Chương 38: Đau lòng

Lộc Hàm nhìn đồng hồ rồi nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, mắt ảm đạm xuống.

Hôm nay, cậu cố tình làm nhiều món ăn mà Ngô Thế Huân thích rồi đợi anh trở về. Dạo này anh luôn đi sớm về trễ nên không kịp dùng cơm chung với cậu, khiến cho cậu không khỏi mất mát trong lòng.

Đồng hồ điểm 11h.

Lộc Hàm thất vọng, cậu lo lắng gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân nhưng điện thoại của anh lại tắt máy. Gác điện thoại xuống, lúc này lại không có cảm giác đói mặc dù cậu vẫn chưa ăn gì cả. Cậu ngồi trên salon tiếp tục đợi anh, cậu thật sự muốn biết rốt cuộc thì có chuyện gì đang diễn ra.

Ngô Thế Huân sáng thức dậy nằm trong vòng tay của Lưu Uyển Nhược, hai người xa cách nhau 2 năm, không khỏi có chút nồng nhiệt. Lưu Uyển Nhược quấn lấy anh gần tới khuya mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhìn thân thể quyến rũ của cô phơi bày dưới chăn, ánh mắt của anh dịu lại. Nhẹ nhàng rời giường, đi vào phòng tắm tắm rữa sạch sẽ xong mới bước ra, lấy điện thoại lên kiểm tra, có mấy cuộc gọi nhỡ từ vợ của anh. Ánh mắt Ngô Thế Huân lạnh lùng, hôm nay anh phải giải quyết vợ nhỏ của mình mới được.

Anh cười lạnh đi ra khỏi phòng, lái xe trở về biệt thự.

Ngô Thế Huân bước vào nhà, tới phòng khách nhìn thấy Lộc Hàm nằm ngủ trên salon, tay ôm chặt chiếc gối vào lòng, cơ thể cuộn tròn lại. Ngô Thế Huân nhíu mày chán ghét, trong lòng bỗng xẹt qua tia thương tiếc nhưng ngay lập tức bị anh dập tắt ngay. Cậu bé này không đơn giản như vẻ bề ngoài, vừa nghĩ tới, trong lòng anh lại trồi lên một cỗ tức giận.

Có lẽ ánh mắt của anh quá mức bức người nên cậu nhíu mày, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn cậu. Lộc Hàm mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của Ngô Thế Huân đang âm trầm nhìn mình, cậu giật mình tỉnh ngủ hẳn, chỉ biết đưa đôi mắt mờ mịt nhìn lại anh.

"Huân, anh về lúc nào vậy?"

"Xem ra, đã để cho bảo bối của tôi chờ đợi cả một đêm rồi nhỉ." Anh cười như không cười, nói.

Lộc Hàm nhận ra giọng nói của anh hôm nay không bình thường, cậu khó hiểu, mơ hồ cảm thấy bất an: "Không sao, em chỉ lo lắng cho anh thôi." Cậu nhỏ nhẹ đáp.

"Xem ra, vì vị trí Ngô phu nhân mà cậu bỏ ra không ít tâm sức đi. Khi nào thì khép nép với tôi như vậy rồi, tôi nhớ cậu là một chàng trai rất kiêu ngạo mà. Hay là tôi đã nhìn lầm, đây mới là bản chất thật của cậu, không từ thủ đoạn lừa gạt để được làm vợ của Ngô Thế Huân tôi?" Từng lời giễu cợt khinh thường không một chút tình cảm nào của anh đã xuyên thẳng vào trái tim của Lộc Hàm khiến cậu vô cùng chấn động.

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt của anh lúc này nhìn cậu giống như nhìn thấy một người xa lạ, gương mặt lạnh lùng nguy hiểm nhìn cậu, như muốn xé nát cậu ra, khiến cho Lộc Hàm như từ trên cao vạn trượng rơi thẳng xuống đáy địa ngục. Cả người rét run, cậu run giọng: "Huân, ý của anh là sao?"

"Cậu đừng giả ngu với tôi. Cậu còn nhớ giao dịch giữa tôi và cậu chứ?" Ngô Thế Huân thấy cậu như vậy lại càng tức giận hơn, hận không thể xé nát gương mặt ngây thơ vô tội của cậu ra, xem thử tận cùng bên trong là thứ gì?

"Anh đã nhớ lại?"

"Cậu nói xem? Luhan, thật sự tôi xem thường cậu. Tôi không ngờ cậu có thể vô sỉ đến như vậy, thừa lúc tôi không nhớ gì mà kết hôn với tôi. Cậu có tư cách gì mà đòi làm vợ của tôi?" Anh tàn nhẫn lăng nhục cậu.

Lộc Hàm run rẩy, nước mắt rớt xuống. Đúng, cậu vô sỉ vì muốn được ở gần các con của mình nên chấp nhận yêu cầu của Điền Bối Dung mà lừa gạt anh, để làm vợ của anh. Cậu vô sỉ dù biết rằng anh không thể nào thích mình nhưng vẫn muốn tận tâm phục vụ lấy lòng anh. Cậu cứ cho rằng, dù sao như vậy cũng tốt, chỉ cần cậu có thể ở gần bên bảo bảo thì anh có chán ghét cậu cũng không sao. Nhưng anh lại thay đổi, anh dịu dàng với cậu, anh làm cho cậu lần đầu tiên biết rung động vì một người đàn ông là anh, để rồi thật lòng yêu anh.

Những tưởng hạnh phúc đã đến với cậu. Nhưng cậu lại quên mất, hạnh phúc lúc này của mình là do cậu đang vay mượn một phần trí nhớ của anh. Cậu không dám nghĩ tới một ngày nào đó anh nhớ lại sẽ là như thế nào? Bây giờ anh tức giận, oán hận cậu thì cậu mới biết, thì ra cậu vẫn không có gì. Tất cả những gì cậu cố gắng không bằng một đoạn trí nhớ đã mất của anh mà thôi, giờ đây nó lại trở thành số không rồi. Nhưng cậu không cam lòng, cậu tin tưởng anh cũng yêu cậu giống như cậu đã yêu anh. Ánh mắt, nụ cười của anh dịu dàng ấm áp như vậy, cậu không muốn buông tay cho đoạn tình cảm này.

"Huân, em xin lỗi. Nhưng, Huân, em yêu anh và bây giờ anh cũng đã yêu em không phải sao? Chúng ta cũng đã có bảo bảo. Huân, chúng ta đã là một gia đình ." Lộc Hàm nước mắt rơi xuống càng nhiều, cậu nhìn anh, hy vọng anh có thể bỏ qua mà chấp nhận tình cảm của cậu.

Ngô Thế Huân ánh mắt lướt qua, không giấu đi sự tàn nhẫn khinh bỉ: "Yêu? Cậu tin tưởng tôi yêu cậu? Bảo bảo là con của Ngô Thế Huân tôi, chúng nó sẽ có một gia đình hoàn chỉnh mà người vợ của tôi lại không phải là cậu. Cậu không xứng đáng làm mẹ của tụi nó. Cậu hãy ký vào đơn ly hôn này và cút ra khỏi đây ngay. Đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy mặt của cậu lần nào nữa!" Ngô Thế Huân tuyệt tình ném đơn ly hôn vào mặt Lộc Hàm.

Từng lời của anh như những con dao bén nhọn hung hăng đâm thẳng vào tim cậu, khiến trái tim cậu máu chảy đầm đìa. Cậu lại không có cảm giác đau, cậu chỉ nghe thấy quanh quẩn lời anh nói không yêu cậu, anh sẽ lấy người mà anh yêu. Bảo bảo sẽ kêu người phụ nữ khác là mẹ, còn cậu, cậu là cái gì đây? Người đàn ông mà cậu yêu, hai đứa con bảo bối mà cậu mang nặng đẻ đau, tại sao cậu không thể giữ lại cho mình? Tại sao lại tàn nhẫn với cậu như vậy?

Lộc Hàm lắc đầu, không, cậu không muốn. Cậu không ly hôn, cậu không muốn mất bảo bảo và cả anh nữa: "Không, em không muốn, em yêu anh, yêu con của chúng ta. Em sẽ không ly hôn. Huân, em không muốn như thế, xin anh đừng đối xử với em như vậy, có được không?" Cậu nghẹn ngào nói, đau lòng mà bất chấp tự tôn của mình để van xin anh.

"Yêu tôi? Nhưng tôi không cần tình yêu của cậu, còn bảo bảo, không phải lúc đầu là cậu đã đem nó làm điều kiện trao đổi với tôi sao? Giờ còn giả bộ đáng thương, đừng làm tôi thêm chán ghét cậu. Tôi cho cậu ba ngày, biết điều thì cút đi, đừng khiến tôi phải quăng cậu ra đường!" Anh tức giận nói xong thì bỏ đi.

Lộc Hàm nhào tới ôm eo của anh, mặt dựa sát vào lưng anh, nước mắt thấm đẫm áo của anh mà nức nở: "Huân, đừng như vậy. Huân, em xin anh đấy, đừng đối xử với em như vậy có được không? Em không cần gì, chỉ cần ở bên cạnh anh và các con mà thôi, Huân!"

Ngô Thế Huân cảm nhận sự nóng ấm sau lưng lại càng khiến anh cảm thấy bực bội hơn, anh tuyệt tình kéo tay cậu đẩy ra. Lộc Hàm bất ngờ không phòng bị mà ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, cả người đau điếng. Gương mặt tái nhợt tuyệt vọng nhìn anh lạnh lùng bước đi không quay đầu nhìn cậu đến một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: