CHƯƠNG 90
Toàn Vũ ngươi muốn làm gì?’
Theo bản năng Ngô Thế Huân xoay người lại, đưa hai tay lên tiếp chưởng, nhưng hắn chỉ dùng bảy phần công lực vì hắn không muốn làm thương tổn nàng.
Cảm giác được hắn vẫn chưa dùng toàn lực, Toàn Vũ dừng tay lại trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Ngô Thế Huân, hôm nay chúng ta luận võ một cách công bằng, nếu ngươi thắng thì từ đây về sau ta quyết không quấy rầy ngươi nữa, còn nếu như ta thắng thì ngươi phải thành thân với ta.’
‘Được.’ Ngô Thế Huân sảng khoái đáp ứng, vừa rồi tiếp chưởng của nàng cảm nhận được rằng võ công của nàng tuy không kém nhưng nếu so sánh với hắn thì kém khá xa.’
‘Chờ một chút, ba ngày sau chúng ta mới tỷ thí.’ Nhìn thấy mặt hắn không đổi sắc, Toàn Vũ có chút chần chừ, tuy nói là bản thân khổ luyện mười năm nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng người khác quyết đấu bao giờ, nàng cần có thời gian để nắm chắc phần thắng.
‘Tùy ngươi, ta đi trước đây.’ Ngô Thế Huân xoay người rời đi.
Kỳ Lân cư.
‘Vương phi, thừa dịp trời nóng ngươi hãy uống nhân sâm canh gà đi.’ Xuân Vũ bưng một chén canh gà hạ nhiệt đi đến.Chén canh vừa mới được đặt trước mặt, Lộc Hàm ngửi được mùi thơm của canh gà thì đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, vôi vàng dùng tay che miệng lại, tránh qua một bên.
‘Vương phi? Người sao vậy?’ Xuân Vũ cuống quít đỡ lấy y hỏi.
‘Không có gì! Đại khái là gần đây ăn quá nhiều bổ thư cho nên hiện tại ngửi thấy mùi canh gà lại cảm thấy buồn nôn.’ Lộc Hàm buông tay, hít thở không khí, hiện tại y thấy thoải mái hơn nhiều.
‘Vậy ta đặt nó ở đây,Vương phi chờ lát nữa hãy uống.’ Xuân Vũ đem chén canh gà để qua một bên.
‘Ừ, được.’ Lộc Hàm gật gật đầu, đột nhiên phát hiện sắc mặt Xuân Vũ vàng như nến, bộ dạng không có tinh thần nên quan tâm hỏi: ‘Xuân Vũ, ngươi không khỏe sao? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?’
‘Không có, Vương phi, Ta vẫn khỏe, không có chỗ nào không thoải mái cả.’ Sắc mặt Xuân Vũ đôt nhiên đỏ lên, vội vàng nói.
‘Nếu không tại sao sắc mặt lại như vậy? Có cái gì ngượng ngùng thì cứ nói với ta. Nếu thấy không khỏe thì hãy mau đi tìm đại phu hoặc là đi nghỉ ngơi.’ Nhìn thấy mặt nàng đôt nhiên đỏ bừng, Lộc Hàm biết chắc nàng nhất định xảy ra chuyện nên nghiêm túc hỏi.
‘Vương phi, ta là…đến ngày….cho nên hơi đau bụng một chút, cũng không có chuyện gì đâu.’ Xuân Vũ thẹn thùng, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
‘Đến ngày?’ Lộc Hàm bỗng nhiên hiểu ra.
‘Xì.’
Cười một tiếng rồi nói: ‘Chuyện ngày thì có gì mà ngượng ngùng? Ngươi nhanh nhanh đi nghỉ ngơi một chút, không cần hầu hạ ta. Đúng rồi, ngươi đi tìm đại phu để ông ấy kê cho ngươi một vài thang thuốc.’
‘Nhưng mà, Vương phi……’ Xuân Vũ có chút chần chừ, nàng chỉ là một nô tỳ, tuy rằng Vương phi đối xử với nàng thật tốt nhưng nàng cũng không thể không biết chừng mực.
‘Không nhưng nhị gì cả? Ta là Vương phi, ta ra lệnh cho ngươi đi nghỉ ngơi.’ Lộc Hàm biết nàng đang lo lắng cái gì?
‘Cám ơn, Vương phi, bây giờ ta lui xuống nghỉ ngơi một chút, người có việc gì cứ cho người gọi ta.’ Xuân Vũ cảm động nói, sau đó lui đi ra ngòai.
Lộc Hàm ở phía sau cười cười, không biết hai ngày gần đây tại sao lại cảm thấy mệt mói quá?
Y thấy buồn ngủ quá.
Khi Ngô Thế Huân xong xuôi công việc thì trời không còn sớm nữa, đã đến lúc dùng bữa tối. Hắn đứng dậy trở lại Kỳ Lân cư.
Vừa đến cửa liền nhìn thấy y đang ngủ say sưa, khóe miệng hắn mang theo nụ cười yêu thương, y cũng thật là, có thể cư nhiên ngủ cho đến khi trời tối mà cũng không tỉnh dậy.
'Lộc Hàm, tỉnh lại đi, đến giờ dùng bữa tối rồi.’ Ngô Thế Huân đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay lay người y, thanh âm dịu dàng kêu lên.
‘Thật là ồn!’ Lộc Hàm không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy hắn thì bất mãn nói:
‘Có việc gì sao?’ Y còn muốn ngủ.
‘Ngươi nói đi, ngươi không đói bụng sao? Đến giờ dùng bữa tối rồi.’
Lộc Hàm vừa bực mình, vừa buồn cười nhìn y.
‘Dùng bữa tối? Hiện tại là lúc nào rồi?’ Lộc Hàm cả kinh, y chỉ mới ngủ có một lát thôi mà.
‘Ngươi nói thử xem? Trời đã tối rồi.’Lộc Hàm vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự trời đã tối rồi, ngượng ngùng cúi đầu, y làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại ngủ say như vậy?
‘Vương gia, Vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị xong, xin mời dùng.’ Xuân Vũ ở bên ngoài hồi bẩm.
Lộc Hàm nhìn thấy trên bàn đầy món ăn sơn hào hải vị nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng đều không có, ngay cả đũa cũng không muốn động, miễn cưỡng ngồi qua một bên.
‘Làm sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao? Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo bọn họ làm cho ngươi ăn.’ Ngô Thế Huân nhìn y ngồi bất động ở nơi đó, quan tâm hỏi.
‘Không cần, ta không muốn ăn, tất cả đều tại ngươi.’ Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, nén giận nói,
‘Trách ta? Tại sao lại trách ta?’ Ngô Thế Huân nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
‘Không trách ngươi thì trách ai, không có việc gì lại cho ăn nhiều bổ thư đến như vậy, hại ta không ăn uống được gì cả.’ Lộc Hàm nghĩ, cò lẽ do bản thân ăn quá nhiều bổ thư cho nên thừa chất bổ, mới có thể làm cho y không thể ăn uống được gì.
‘Vậy sao? Vậy ngày mai hãy dừng lại, qua một thời gian rồi ăn tiếp.’ Hắn không nghĩ tới vấn đề này.
‘Ừ!’Đột nhiên có một tiểu nha hoàn vẻ mặt kích động từ ngoài cửa chạy vào.
‘Có chuyện mà kích động như vậy?’ Ngô Thế Huân ngữ khí không hờn giận hỏi, hắn không thích trong lúc dùng bữa bị người ta quấy rầy.
‘Vương gia, không tốt rồi. Thúy Hà phu nhân ngất xỉu.’
‘Phu nhân ngất xỉu, sao ngươi không đi tìm đại phu, đến tìm bổn vương thì có lợi ích gì?’ Ánh mắt Ngô Thế Huân thâm trầm, quát lớn.
‘Đã đi mời đại phu rồi, nhưng nô tỳ sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn cho nên đến bẩm báo Vương gia.’ Tiểu nha hoàn khúm núm bất an đứng ở một bên, chẳng lẽ nàng đến nhầm chỗ sao? Phu nhân chính là có mang cốt nhục của Vương gia, nàng dám không đến bẩm báo sao? Nhưng nhìn xem bộ dáng Vương gia dường như không quan tâm.
Ngô Thế Huân không khỏi liếc nhìn Lộc Hàm một cái rồi nói: ‘Ta đi xem thử'
‘Ta cũng muốn đi xem.’ Y đột nhiên đứng lên, chiếu theo lẽ thường, y là Vương phi thì cũng nên quan tâm một chút.
‘Vậy thì đi thôi.’ Ngô Thế Huân gật gật đầu
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm vừa đến Hà Tình uyển thì thầy thuốc liền vội vàng chạy tới.
‘Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.’ Thầy thuốc thở hổn hển hành lễ.
‘Không cần đa lễ, ngươi mau vào xem đi.’ Ngô Thế Huân phất tay ra lệnh.
‘Dạ, Vương gia.’ Đại phu vội vàng tiến vào nội ốc.
Lộc Hàm lẳng lặng ngồi ở một bên, hắn hẳn là quan tâm, cho dù hắn không thương Thúy Hà nhưng đứa nhỏ cũng là cốt nhục của hắn, bỗng nhiên y cảm thấy một nỗi đau đang lan tràn trong lòng.
‘Hồi bẩm Vương gia, phu nhân không có trở ngại gì, chỉ là khí huyết không thông mới dẫn đến ngất xỉu, chỉ cần hạ thần kê cho phu nhân vài thang thuốc bổ huyết là sẽ không có việc gì.’ Lúc này đại phu từ trong phòng đi ra bẩm báo, sau đó ngồi ở một bên kê khai đơn thuốc.
‘Nếu nàng đã không có việc gì thì ta đây về trước.’ Lộc Hàm đứng dậy nói, nhẹ nhàng xoay người bước đi, Thúy Hà sẽ không muốn nhìn thấy mình, y cũng không muốn tự làm bẽ mặt mình, chẳng lẽ lại nhìn bọn họ ân cần hỏi han sao?
‘Ta cùng ngươi trở về.’ Ngô Thế Huân ở phía sau đột nhiên giữ chặt tay y.
Lộc Hàm quay đầu lại, nhẹ nhàng rút tay về, nói: ‘Ngươi vẫn là nên đi thăm nàng đi, dù sao nàng cũng có mang hài tử của ngươi, ngươi nên quan tâm nàng một chút.’
‘Ta biết, ta sẽ phái người hầu hạ nàng.’ Ngô Thế Huân miễn cưỡng nói cho có lệ.
‘Ngô Thế Huân, thái độ của ngươi như vậy là sao?’ Lộc Hàm nhấc nhanh đôi mi thanh tú.
‘Vậy ngươi hi vọng thái độ của ta như thế nào?’ Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào y, chẳng lẽ một chút căm tức y cũng không có sao? Chẳng lẽ y không biết là hắn không muốn ở trước mặt y mà quan tâm nữ nhân khác sao? Nếu hắn làm vậy sẽ khiến y thương tâm khổ sở, hắn không muốn nhìn thấy y thương tâm.
‘Quên đi, ngươi hoàn toàn không hiểu được ta.’ Lộc Hàm nhếch môi cười nhạt, ánh mắt có chút ảm đạm, nàng biết rõ, người chăm sóc tốt nhất chính là phu quân của mình, ở bên cạnh làm bạn với mình, chỉ cần một lời thăm hỏi ân cần hoặc là yên lặng làm bạn thôi cũng đã vui lắm rồi.
Ngô Thế Huân nhếch môi, không trả lời mà kéo y bước đi, hắn hiểu y nhưng hắn không nghĩ sẽ làm như vậy, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh y, chẳng lẽ y thật sự không hiểu sao?
Một loại cảm giác thương tâm tràn ngập trong lòng.Lộc Hàm để cho hắn tùy ý ôm mình, y đột nhiên khẽ cười, cảm giác thật tốt lắm, y thật không ngờ tới sẽ có một ngày y lại rộng lượng để cho nam nhân của mình quan tâm đến nữ nhân khác.
Đối với tình yêu duy nhất, y đã dần dần mất hết hi vọng, không còn ôm ảo tưởng gì nữa, thì ra mộng ưởng có thể phai dần theo thời gian.
Khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười khổ.Nhìn thấy khóe miệng y tóat ra vẻ ưu thương, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của y, dường như cảm giác được lòng y đang lạnh như băng, Ngô Thế Huân ôm chặt lấy y, muôn truyền hơi ấm cho y.
' Lộc Hàm' Hắn đột nhiên kêu lên.
‘Ừ.’ Y đáp nhẹ một tiếng.
‘Ngày mai ta mang ngươi đi ra đào lâm ngoài thành xem hoa đào, ngươi thích không?’ Hắn thầm nghĩ muốn làm cho y vui vẻ một chút, rời khỏi nơi phiền toái này, tạm thời quên đi một số chuyện khiến người ta phiền não, đi đến một nơi thuộc về bọn họ.
‘Hoa đào? Ta rất thích.’ Lộc Hàm sửng sốt một chút rồi nói, y dường như đang nhìn thấy được hoa đào nở hoa.
‘Vậy thì ngủ đi, ngày mai chúng ta khởi hành sớm.’
‘Ngày mai ngươi không lâm triều sao?’ Lộc Hàm ngẩng đầu lên hỏi.
‘Không đi, bởi vì Hoàng tử đã trở lại, buổi tối Diệc Phàm sẽ thành thân, buối tối ta tiến cung để đảm nhiệm chức vụ là tốt rồi.’ Ngô Thế Huân giải thích.
‘À.’ Thì ra hoàng tử đã trở lại, vậy chắc là Kim Chung Nhân cũng đã trở lại, nhớ tới nụ cười như gió xuân của hắn, y cảm thấy thật ấm áp.
‘Ngươi đang suy nghĩ cái gì?’ Nhìn thấy khóe miệng đang tươi cười của nàng Ngô Thế Huân cảm thấy không vui, ánh mắt nhìn chằm chằm y, hỏi y, y có phải là đang suy nghĩ về Kim Chung Nhân hay không?
‘Ngươi thật là bá đạo mà, ta suy nghĩ cái gì ngươi cũng muốn quản sao? Ta không nói cho ngươi.’ Lộc Hàm bất mãn trừng mắt nhìn hắn, cố chọc tức hắn.
‘Ngươi khẳng định là không muốn nói cho ta biết chứ?’ Ngô Thế Huân tuấn mâu lộ ra một tia cười tà ác.
‘Ngươi muốn làm gì?’ Lộc Hàm lập tức cảnh giác hỏi.
‘Ngươi nói đi, đương nhiên là trừng phạt ngươi rồi.’ Ngô Thế Huân làm bộ áp sát lên người y.
‘Không được, ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.’ Lộc Hàm vội vàng đẩy hắn ra, nhắm mắt lại.
Ngô Thế Huân cười khẽ một chút, ôm chặt y, thấy dáng vẻ khẩn trương của y, hắn chỉ nghĩ muốn hù dọa y một chút.
Trầm mặc đã lâu, rốt cuộc Ngô Thế Huân cố lấy dũng khí, quyết tâm nói cho y biết những ý nghĩ trong lòng của mình.
‘Lộc Hàm, ta muốn nói cho ngươi biết tâm của ta……..’ Hắn nhẹ nhàng nói bên tai y.
Đã lâu mà Lộc Hàm vẫn như cũ không có phản ứng gì, vẫn rúc vào trong lòng ngực hắn, không có nhúc nhích.Sắc mặt Ngô Thế Huân chợt biến đổi, y có ý gì chứ?
Hắn đã nói như vậy mà y ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có, làm cho mặt mũi hắn không biết để ở chỗ nào?
‘Lộc Hàm.’ Nhịn không được hô to lên một tiếng, nâng mặt của y lên, lúc này mới phát hiện y đã ngủ say mà lại ngủ không nhúc nhích tí nào.
‘Chết tiệt.’ Ngô Thế Huân nhịn không được mắng lên một tiếng, y cư nhiên ngay tại lúc hắn thổ lộ lòng mình mà ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.
‘Lộc Hàm chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Ngô Thế Huân đang nhìn chằm chằm mình.
‘Ngươi làm sao vậy? Mới sáng sớm liền nhìn chằm chằm người ta.’
‘Đêm qua ngươi có nghe được bổn vương nói gì hay không?’ Ngô Thế Huân nhìn y, chần chừ rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.
‘Nói cái gì? Ngươi nói cái gì?’ Lộc Hàm nhăn mặt nhíu mày, đêm hôm qua hắn có nói cái gì sao? Tại sao y lại không nhớ rõ.
‘Không nhớ rõ thì thôi, rời giường đi.’ Ngô Thế Huân buồn bực xoay người bước xuống giường.
Lộc Hàm bất mãn nhìn hắn, sáng sớm mà hắn phát điên cái gì chứ? Tức giận cái gì chứ
===============================================
Ta nhớ là ta edit bộ này vì nó ngược lắm mà TT.TT Tại sao lại thành ra thế này hả =.= Klq nhưng có ai thích bộ này không ạ =))))) LIKE + CMT + FOLLOW ME nhe
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top