Chương 32: Họa ngầm
Mã Lệ sửa sang lại chính mình, không quên kéo cổ áo trể xuống dưới, để lộ ra nửa cặp ngực trắng muốt vun cao lên. Gương mặt rất hài lòng, mới cầm tập văn kiện đi về phía phòng của tổng giám đốc.
Sếp hôm nay thân thiện thật quá đẹp trai đi. Nhưng nghe nói sếp đã kết hôn và có con rồi. Những giọng nói xì xào nhiều chuyện của đám nhân viên nữ nói lúc sáng như vẫn còn vang bên tai cô.
Mã Lệ bực dọc, cô không tin Ngô Thế Huân đã kết hôn. Nhớ lúc trước hắn chuẩn bị kết hôn, cô đã rất đau khổ , chỉ gần một tháng thôi mà người gầy hẳn đi. Nhưng bỗng nhiên chuyện đó đột ngột dừng lại và sếp của cô đột nhiên mất tích. Công ty tạm thời do ba sếp, ông Ngô Thuần và phó giám đốc kiêm luật sư, Kim Chung Nhân đảm nhiệm.
Cô lo lắng và khó hiểu về sự biến mất đột ngột này của hắn, thì bỗng một ngày nọ, hắn một thân tây trang vừa quen thuộc vừa xa lạ bước vào phòng tổng giám đốc.
Hắn vẫn như thế, lạnh lùng và cao quý. Nhưng mà, Mã Lệ lại cảm thấy Ngô Thế Huân hơi khác thường, mặc dù cô không biết khác thường chỗ nào. Nhưng người đàn ông hoàng kim trong mơ của cô đã trở lại khiến cho cô như cây khô gặp nước. Mặc dù biết Ngô Thế Huân đối với sự quyến rũ của cô không có hứng thú, nhưng Mã Lệ là Tiểu Cường đánh không chết làm sao có thể dễ dàng như vậy đã bỏ cuộc chứ.
Mã Lệ cô cũng là tiểu thư của Mã gia. Công ty của cha cô mặc dù không lớn, nhưng vì làm ăn sinh lời nên Mã Lệ sống như một tiểu thư, tiền bạc phủ phê hoang phí, tay không dính nước. Nhưng có một lần, cô cùng đi với cha đến tham dự buổi lễ tuyên dương những doanh nghiệp thành công, tình cờ cô lại nhìn thấy Ngô Thế Huân.
Người đàn ông đó chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể khiến cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, đứng trước người đàn ông này , ai cũng sẽ cảm thấy mình nhỏ bé, tự ti như con kiến trước ánh mắt của hắn. Khí chất lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, giơ tay nhấc chân, mọi cử động đó đều làm cho Mã Lệ si mê cảm thấy hắn là "thần" trong lòng cô .
Cô điên cuồng tìm hiểu về hắn, càng tìm hiểu, cô càng thêm ham muốn có được người đàn ông huyền thoại này.
Từ một cô gái suốt ngày chỉ biết săn lùng hàng hiệu, ban đêm thì thác loạn ở vũ trường, cô quyết tâm học ngành thư ký trao dồi ngoại ngữ. Làm đủ mọi cách, rồi nhờ ba giúp đỡ để vào được Ngô thị, làm thư ký cho hắn. Cuối cùng, cô cũng thành công được ở gần Ngô Thế Huân, nhìn hắn mỗi ngày. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Cái cô muốn chính là trở thành người đàn bà ở bên cạnh hắn. Nhưng cho dù cô có ăn mặc khiêu gợi đến đâu, ngọt ngào khiêu khích, nũng nịu, lả lơi đến đâu đi nữa, hắn vẫn không nhìn thấy.
Tại sao anh ta lại không nhìn tới cô chứ? Cô không đủ xinh đẹp ư? Mã Lệ cô rất tự tin với vóc dáng lồi lõm của mình. Cô đã khiến không biết bao nhiêu đàn ông thèm muốn cái cơ thể này . Hay là hắn đã có người trong lòng ?
Không, thà rằng hắn không có hứng thú với cô, chứ cô không chấp nhận nỗi chuyện hắn đi yêu thích một cô gái khác. Cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn đến cô gái ấy lại dịu dàng, hay mỉm cười, rồi bờ môi đó sẽ hôn cô gái ấy. Vòng tay của hắn sẽ ôm cô gái ấy thì Mã Lệ muốn nổi điên. Ngô Thế Huân luôn là tâm bệnh của cô. Cô thà nhìn anh ta cao cao tại thượng để mọi người ngưỡng mộ, ao ước, chứ cô không chấp nhận nỗi việc hắn sẽ thuộc về người khác mà người đó lại không phải là cô.
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, giơ tay tính gõ cửa thì giọng nói của Ngô Thế Huân ở bên trong vang lên khiến cô phải sựng lại.
"Có gì lạ? Đó là vợ của tôi."
Mã Lệ kích động, tập văn kiện rớt xuống, cô vội vàng ngồi xổm xuống, tay run run nhặt chúng lên. Gương mặt quyến rũ giờ đã trắng xanh vặn vẹo, ngón tay bấm vào tập hồ sơ đến nhăn nhúm.
"Thì ra hắn đã thật sự kết hôn, em thật muốn nhìn xem ai có bản lãnh lớn như vậy, dám làm vợ của anh." Mã lệ cười quỷ dị thầm nói.
Lộc Hàm hồi hộp bước nhanh ra cổng trường, lại có chút mong đợi. Hôm nay tâm trạng cậu cứ lơ lửng đâu đâu, mỗi khi nhớ tới cuộc điện thoại sáng nay của Ngô Thế Huân thì mỉm cười thẹn thùng. Cậu cũng không biết vì sao mình lại không kìm được vui vẻ ở trong lòng. Dù sao cũng gần 28 tuổi rồi, nhưng cảm xúc này thật xa lạ với cậu. Nó cứ khiến cậu nhớ tới gương mặt của Ngô Thế Huân, nhớ tới sự dịu dàng đêm qua của anh, từng cử chỉ yêu thương của anh. Cậu cũng không ngờ mình có thể nhớ rõ ràng đến như vậy.
Nhìn thấy chiếc xe Lambronghin màu đen đậu ở đó gây đến sự chú ý của mọi người, cậu chợt mỉm cười ngọt ngào. Bước chân cũng nhanh hơn, đi về phía đó.
Ngô Thế Huân ngồi trong xe nhìn bảo bối thanh thuần đầy nét xuân xanh rực rỡ của mình đang đến gần. Trong một đám người đông đúc, anh vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra được cậu.
Cậu hôm nay mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác lên chiếc áo len màu xám nhạt. Tóc thì được chải hất ra sau lộ chiếc cổ thon. Chân mang giày thể thao, đơn giản nhưng luôn khiến người ta phải ngoái đầu lại nhìn.
Nhìn cậu vội vã cúi mặt xuống bước nhanh về phía anh, ánh mắt của anh không khỏi ôn nhu khóa chặt bóng dáng nhỏ bé. Anh mở cửa xe ra đón cậu, hít thật sâu vào hương thơm dễ chịu, khiến cho anh không kìm được phải ôm bảo bối vào lòng.
Bàn tay nóng rực ôm chặt cậu, môi vội vã tìm xuống đôi môi mọng, kích tình mà hôn lên nó. Cảm nhận được sự mềm mại ngọt ngào của cậu, lòng anh không khỏi nóng lên, càng thêm cuồng nhiệt hôn. Cho đến khi người trong lòng mềm nhũn thì mới hài lòng buông ra, bàn tay lại cách lớp áo mà vuốt ve hai nhụy hoa của cậu.
Lộc Hàm thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng. Cảm nhận bàn tay của anh đang càn rỡ thì xấu hổ: "Háo sắc." Cậu nhỏ giọng oán thầm.
"Anh chỉ háo sắc với em thôi chịu không, hả?" Anh xấu xa trêu cậu.
Lộc Hàm phụng phịu không để ý đến anh, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, môi cũng cong lên.
"Đừng dỗi nữa, đó là lỗi của em !." Ngô Thế Huân tỉnh bơ, cậu kinh ngạc không hiểu: "Tại em chưa cho anh ăn no." Nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu, anh kề sát vào bên tai mờ ám nói.
Lộc Hàm hiểu ra, mặt đỏ như tôm luộc, tay đánh lên ngực của anh như một đứa trẻ bốc đồng: "Xấu xa, đáng ghét, chỉ biết trêu em."
Ngô Thế Huân vui vẻ cười vang, ôm cậu vào lòng mặc cho cậu đánh mình. Nhìn hai người cứ như cặp tình nhân yêu nhau đang đùa giỡn, không khí ngọt ngào ấm áp.
Trong chiếc Ferrari màu đỏ, ánh mắt của Mã Lệ không cam lòng cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm về hướng chiếc Lambronghin màu đen đang rời đi. Cô vì muốn xác nhận lời nói của Ngô Thế Huân nên đã đi theo hắn đến đây. Nhìn anh đón cậu bé đó, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng nhìn vẻ hạnh phúc của hai người như muốn chọc mù mắt của cô.
Mã Lệ cắn môi đôi, ánh mắt lướt qua một tia điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top