô ta quá đáng lắm rồi. 

"Luhan?" 

"Chị Tiểu mai, gọi em có gì sao?" 

"Gặp em ở đây may quá, em đem giùm chị cái ly này vào phòng VIP 01 đi. Chị đau bụng quá, phải giải quyết nhanh mới được." Tiểu Mai ôm bụng đau khổ nói. 

"Nhưng. . . . ." Lộc Hàm chưa kịp trả lời thì Tiểu Mai lấy tốc độ nhanh nhất nhét chiếc khay vào trong tay của cô rồi chạy vào phòng vệ sinh. Cậu đen mặt nhìn chiếc khay ở trên tay mình. Tiểu Mai này là tiếp viên phòng VIP, có chút nhan sắc cho nên tỏ ra kiêu ngạo hơn người. Lúc nào cũng muốn mồi chài câu ông chủ lớn để có thể một bước đổi đời. Cậu bất đắc dĩ cầm khay đựng ly nước bước đi. 

Lộc Hàm vừa đi khỏi, Tiểu Mai bước ra từ một góc khuất ở gần đó, gương mặt nổi lên tính toán. Ly trà đó cô đã bỏ vào một chút thuốc kích dục loại mạnh, chỉ 15 phút sau khi uống sẽ phát tác công dụng, canh thời gian thằng bé đó đi ra khỏi phòng là cô có thể đi vào vừa vặn. Chỉ cần một khi cô và người trong phòng xảy ra quan hệ là cô có thể đổi đời rồi. Nếu như anh ấy có sinh nghi ngờ về cái ly trà đó, cô sẽ đổ lỗi cho thằng bé đó. Dù sao thì nó cũng không phải là nhân viên chính thức, ai biết được nó sẽ có mưu đồ gì chứ. 

Ngô Thế Huân khó chịu nằm trong phòng, anh mới vừa nôn ra nên giờ đây vị giác rất khó chịu. Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt đã đi về trước. Kim Chung Nhân còn chu đáo dặn người đem cho anh ly trà giải rượu, nói cho cùng thì đây là địa bàn của bọn họ cho nên rất yên tâm. 

Lộc Hàm bước vào phòng nhìn quanh không thấy ai, tính để ly xuống rồi đi ra nhưng lại nghe được giọng điệu rên rỉ ở bên trong. Cậu tò mò bước vào lại nghe người nằm trên giường khàn giọng nói: "Nước, lấy cho tôi ly nước." Ngô Thế Huân mơ hồ cảm thấy có người ở bên cạnh, nên ra lệnh. 

Lộc Hàm thấy rõ người nằm trên giường là ai thì xì mũi coi thường: "Đúng là oan gia mà, còn muốn tôi lấy nước cho anh, mơ tưởng!" Nói xong, cậu xoay người đi ra ngoài. 

"Uyển Nhược, tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao?" Ngô Thế Huân khổ sở kêu lên. Lộc Hàm nghe thấy lấy làm ngạc nhiên, tên này giống như thất tình vậy. Cậu quay lại nhìn Ngô Thế Huân, gương mặt anh đỏ bừng vì say rượu, mắt nhắm nghiền lại khổ sở, môi mím chặt, cả người toát lên vẻ ưu thương nồng đậm. Lộc Hàm thở dài, đi lấy ly trà giải rượu cho anh uống. Cổ họng đang khát khô, hắn uống hết cả ly nước, mắt vẫn như cũ nhắm chặt lại. Cậu nhìn anh như thế lại bĩu môi, không ngờ người như anh mà cũng có lúc khổ sở vì tình cảm như vậy. Mặc dù biết lúc trước anh vì mục đích mới lấy cậu nhưng ngoại trừ lạnh nhạt thì anh cũng không hề đối xử tệ với cậu. Có lẽ vì không thương cho nên cậu cũng không cảm thấy khổ sở cho lắm. Bây giờ cậu đã tìm được lý tưởng để cho mình sống vui vẻ, nên cũng không bận tâm nữa. 

"Tôi hy vọng anh cũng vui vẻ, chồng trước của tôi." Lộc Hàm thì thầm nói. 

Ngô Thế Huân cảm thấy cơ thể mình nóng rực đến khó chịu, còn cái đó đang đói khát kêu gào. Anh khó chịu mở mắt ra nhìn thấy có một người thanh tú đang đứng ở bên cạnh nhìn anh: "Uyển Nhược. . . ." Anh gọi tên cô gái mà anh yêu hơn 4 năm nay, hơi thở dồn dập cùng ham muốn mãnh liệt làm anh mất bình tĩnh, ngồi bật dậy kéo tay người ở trước mặt cùng ngã xuống giường. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, Lộc Hàm bàng hoàng chưa hiểu gì thì đã thấy người nãy giờ vẫn nhắm mắt bỗng nhiên tấn công mình. Cậu theo bản năng cố giãy giụa. 

"Uyển Nhược. . . . Anh muốn . . . . em thơm quá. . . ." Ngô Thế Huân vùi mặt vào cổ của cậu, cố hít lấy hương thơm mát ở trên người cậu mà nỉ non những lời ân ái. 

"Ngô Thế Huân, tên này. . . . Khốn kiếp, mở mắt ra nhìn cho kỹ cho tôi. Tôi không phải là Uyển Nhược của anh." Lộc Hàm tức giận la lên. 

Ngô Thế Huân theo tiếng la hét nheo mắt mở ra nhìn người ở phía dưới thân, một cậu bé mắt to tròn đang tức giận trừng anh, chiếc mũi xinh hơi hếch lên, gương mặt vì phản kháng mà hồng lên lợi hại, môi hồng mím xinh, hai má phùng lên, nhìn rất đáng yêu. Nhưng không phải là Uyển Nhược của anh: "Cậu là ai?" Giọng nói khàn khàn vì kìm nén. 

"Tôi là nhân viên đem trà giải rượu đến cho anh. Anh có thể rời khỏi người tôi được không, nặng quá." Lộc Hàm khó chịu xoay trở, cơ thể anh rất nóng mà chỗ đó còn đang cứng lên nữa. Nó còn chỉa ngay phía dưới cậu, cái này quá nguy hiểm đi! Ngô Thế Huân hít vào một ngụm khí lạnh, cơ thể đang thúc giục đói khát, mà cậu bé này còn vặn vẹo nữa chứ. Đúng là một cậu bé, gương mặt non nớt. Lý trí thì muốn anh buông cậu bé này ra, nhưng bản năng lại muốn anh cứ tiếp tục xâm nhập. Người càng ngày càng nóng lên. 

"Buông ra? E là không được rồi." Nói xong, anh điên cuồng cúi xuống hôn cậu, môi thâm nhập vào miệng cậu, đầu lưỡi truy đuổi quấn quýt không buông. Lộc Hàm khó thở mở miệng ra, lưỡi của anh nhanh chóng chui vào hôn lấy, hấp thụ hết vị ngọt của cậu. Ngô Thế Huân thỏa mãn thở ra, bàn tay lần vào trong áo của cậu sờ soạng, rồi kéo áo cậu lên cao, cúi đầu xuống hôn lên bộ ngực phẳng của cậu, liếm láp cắn mút không ngừng. 

Lộc Hàm vừa đau vừa thẹn, khổ sở thét lên. "Ngô Thế Huân, anh tính cường bạo trẻ vị thành niên sao?"




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: