Chương 19: Ngô Thế Huân đến
Lộc Hàm đang xem sách dạy thai phụ sinh nở ,vừa nhớ về buổi nói chuyện tối nay với Biện Bạch Hiền. Cậu ấy gần ngày sanh nên bụng rất to nặng nhọc. Cậu để ý thấy Biện Bạch Hiền dạo này có tâm sự thường hay ngơ ngẩn gương mặt xinh đẹp nổi lên bi thương.
" Gần tới ngày sinh, mình lại muốn bảo bảo ở trong bụng mình lâu thêm một chút nữa ," giọng nói mất mác vang lên làm cậu chấn động. Phải chăng cậu ấy cũng như mình, ngày được nhìn thấy bảo bảo cũng có thể là ngày bắt hai người phải rời xa đứa con thân yêu của mình.
Lộc Hàm chua xót vuốt nhẹ bụng mình thì thầm .
"Bảo bảo ta phải làm sao để giữ con bên papi đây ?"
"Xem ra cuộc sống cậu ở đây rất tốt nhỉ " chợt giọng nói trầm thấp đầy châm chọc thốt lên khiến cậu giật mình ngẩng đầu lên, thấy Ngô Thế Huân một thân tây trang đứng dựa cửa phòng từ lúc nào. Cậu ngạc nhiên, cứ nghĩ hắn sẽ không bao giờ tới chứ.
"Lần sau muốn vào phòng xin gõ cửa dùm. " Lộc Hàm lạnh nhạt nói
"Đây là nhà tôi. " Hắn cao giọng lạnh lùng, cậu bé này gặp mặt là luôn chọc tới uy nghiêm của hắn, sao cậu không dịu dàng lấy lòng hắn một chút. Đối với cậu trăm lợi không hại, vậy mà cứ luôn chống đối hắn. Làm hắn chán ghét cậu được lợi gì, hay là vờ vịt để gây chú ý của hắn. Hắn sao có thể quên cậu bé này đem con mình ra giao dịch chứ? Vọng tưởng làm Ngô phu nhân ư ? Càng nghĩ sắc mặt của Nghiêm Hạo âm xuống. Đôi mắt như con báo nhỏ nhìn chằm vào Lộc Hàm như nhìn con mồi, đôi mắt không chút kiên nể dò xét cậu .
Cậu đã mang thai 4 tháng người tròn trịa ra, da thịt mịn màng không một chút xuống sắc giống người phụ nữ mang thai, chỉ thấy da cậu trắng nỏn đầy đặn mịn màng khiến người ta muốn sờ thử, vì mùa hè cậu mặc một bộ quần áo ngủ mỏng tanh, cúc đầu để mở lộ phân nửa cặp bồng đào căng lên vì mang thai nên lớn hơn, cậu chỉ mặc một áo cho nên có thể thấy được nụ hoa hồng xinh xắn đội lên. Cậu nằm vừa trên ghế dài lộ ra bàn chân nhỏ xíu và cổ chân xinh xắn, có thể thấy đường cong dưới lớp vải mõng, gương măt trẻ con vóc dáng ma quỷ khiến Ngô Thế Huân ánh mắt thăm dò trở nên nóng bỏng hô hấp khó khăn .
Lộc Hàm thấy gương mặt biến hóa của Ngô Thế Huân thì nương theo tầm mắt hắn nhìn trên người cậu, xấu hổ đỏ mặt vội ngồi dậy, ôm chiếc gối trước ngực che cảnh xuân lộ ra ngoài ."Đúng là sắc lang mà " Cậu oán giận nghĩ.
Hắn thấy hành động nhỏ của cậu bỗng vui vẻ, thì ra cậu bé xấu hổ a. Nhìn gương mặt xinh xắn ngây thơ vì e thẹn mà ửng hồng , khiến hắn thoáng rung động ánh mắt càng thêm sâu thẳm .
Không khí trong phòng bổng mập mờ ....
" Thiếu gia! Mời ra dùng cơm. Còn cậu chủ có dùng cơm ở đây luôn không ạ?"
Dì Phùng vào làm cắt đứt không khí không đúng trong phòng.
"Được ,chuẩn bị đi." Ngô Thế Huân tùy ý nói. Vốn nghĩ ghé thăm cậu bé này xong hắn sẽ ghé qua phòng tập của Lưu Uyển Nhược trải qua bữa tối cùng với cô ấy. Uyển Nhược chân đã bình phục, cô ấy không đi biểu diễn vì bận kết hôn, nhưng ngày nào cũng tập luyện rất chuyên tâm. Có thể nói múa là niềm đam mê của cô ấy. Nhưng cậu bé này khiến hắn muốn ở đây thêm một chút nữa .
"Dì Phùng dọn cơm cho Ngo Tổng dùng trước đi ạ, chiều nay bụng con không thoải mái, cho nên con sẽ ăn sau ."
Cậu thì vô cùng không thích dùng cơm cùng Ngô Thế Huân, chỉ nhìn thấy hắn cậu sẽ nghĩ tới rất nhiều chuyện khiến cậu khổ sở. Mất hết khẩu vị .
Ngô Thế Huân nheo mắt, hắn rất nghi ngờ bụng cậu không thoải mái thật hay vì không muốn ngồi ăn cùng hắn nên viện cớ, nếu là vế sau thì sự xem thường cậu bé này làm hắn cảm giác như mình là rùi bọ vậy.
"Nếu không thoải mái thì không ăn cơm một buổi tối chắc không sao nhỉ, tôi nghĩ bảo bối nhỏ trong bụng nhịn một đêm cũng không chết được, " Ngô Thế Huân híp mắt nguy hiểm.
"Dì Phùng đem hết thức ăn đổ vào thùng rác, khóa cửa phòng của Luhan thiếu gia lại cho cậu ấy chuyên tâm nghỉ ngơi một đêm đi."
Ngô Thế Huân tức giận ra lệnh, bước ra khỏi phòng đập mạnh cánh cửa lại, dì Phùng hoảng sợ giật bắn người vội vàng làm theo. Cậu chủ hay lạnh lùng nhưng cũng chưa khi nào tức giận như vậy .
Lộc Hàm sững người. Không ngờ cậu lại chọc giận tên đó nữa rồi. Lần này xem ra hắn tức giận không nhẹ a. Cũng đúng thôi một người cao cao tại thượng như hắn bỏ thời gian quý báo dùng cơm với cậu, chắc hẳn cậu phải vui vẻ cám ơn hắn đi. Từ chối của cậu làm đụng tới sự kêu ngạo của hắn. Cậu tự giễu, cậu mới không cần thiết quan tâm tới cảm xúc của hắn.
" Bảo bảo tối nay ba chúng ta nhịn một bữa vậy," nhớ tới gương mặt xanh mét tức giận của Ngô Thế Huân Lộc Hàm hả hê, cậu tà ác nghĩ.
Ngô Thế Huân tức giận chạy xe như bay trên đường. Đúng như Lộc Hàm nghĩ, sự kêu ngạo của hắn bị đả kích nặng nề . Gió mang theo hơi lạnh làm hắn bình tĩnh lại.
Hắn không hiểu nổi, hắn luôn tự tin với tính cách lạnh lùng của mình. Nhưng cậu bé đó lại dễ dàng khiến hắn mất kiềm chế mà tức giận.
Hắn bức bối gọi điện thoại cho Lưu Uyển Nhược nói mình bận tối nay không cùng cô được. Bẻ lái chiếc Porsche 981 Spyder 887 mã lực của Đức màu xàm bạc sang trọng mạnh mẽ hướng về Đế Đô.
"Huân, hôm nay có gì mà đột nhiên rủ mình uống rượu vậy." Kim Chung Nhân cợt nhả nói, hắn bất mãn a. Hắn tính đi cua gái nha, hắn đang có hứng thú với một cô nàng, mà bị thằng bạn này rủ đến đây, thấy tên này mặt như oán phu mà ngồi uống rượu liên tục .
"Này, Lưu Uyển Nhược chưa thỏa mãn dục vọng của cậu sao? Mặt cậu tệ thế " Hắn nghe nói tên này đang chuẩn bị kết hôn, người làm bạn như hắn đây ngoài việc chúc mừng thì cũng không làm được gì.
Ngô Thế Huân bỗng nhớ tới thân thể quyến rũ của cậu bé ấy, bực bội nâng ly rượu uống.
" Phác Xán Liệt đâu?" Ngô Thế Huân không thèm trả lời hắn hỏi.
"A! Cậu không biết sao, cô gái tiếp viên đó sắp sinh rồi, chắc cậu ta đang nôn nóng đợi ở nhà để gặp con mình đó " Kim Chung Nhân trêu chọc.
" Cậu nói hươu vượn gì đấy? " Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Phác Xán Liệt mặt lạnh bước vào .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top