Chương 33: Là yêu?
Cuộc sống của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân dạo gần đây ngọt như mật. Buổi sáng anh sẽ chở cậu đến trường, còn anh thì đến công ty. Buổi chiều hai người trở về nhà sẽ cùng nhau ăn tối. Anh vào thư phòng còn cậu sẽ ôn bài, trước khi đi ngủ, Ngô Thế Huân sẽ một phen hung hăng muốn cậu.
Lộc Hàm không hiểu vì sao dạo gần đây anh ham muốn cậu nhiều như thế, bao nhiêu cũng không đủ, cho đến khi cậu cầu xin mới thôi. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng khi nhìn anh yêu thích cậu như vậy cũng khiến trong lòng có chút vui vẻ.
"Luhan?" Giọng nói kinh ngạc có chút quen thuộc vang lên ở sau lưng khiến Lộc Hàm xoay đầu lại nhìn.
"Tô Cầm." Cậu vui mừng reo lên.
"Luhan, thật là cậu rồi. Ôi, mình mừng quá, cứ tưởng nhận lầm người chứ. Cậu về thành phố A bao giờ, sao không ghé thăm mình và dì?" Tô Cầm hưng phấn không giấu được vui mừng, hỏi liên tục.
Lộc Hàm cười lắc đầu, cô bé này a, lúc nào cũng thế, vẫn vội vàng bộp chộp như xưa.
"Tô Cầm, thật ra hơn một năm nay mình vẫn ở thành phố A." Lộc Hàm ngập ngừng nói.
"Cậu vẫn luôn ở thành phố A? Vậy tại sao không về tìm mình, cậu hiện tại sống ở đâu?" Tô Cầm ngạc nhiên tuôn ra một tràn thắc mắc, còn có chút trách móc cậu.
"Được rồi, tìm một chỗ nào ngồi đi, mình sẽ kể cho cậu nghe." Lộc Hàm cũng không muốn giấu giếm Tô Cầm nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bảo bảo giờ sống rất tốt, cậu và Ngô Thế Huân cũng vậy.
Trong quán cafe, Lộc Hàm từ từ đem mọi chuyện kể cho Tô Cầm nghe, từ chuyện một lần ngoài ý muốn đến chuyện khi cậu có thai và cuộc sống sau này rồi tới hiện tại.
Tô Cầm há hốc miệng, cô thật bị sốc a, không ngờ Luhan còn nhỏ như vậy mà phải trải qua những chuyện như thế, tình tiết chỉ có ở trong tiểu thuyết mà thôi, nghĩ đến đây không khỏi khiến Tô Cầm mơ mộng.
Lộc Hàm nhìn gương mặt sùng bái của Tô Cầm có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
"Nè nè. Vậy cậu và ba của đứa trẻ đang sống chung với nhau à, hai người đang yêu nhau sao?" Tô Cầm hai mắt lấp lánh tò mò hỏi.
"Mình cũng không biết nữa, nhưng dạo này anh ấy rất tốt với mình." Lộc Hàm có chút xấu hổ nói.
"Luhan, không phải cậu đã yêu anh ta rồi đó chứ?" Tô Cầm nhìn gương mặt hạnh phúc, hai mắt tỏa sáng của Lộc Hàm thì khẳng định nói.
"Mình cũng không rõ nữa, nhưng mình không còn ghét anh ấy như lúc xưa nữa rồi." Lộc Hàm ngập ngừng nói, chính cậu cũng nhận ra, cậu đối với Ngô Thế Huân đã hoàn toàn buông xuống tâm phòng bị. Mỗi đêm, anh đều tiến vào thân thể, có lẽ vô tình cũng đi vào tâm của cậu luôn rồi.
"Yêu sao?" Đời trước khi còn sống, cậu cũng chưa biết yêu là gì, sống lại đời này cậu lại đi yêu chính người chồng của mình. Nhưng cậu có thật yêu anh sao? Lộc Hàm phân vân nghĩ.
Tô Cầm nhìn mặt Lộc Hàm đang rối rắm thì có chút buồn cười. Lộc Hàm lúc nào cũng chính chắn, sâu sắc nhưng sao trong tình cảm lại gà mờ như vậy chứ.
"Cậu hãy lấy tay đặt lên ngực mình rồi tự hỏi xem, nếu một ngày không gặp anh ta, cậu có nhớ không? Trong đầu cậu có phải luôn nghĩ về anh ta, cậu vui khi thấy anh ta vui và ngược lại, cậu muốn chăm sóc anh ta, lo lắng cho anh ta mỗi ngày và sẽ buồn nếu như anh ta không quan tâm tới cậu?" Tô Cầm nói một hơi, thật ra cô cũng chỉ tìm hiểu qua sách thôi, trong ấy không phải đều nói như vậy sao?
Lộc Hàm nghe Tô Cầm nói xong thì đỏ mặt, bởi vì những đều Tô Cầm vừa nói, cậu đều có cả. Vậy, cậu thật sự yêu Ngô Thế Huân rồi sao, yêu chính chồng trước và hiện giờ của mình?
Lộc Hàm cười ngọt ngào, tình yêu thật kì diệu, khi cậu nhận ra nó thì cả người như có nguồn năng lượng do cảm xúc chi phối. Nếu thật sự yêu thì yêu thôi, cậu sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của mình thật tốt. Lộc Hàm quyết tâm.
Tô Cầm nhìn gương mặt Lộc Hàm đầy cảm xúc thì không khỏi cảm khái, đúng là rơi vào lưới tình rồi.
Lộc Hàm ngồi trên giường thấp thỏm không thôi, khi cậu nhận ra tình cảm của chính mình, cậu đã hỏi Tô Cầm nên làm gì? Tô Cầm nói cậu phải tìm hiểu Ngô Thế Huân, xem anh có yêu mình không, rồi sau đó phải chinh phục anh.
Ngô Thế Huân có yêu cậu không? Cậu cũng không dám chắc, cậu chỉ biết anh rất thích cơ thể của mình. Mắt của Lộc Hàm lóe lên, cười gian. Chính cậu cũng không biết, dạo này tính cách của mình càng hoạt bát hơn hẳn, lại có chút nghịch ngợm dễ thương, không còn là một bình hoa thiếu sức sống như Lộc Hàm, đại thiếu gia của Lộc Thị.
Ngô Thế Huân bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bảo bối ngồi trên giường có chút khẩn trương nhìn anh.
"Sao thế? Có việc gì à?"
"Không, không có chuyện gì." Lộc Hàm vì khẩn trương nên nói lắp.
Ngô Thế Huân càng thấy không được bình thường, bỏ cái khăn đang lau tóc xuống, lưng dựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh ở trước ngực. Trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Lồng ngực nở nang, cơ bắp săn chắc, chiếc cổ, xương quai xanh, vòng eo thon gọn hằn lên bắp thịt vạm vỡ, cặp chân thon dài, tất cả đều được anh phơi bày một cách thoải mái ở trước mắt bảo bối.
Lộc Hàm thấy cổ họng hơi khô, cậu vừa mới phát hiện ra, chồng của mình rất đẹp trai và có sức thu hút mãnh liệt a, đúng là không yêu không được, cậu có chút phát ngốc nghĩ.
Ngô Thế Huân khoanh tay ở trước ngực đánh giá bảo bối hôm nay hơi kỳ lạ. Gương mặt khó xử, rối rắm cúi xuống, chiếc áo ngủ tuột xuống vai để lộ ra cảnh xuân mà vẫn không hay biết gì. Đèn phòng ngủ mờ ảo chiếu lên da thịt càng thêm hồng, mịn màng quyến rũ, đôi nhũ hoa lộ ra. Tuy đứng cách nhau vài bước chân nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu. Ánh mắt nóng bỏng lên, anh cất giọng khàn khàn nói.
"Em có việc khó xử à?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, nhưng anh phải trả lời đúng sự thật nha." Cậu vô thức nói ra.
"Được." Ngô Thế Huân sảng khoái đáp ứng.
Lộc Hàm giật mình, mừng rỡ: "Thật không?"
"Nhưng trước đó, em phải làm cho anh một yêu cầu." Ngô Thế Huân nhìn nụ cười của cậu, cố nén xúc động muốn hôn, mà ra điều kiện.
"Yêu cầu gì?" Lộc Hàm nhìn gương mặt Ngô Thế Huân, bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Ngô Thế Huân mỉm cười, kề sát bên tai thì thầm.
Lộc Hàm liền hoá đá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top