CHƯƠNG 8
BẢN EDIT ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG ĐEM RA KHỎI WATTPAD NÀY
Lộc Hàm trong fic này gọi là Y
Còn Ngô Thế Huân : Hắn
—————————————————-Start———————————————————————–
Lộc Hàm kéo Hưng nhi vào phòng bếp, thấy ma ma ngày hôm qua ở đó.
" Ma ma, sao không cho Hưng nhi một ít đồ ăn, nó vẫn là một tiểu hài tử, có việc sao không bảo ta đến làm?" Lộc Hàm ăn nói khép nép, khổ sở van nài, y biết giữ tôn nghiêm lúc này là vô ích.
" Trên bàn có cháo cùng bánh mì, ngươi cho nó ăn đi, nhưng mà, ngươi phải rửa đống bát đũa trong bồn." Ma ma nhìn y một cái, lấy tay chỉ vào bồn rửa bát lớn.
" Hảo, đa tạ ma ma. Đa tạ ma ma." Lộc Hàm chạy nhanh đến lấy bát cháo cùng bánh mì, cho Hưng nhi ngồi bên cạnh ăn, bản thân lại ngồi xổm xuống rửa bát đũa.
Sau nửa canh giờ, rốt cục đã rửa xong, Lộc Hàm thở phào, đứng dậy, lại thấy bát cháo cùng bánh mì nguội được bưng đến.
" Nhanh ăn đi, ăn no, mới có sức làm việc, ta không phải là thương xót ngươi, ta là sợ ngươi bất tỉnh, không ai rửa bát đũa." Thanh âm ma ma lạnh lùng, nhưng mà y lại nhìn thấy trong mắt m ma sự thương xót cùng đồng tình.
" Đa tạ, đa tạ." Thanh âm nàng có chút nghẹn ngào, trên đời vẫn là còn nhiều người tốt, y không trách các người đối với mình lãnh khốc vô tình, bởi vì bản thân những người đó không thể tự quyết định, Vương gia oán hận mình, ai dám đối với y hảo, đó là vì muốn gây khó dễ cho mình.
Cả ngày giúp việc ở phòng bếp, khi rửa cái bát cuối cùng xong, Lộc Hàm mới kéo lê thân mình mỏi mệt chậm rãi tiêu sái quay về sài phòng cũ nát của mình, Hưng nhi đại khái đã ngủ.
Lúc đi ngang qua hoa viên, chợt nghe tiếng nói chuyện sau hòn non bộ, khiến cho y dừng bước.
" Vương gia, nghe nói người mua Đệ đệ Lộc Hưng vào phủ, hôm nay còn đánh y bất tỉnh, vẫn là thỉnh ngươi buông thù hận, không cần trút giận sang người vô tội." Một giọng nói nhỏ nhẹ khẽ kéo dài truyền đến.
" Châu nhi, việc này ngươi không cần phải quan tâm, hảo hảo dưỡng bệnh, bằng không ta như thế nào đối với sự phó thác của Mai nhi trước khi lâm chung." Giọng nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ẩn ẩn nhu tình.
Lộc Hàm ngừng thở, giọng nam nghe được chính là chủ nhân của Vương phủ, Ngô Thế Huân.
Khó có thể tưởng tượng được, một người lãnh khốc tuyệt tình như vậy, thế nhưng lại có giọng nói ôn nhu như thế.
Vì cái gì bản thân lại hận mình, nguyên nhân ngay cả chính mình cũng không hiểu được, Lộc Hàm không khỏi than nhẹ một hơi.
" Người nào? Bước ra."
Tiếng quát tàn khốc đột nhiên vang lên, Lộc Hàm nhất thời cả kinh! Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ánh trăng sáng bị một thân hình cao lớn che khuất, theo bản năng Lộc Hàm lui về phía sau, tấm lưng áp sát hòn non bộ lành lạnh.
" Ngươi ở đây nghe trộm ta cùng Châu nhi nói chuyện?" Đôi mắt Ngô Thế Huân híp lại một nữa, con ngươi sắc bén mang theo lãnh ý dày đặc.
" Ta...... Ta chỉ là đi ngang qua......" Y lắp bắp mở miệng, nhưng câu từ chưa diễn đạt hết ý.
" Đi ngang qua, nửa đêm đi ngang qua hoa viên?" Ngô Thế Huân nhếch môi đùa cợt, lạnh lùng nói: " Lộc Hàm, ngươi vào Vương phủ của ta, tốt nhất nên an phận thành thật một chút cho ta."
" Ta thật là đi ngang qua." Lộc Hàm nhẹ giọng giải thích.
Hắn hừ lạnh, hoàn toàn không tin, bàn tay to đột nhiên duỗi ra hướng y, bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của y: " Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất thành thật một chút cho ta, nếu không, đừng trách ta vô tình!" Bàn tay to dùng một chút lực, mặt y lập tức đỏ lên. Khí trong lòng ngực dần giảm bớt,Lộc Hàm khó chịu nhìn hắn, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh đứt đoạn: " Buông...... Tay......"
Khuôn mặt hắn lạnh lùng không hề khoan dung, bàn tay tăng thêm khí lực, lời nói băng hàn như dao: " Nếu như ngươi đang có một tia giống như cha ngươi làm tổn thương tâm của Vương phủ ta, ta hội bắt ngươi sống không bằng chết!"
" Ta...... Không...... Có." Đôi mắt Lộc Hàm thống khổ nhắm lại, đứng dậy, gian nan cố nói cho hết lời.
" Cút." Hắn đột nhiên buông tay, quát chói tai một tiếng.
" Khụ khụ khụ." Lộc Hàm ho khan kịch liệt, hai tay ôm cổ, y tuyệt đối tin, hắn làm vậy, bởi vì hắn hận y, sinh mạng của y trong mắt hắn, so với con kiến cũng không bằng.
" Vương gia, Châu nhi về trước." Nữ tử kia cũng không từ phía sau hòn non bộ đi đến, chỉ là nhẹ giọng, thở dài: " Tỷ tỷ đi rồi, tính tình Vương gia sao lại trở nên tàn nhẫn như thế?"
" Ta đưa ngươi về." Ngô Thế Huân cũng không thèm liếc mắt nhìn Lộc Hàm đương ho khan một cái, quay đầu trở lại phía sau hòn non bộ.
Hoa viên lớn như vậy, lập tức yên tĩnh vắng vẻ.
Lộc Hàm lại ho khan vài tiếng, mới gian nan bước đi, cái gáy trắng nõn của y đau đớn run lên, sợ là bị bóp đến đỏ lên, hắn thật tàn nhẫn.
————————————————-~END CHƯƠNG 8~——————————————————–
Cuối cùng cũng xong :v :v Chài ai vất vả quá TT^TT
Chương này hận thằng Huân TT^TT Nó dám làm nt với Hàm của ta -_-
Lịch post chương : CHƯA XÁC ĐỊNH
CMT + LIKE = CHƯƠNG MỚI <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top