Chương 12: Ý nghĩ của Ngô Thế Huân
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Cầm lôi Lộc Hàm đi đón xe buýt đi tới chỗ làm thêm. Đến nơi cậu có hơi bất ngờ vì đây là buổi quảng cáo xe rất lớn. Nguyên một quảng trường rộng đều là xe, từng chiếc xe đậu theo thương hiệu, đặc biệt dòng xe đắt nhất thế giới cũng hội tụ ở đây, "Bugattib Veyron" trị giá 2.400.000 USD là dòng xe đắt nhất. Ngoài ra còn có "Aston Martin" đứng thứ hai. "Paagani Zonda", "Lamborghini Reveton", . . . Mỗi một chiếc xe đều có giá trên trời, mà gia tài của cả hai đứa cậu có cộng lại cũng không thể mua nổi bánh xe của chúng nữa là.
Tô Cầm kéo cậu vào hậu trường: "Thưa quản lý, em là Tô Cầm còn đây là bạn em, Luhan. Tụi em đến xin làm thêm ạ." Tô Cầm lễ phép nói với một anh bụng bự đang đứng ở cửa ra vào, trên tay cầm bộ đàm chỉ huy.
Anh ta quay lại nhìn hai người, đôi mắt khôn khéo đánh giá một hồi, sau đó cười hài lòng: "Hai em đi vào trong gặp chị Hạnh để đăng ký tên, sau đó đi thay đồng phục, rồi tập hợp với mọi người ở quảng trường. Sẽ có người chỉ dẫn, hai em cứ làm theo mọi người là được rồi." Anh ta nói xong chỉ lối vào bên trong, rồi tiếp tục làm việc.
"Các cô biết không, buổi chụp hình quảng cáo xe hôm nay đồng thời cũng là buổi ký kết hợp đồng với chi nhánh của tập đoàn xe lớn nhất của Pháp ở thành phố A này đấy, mà đại diện lại chính là Nghiêm thị á." Một cô người mẫu vừa sửa lại áo vừa nói.
"Thật sao, ông chủ của Nghiêm thị tài giỏi thật, làm đại diện hãng xe duy nhất của Pháp ở đây luôn à. Tôi nghe nói, toàn là siêu xe thôi, có thể tưởng tượng vốn đầu tư nhiều đến cỡ nào đấy. Thật không tin được!" Một cô gái khác, gương mặt sùng bái đầy hâm mộ reo lên.
Lộc Hàm lạnh lùng nghe, đúng là ở đâu cũng có thể nhìn thấy vòi của Ngô Thế Huân vươn tới. Vậy là hôm nay anh ta cũng sẽ có mặt ở đây sao? Cậu hiện tại có xúc động muốn bỏ trốn rồi.
"Luhan, cậu làm sao thế, mau thay đồ đi." Giọng của Tô Cầm thúc giục vang lên.
"Nhiều người như vậy, chắc không xui xẻo đến nổi bị anh ta nhìn thấy đâu nhỉ?" Cậu tự trấn an rồi đi vào phòng thay quần áo.
"Tô Cầm, tại sao quần áo của tụi mình lại khác với mấy người đó vậy?" Lộc Hàm ngại ngùng sửa lại bộ đồ bó sát trên người.
"Vì hai người là người tiên phong nên phải mặc như vậy." Chị Hà lo trang phục lên tiếng đáp. Trên quảng trường có tổng cộng là mười hàng xe đậu, mỗi một hàng là có tới mấy chục chiếc xe, mà 10 người đứng đầu là tiên phong.
"Em không muốn làm tiên phong, chị cho em đổi thành ở phía dưới được không ạ?" Cậu khó xử nói. Cậu mới không muốn mặc bộ đồ này đứng đầu cho mọi người nhìn ngắm.
"Không được, bởi vì mọi người đều được sắp xếp hết rồi. Dáng người của hai em rất thích hợp làm tiên phong, cứ quyết định vậy đi, ha." Giọng điệu của chị ấy không cho phản bác.
Lộc Hàm nhìn lại bộ đồ của mình chiếc quần bó sát tôn lên đôi chân thon dài của cậu. Còn cái áo không thể mỏng hơn khiến vòng eo của cậu như ẩn như hiện. Bộ đồ này có họa tiết là màu cờ của nước Pháp, còn trang phục của những cô người mẫu đứng sau là sườn xám ngắn ôm thân nhưng bên trong mặc một chiếc quần short ngắn ôm mông thay cho quần dài. Cậu sâu sắc nghĩ, hai bộ đồ không khác nhau là bao về độ hở.
"Cậu ráng chịu một chút thôi, mình nghe nói chỉ cắt băng khánh thành, rồi phát biểu vài câu là kết thúc rồi. Vì 1000 tệ, cố lên!" Tô Cầm làm động tác cổ vũ nói. Lộc Hàm cầm dãi băng đứng ở dưới ánh nắng, mặt dù quảng trường có mái che nhưng vì đứng đầu nên cậu phải chịu ánh nắng chiếu thẳng xuống người. Gương mặt hồng hồng, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người chịu đựng ánh mắt của mọi người lướt qua. Đúng là 1000 tệ không dễ cầm a. Cô cảm thán nghĩ.
Ngô Thế Huân một thân tây trang màu đen của Italy, cắt may vừa người, ôm vóc dáng cao lớn của anh, chân mang giày da, mũi nhọn của nó bóng láng làm từ da cá sấu. Cả người toát lên hơi thở tôn quý, từng bước đi nhẹ nhàng đầy tuỳ ý. Thư ký đi theo bên cạnh vừa báo cáo lịch trình tiếp theo cho anh, thỉnh thoảng anh sẽ gật đầu lắng nghe. Đi theo ở sau là những cổ đông cao cấp của Ngô thị và các vệ sĩ, một đội người đi vào đầy khí thế. Mọi người đều bị khí thế của những người này lấn áp. Ngô Thế Huân vừa đi vào tới hội trường, một người Pháp tóc vàng bước ra đón, bắt tay chào hỏi. Hai người lưu loát trao đổi bằng tiếng Pháp với nhau. Anh luôn giữ trên môi nụ cười như có như không. Chào hỏi xong là tới phần phát biểu cho buổi chụp hình hôm nay, cũng như nói về sự hợp tác và đồng ý cho Ngô thị làm đại diện duy nhất của dòng siêu xe ở Thành phố A. Ngô Thế Huân tiến lên phát biểu, dưới ánh nắng của hội trường, dáng người cao lớn cùng ánh mắt sắc bén và giọng nói trầm thấp của anh vang lên. Lộc Hàm nhìn anh ta như thế không khỏi cảm khái, bề ngoài của anh ta dễ khiến cho người ta mê muội. Nhưng ai biết được bản chất của anh ta lại tuyệt tình tàn nhẫn như thế nào! Không lâu sau là đến nghi thức cắt băng khánh thành ký kết. Lộc Hàm cụp mắt xuống, vô cùng khẩn trương cầu nguyện cho người đứng ở trước mặt cậu không phải là anh ta. Có lẽ ông trời giúp cậu, người cắt dãi băng của cậu không phải là Ngô Thế Huân, người nọ là một trong những cổ đông đến tham dự. Cậu thở phào một hơi. Cắt băng xong mọi người lui ra, nhóm người mẫu thu dọn chuẩn bị rời đi.
"Luhan, lại đây nè." Tô Cầm đứng ở hàng cuối gần cửa đi vào hậu trường lên tiếng gọi. Giọng nói của cô ấy không tính là lớn nhưng lại lọt vào tai của Ngô Thế Huân. Đối với cái tên đó, anh lại rất nhạy cảm. Sửng người trong chốc lát, anh giương mắt tìm kiếm một vòng khắp quảng trường. Khi nhìn thấy một cô gái có làn da bánh mật đang vẫy vẫy tay, anh hướng theo đôi tay cô gái nhìn theo, đôi mắt híp lại khi nhìn thấy đúng người mà anh đang nghĩ đến: "Thành phố này thật nhỏ a." Trước mắt anh là cậu nhóc sống chết cũng muốn không có bất kỳ dính líu với anh đó sao? Hôm nay cậu thật sexy chết người với bộ đồ đó, đôi chân dài, vòng eo nhỏ, gương mặt trẻ con với vóc người chưa đẩy đà lắm. Nhưng lại mang theo một cỗ hấp dẫn trí mạng, giống như một nụ hoa vừa chớm nở, mang theo hương vị thanh khiết, yết hầu của anh chuyển động không ngừng. Nhớ tới hành động quyết tuyệt của cậu ngày đó, anh lại càng muốn cậu phải khuất phục anh. Mà chính Ngô Thế Huân cũng không nhận ra, giờ phút này anh hoàn toàn chỉ muốn chinh phục Lộc Hàm mà không hề quan tâm điều gì, thậm chí ngay cả Lưu Uyển Nhược cũng vậy.
Lộc Hàm và Tô Cầm thay đồ xong, chờ lãnh lương. Cầm được 1000 tệ trong tay, ai cũng hào hứng, vừa đi vừa tính nên ăn mừng như thế nào. Chợt một người đàn ông mặc tây trang chặn lại đường đi của hai người bọn họ. "Luhan thiếu gia, cậu chủ cho mời." Giọng nói lễ phép của anh ta vang lên. Lộc Hàm cả người lạnh như băng, vẫn bị anh ta phát hiện sao?
"Xin lỗi, tôi không quen cậu chủ của anh." Cậu kéo tay Tô Cầm muốn đi tiếp.
"Xin thiếu gia đi theo tôi." Anh chàng vệ sĩ kiên quyết không cho cậu đi.
Tô Cầm nhìn tình huống trước mặt không khỏi lo lắng: "Luhan, có chuyện gì sao?"
"Cậu đứng đây đợi mình." Nói xong, cậu liền đi theo anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top