Chương 22: Bạch Hiền sinh(2)
Vương Hiểu Vân thấy Lộc Hàm ôm bụng ngồi xuống đưa tay ra đở lo lắng chưa kịp hỏi Lộc Hàm bắt tay bà run giọng nói:
"Bạch Hiền sắp sinh, cô mau vào xem, cháu không .. sao "
"Ngô Thuần, ông bồng cậu bé này lên sôpha nằm nghỉ có lẽ động thai rồi. Tôi vào trong xem cậu bé kia, Bối Dung cậu hãy gọi cho cứu thương riêng của bệnh viện mình lập tức tới đây, nói xong bà đi nhanh vào phòng "
Vương Hiểu Vân là viện trưởng của một bệnh viện phụ sản và khoa nhi nổi tiếng , vì giao tình thân thiết với cha mẹ Ngô Thế Huân nên khi Ngô Thế Huân nhờ bà kiếm một bác sĩ giỏi trong bệnh viện để chăm sóc Lộc Hàm, bà đã tự mình làm bác sĩ riêng cho cô bé này Lộc Hàm được đỡ lên nằm bụng vẫn còn âm ỉ nhưng máu đã ngừng ra , cô vuốt ve bụng mình thì thầm trấn an bảo bảo.
" Không sao, đừng sợ bảo bảo của papa, không có việc gì rồi " cậu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Điền Bối Dung ngồi nhìn cậu bé đang nằm trên giường gương mặt thanh tú trẻ măng, bụng to vượt mặt, làm bà ngạc nhiên nhất trước khi hôn mê vì kinh sợ mệt mỏi nhìn cậu cố nói chuyện với con của mình , gương mặt tràn đầy tình mẫu tử dịu dàng làm bà cảm động. Bà cũng hoảng sợ một phen, nếu hai vợ chồng bà tới trễ một chút không biết chuyện gì xảy ra nữa, làm sao có thể để hai thai phụ ở với nhau mà không có người trông coi, càng nghĩ càng tức giận cho thằng con của bà .
Nhìn cái bụng to của cậu bé bà thấy thỏa mãn Hiểu Vân nói vì động thai nên ra máu nhưng phát hiện sớm, chỉ cần nằm tịnh dưỡng trên giường sẽ không sao. Thật tốt quá.
Lộc Hàm mở mắt tỉnh lại, nhìn xung quanh thấy mình nằm trong bệnh viện hoảng sợ vội đưa tay sờ bảo bảo gương mặt bình tĩnh lại. Tốt quá! Nhìn tay đang truyền dịch cả người nhẹ nhàng bụng cũng hết đau. Nhớ tới Biện Bạch Hiền cậu lo lắng tính ngồi dậy đi ra ngoài .
" Cháu đừng ngồi dậy, mới vừa động thai xong phải nằm trên giường nghỉ ngơi "
Điền Bối Dung cầm hộp canh bước vào thấy Lộc Hàm muốn xuống giường thì ngăn lại .
" Cám ơn cô! Cô là.. , nhưng cháu muốn xem Bạch Hiền thế nào ? " Lộc Hàm nhận ra bà, dù gì cũng lấy Ngô Thế Huân một năm. Bà vẫn không khác mấy, cao sang hòa nhã là người rất dễ gần gũi, nhưng đời trước cậu cũng không thân thiết mấy vì ba mẹ chồng đi du lịch suốt ít khi gặp nhau.
Nhưng bây giờ trở về chắc chắn vì bảo bảo trong bụng cậu rồi, hai người tuổi này , chắc hẳn cũng rất mong muốn có cháu, nếu không lúc trước Ngô Thế Huân không ra điều kiện phải sinh con trong vòng 3 năm như vậy.
" Ta là mẹ của Ngô Thế Huân! Bạn của con không sao, cậu ấy đã sinh một thằng cu rất kháu khỉnh, khi nào khỏe hẳn con qua thăm sau cũng được. Con nên nhớ con trong bụng con tới hai bảo bảo, phải hết sức cẩn thận không được kích động như lần này nữa."
Điền Bối Dung thấy cậu bé lễ phép lại có tình cảm tốt như vậy với bạn bè nên rất yêu thích, nhưng cũng không quên răn dạy mấy câu .
" Dạ cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ chú ý hơn." Lộc Hàm nhu thuận trả lời
" Cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi " Điền Bối Dung thấy cậu vâng lời thì rất vui vẻ săn sóc hỏi thăm.
" Dạ! Luhan. Sắp được 17 tuổi rồi ạ." Lộc Hàm nhẹ nhàng trả lời
" Ngô Thế Huân! Tiểu tử đó ép buộc cháu mang thai sao?"
Điền Bối Dung ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn cậu bé còn trẻ nhưng bà không thể nào ngờ lại trẻ đến thế trời ạ! Con trai bà lại lạm dụng trẻ vị thành niên ư, bây giờ mang thai sinh con xong sẽ như thế nào? Nếu để mọi người ngoài biết mặt mũi giáo sư chồng bà mất hết. Mặc dù bà rất vui sướng vì sắp có cháu nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua cho thằng con của mình làm chuyện như vậy được. Ngô Thế Huân làm ăn lớn giao tiếp không tránh khỏi mua vui với các cô gái bà cũng hiểu được. Nhưng ngay cả cậu bé chưa lớn mà nhẫn tâm ép buộc thì bà không chấp nhận được.
Trong lòng bà không biết tư vị gì, nhìn cậu bé nhỏ nhắn bên cạnh bà, bỗng nhiên nổi lên thương yêu muốn che chở .
" Cũng không hẳn là thế đâu ạ, chỉ là một chút hiểu lầm thôi "
Lộc Hàm khó khăn giải thích, cậu cũng không phải tốt lành gì mà bênh vực nói tốt cho Ngô Thế Huân, suy nghĩ lại hành động bất thường của hắn ngày đó cậu cũng hiểu được phần nào.
Điền Bối Dung thấy Lộc Hàm nói thế thì càng thêm yêu thích, bà chỉ có một mình Ngô Thế Huân , nên tình thương của người mẹ tràn đầy mà thằng nhóc Ngô Thế Huân tự lập sớm, bản thân không thích thân cận với hai vợ chồng bà, bây giờ gặp được cậu bé đang mang thai đứa cháu bảo bối của bà, một lớn một nhỏ trong bụng bà sẽ yêu thương chở che thật tốt. Bà vỗ tay Lộc Hàm từ ái nói:
" Yên tâm cô sẽ làm chủ cho cháu không để cháu ủy khuất, cứ tịnh dưỡng và sinh
bảo bảo cho thật khỏe là được."
Lộc Hàm mơ hồ không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
" Trời ạ. Người gì mà ác thế người ta mới sinh con mà lại tuyệt tình như vậy, nghe nói cậu ta đang muốn tự tử."
Y tá vừa đi vừa nói thì thầm với nhau. Lộc Hàm tâm động vội muốn đi xem
Biện Bạch Hiền, Điền Bối Dung không ngăn cản được đành để cậu ngồi trên xe lăn tự bà đẩy đi. Tới cữa phòng bệnh Biện Bạch Hiền hai vệ sĩ đứng hai bên, nhiều người bên ngoài nhìn vào chỉ chỏ, Lộc Hàm càng bất an muốn đi nhanh vào xem, thì bị vệ sĩ chặn lại.
'" Tiểu thiếu gia, bây giờ không thể vào." Lộc Hàm sốt ruột nhìn Điền Bối Dung ánh mắt lo lắng cầu xin. Điền Bối Dung biết chuyện quan trọng bà gọi điện cho Ngô Thuần chồng bà. Đang lo lắng dằn co thì bên trong tiếng khóc của Biện Bạch Hiền vang lên thê luơng tuyệt vọng .
Lộc Hàm bất chấp xông vào .
Sth
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top