Chương 26: Tai nạn
Lưu Uyển Nhược nhìn theo bóng lưng của Ngô Thế Huân gương mặt đau khổ thu lai. Ánh mắt lóe sáng. Cô đã quyết định đi Châu Âu, nhưng trước khi đi cũng phải làm cho người muốn tính kế cô phải trả giá. Còn Ngô Thế Huân tâm của hắn vẫn là của cô, chờ khi cô trở về sẽ lấy lại. Miệng nhếch lên kêu ngạo cô ta xoay người rời đi.
Ngô Thế Huân lấy chiếc xe Lambronghin màu đen chạy như bay trên đường. Thường vào buổi tối hắn sẽ tự lái xe. Gương mặt vì tức giận mà méo mó. Hắn đã tính sai rồi, cứ tưởng cậu bé đó là người biết thân biết phận, sinh con xong thì giữ đúng lời hứa rời đi.
"Điều gì làm cậu ta to gan vậy ?" Hay cậu ta thấy ba mẹ hắn xem trọng đứa bé . Muốn được "Mẹ quý nhờ con " ư? Không xem lại bản thân mình. Ngô Thế Huân càng nghĩ càng tức giận xe chạy một đường như tên bay, chợt ngã tư một chiếc xe lạt tay lái chạy ra xông thẳng về phía hắn. Ngô Thế Huân mắt lạnh bẽ tay láy 180 độ lại tránh chiếc xe đó, lại tông vào chiếc xe từ phía sau chạy lên
" Rầm " cú đụng dữ dội khiến đầu trước của chiếc xe biến dạng. Ngô Thế Huân chấn động đau đớn ập đến mất dần ý thức.
Đêm khuya biệt thự Ngô gia nhận được điện thoại. Ngô Thuần, Điền Bối Dung thần sắc lo lắng trầm trọng vội vã vào bệnh viện. Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đang ở bên ngoài phòng phẩu thuật chờ đợi thấy hai người đến thì đứng lên. Gương mặt nặng nề.
" Huân có sao không? Tại sao lại bị xảy ra tai nạn ?" Điền Bối Dung khẩn trương nói năng lộn xộn.
" Bác sĩ đang phẫu thuật, cô yên tâm cháu đã nhờ bác sĩ giỏi nhất, chắc Huân không sao đâu?" Kim Chung Nhân an ủi bà, chính hắn cũng không tin tưởng lắm lời của mình, khi thấy đầu chiếc xe gần như xẹp lép hắn rùng mình, tâm cũng trầm xuống, hy vọng Huân sẽ vượt qua được.
Một tháng sau vào buổi sáng sớm Lộc Hàm trở dạ, sinh ra hai đứa bé trai hồng hào xinh xắn. Có lẽ vì được chăm sóc quá tốt nên dù sinh đôi nhưng hai đứa bé đều tròn trịa phúng phíng. Điền Bối Dung mừng híp mắt suốt ngày không rời nôi hai đứa bé, khiến cho Ngô Thuần bất mãn vì bà không quan tâm tới ông. Biện Bạch Hiền cũng bồng con đến thăm Lộc Hàm. Con của cậu ấy cũng được 3 tháng rồi là một cậu nhóc đẹp trai nhưng rất ít khóc, gương mặt như bản sao của tên mặt lạnh kia.
Một tháng trước Lộc Hàm có linh cảm đã xảy ra chuyện gì, khiến trên dưới Ngô gia đều rất nặng nề. Nhưng Điền Bối Dung không nói cậu cũng không cách nào biết . Lộc Hàm xuất viện nằm ổ thêm một tháng nữa. Vì tới hai đứa bé nên Điền Bối Dung muốn kiếm một bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ. Nhưng cậu phản đối, cậu muốn tự tay mình cho bảo bảo uống sữa.
Cậu không biết mình được ở gần bảo bảo trong bao lâu nữa nên rất quý trọng khi thời gian còn ôm được con mình mặc dù lâu rồi không thấy Ngô Thế Huân .
Điền Bối Dung nhìn Lộc Hàm dịu dàng cho bảo bảo uống sữa bàn tay nhẹ nắm lấy tay nhỏ xíu của bé vuốt ve, gương mặt ngọt ngào.
" Luhan ! Lúc trước con đã cam kết với Huân khi sinh bảo bảo xong sẽ rời đi sao?" Điền Bối Dung lên tiếng Lộc Hàm giật mình lo lắng .
Cậu cắn môi gật đầu !
" Lý do gì? Ta có thể nhìn ra con rất yêu con của mình." Điền Bối Dung tò mò
Lộc Hàm quyết định đem hết chuyện kể cho bà nghe. Lần đầu tiên bị Ngô Thế Huân cưỡng ép sau đó mang thai và tới cuộc trao đổi điều kiện kia . Cậu biết Điền Bối Dung rất quan tâm tới cậu, cậu không nỡ dối gạt bà.
Điền Bối Dung thở dài, tất cả cũng là do con trai bà ngang ngược bức ép cậu bé. Âu cũng là duyên phận.
" Cháu có muốn được ở bên con mình mãi mãi không ?" Bà hỏi
Lộc Hàm không do dự gật đầu .
" Dù có trả giá thế nào cũng được sao? "
Lộc Hàm gật mạnh đầu. Sống lai đời này cậu không còn gì, cha mẹ cũng không nhìn nhận được chỉ có thể từ xa theo dõi họ mà thôi, chỉ có hai bảo bảo là máu thịt của cậu sao cậu có thể rời xa được. Mấy tháng nay cậu không dám nghĩ tới điều đó, chỉ nghĩ tới có ngày bị người tách con cậu xa nhau là cậu cảm thấy hô hấp khó khăn đau không thở nổi.
" Luhan , cô sẽ đem hai đứa bé này về nuôi. Cô muốn cháu làm cho cô một chuyện nếu cháu làm được thì cháu sẽ còn gặp lại con mình bằng không thì cháu hãy quên hai đứa bé này đi."
Điền Bối Dung lạnh lùng nói.
Lộc Hàm kinh ngạc nhìn mắt đỏ lên
Điền Bối Dung buộc mình phải cứng rắn tất cả vì cháu của bà .
" Luhan! Không giấu gì cháu hơn hai tháng trước Ngô Thế Huân bị tai nạn hôn mê và mới tỉnh lại tuần lễ nay. Vì va đập mạnh nên bác sĩ chuẩn đoán hắn bị mất trí nhớ tạm thời. Ta đã nói với nó cháu là vợ nó và có hai đứa trẻ. Nó muốn gặp cháu. Luhan ta biết con ta và cháu không thích nhau. Nhưng ta vẫn muốn thử vì một là ta quý cháu, hai là vì hai đứa cháu nội bảo bối của ta. Nếu cháu muốn được ở cùng con mình thì cách duy nhất là làm vợ của Ngô Thế Huân. Cháu cứ suy nghĩ đi. Nếu cháu đồng ý thì ngày mai theo ta vào gặp nó, còn không thì ngay lúc này ta cho cháu một số tiền và rời đi. Ta cũng không muốn ép buộc cháu, thôi ta đi đây."
Điền Bối Dung rời khỏi phòng. Lộc Hàm chưa kịp phản ứng vì lời bà nói làm cậu quá kinh ngạc không tiếp nhận nổi " Ngô Thế Huân bị đụng xe, mất trí nhớ " trong lòng cậu xẹt qua một tia khó chịu. Mặc dù không thích hắn nhưng cậu cũng không muốn hắn gặp chuyện không may. Huống chi bây giờ hắn là ba của con cậu. Lộc Hàm suy nghĩ lời nói của Điền Bôi Dung, cách duy nhất ở gần con là làm cho hắn chấp nhận cậu. Nhớ tới ngương mặt lạnh lùng của hắn cậu do dự nhưng vì bảo bảo cậu muốn thử một lần dù có thất bại cũng không hối hận.
Lộc Hàm quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top