CHƯƠNG 54




Trong Cư Tình uyển của vương phủ là một trận hỗn loạn, nha hoàn thì bận rộn còn thái y thì khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, Ngô Thế Huân sắc mặt thâm trầm, đứng chờ ở bên ngoài.

Thật lâu sau mới thấy một lão thái y, trên trán đầy mồi hôi, chạy ra bẩm báo: "Vương gia, Châu nhi cô nương không có việc gì, về sau chỉ cần không để nàng chịu đả kích quá lớn, không để nàng thương tâm, tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có việc gì."

"Tốt, mang thái y xuống dưới lĩnh thưởng." Ngô Thế Huân cuối cùng cũng yên tâm.

"Cám ơn Vương gia, Cám ơn Vương gia........."

Ngô Thế Huân đứng lặng ở trước giường, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có lấy một tia huyết sắc của Châu nhi, không thể phủ nhận nàng thật sự rất đẹp, rất đẹp, nhưng hắn chưa hề có ý nghĩ sẽ thành thân với nàng, không hề có một tia tà niệm nào đối với nàng, đơn thuần chỉ chăm sóc nàng như lời trăn trối của Mai nhi trước lúc lâm chung. 

"Ngô...." Châu nhi chậm rãi mở mắt ra, liền thấy ánh mắt quen thuộc của hắn đang nhìn mình.

"Châu nhi, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào?" Ngô Thế Huân quan tâm hỏi.

"Cám ơn Vương gia quan tâm, Châu nhi không có việc gì, Vương gia có thể đi rồi." Giọng nói của Châu nhi có chút lạnh nhạt, thời điểm hắn thốt ra câu nói kia "Bổn vương khi nào nói thích Châu nhi? Bổn vương lại khi nào nói cưới Châu nhi?" đã làm cho lòng của nàng đau thật là đau, làm cho những những hi vọng tốt đẹp trong nháy mắt đều sụp đổ.

"Châu nhi, vậy ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác ta lại đến thăm ngươi." Ngô Thế Huân nhất thời cũng không biết nói gì với nàng, cảm giác thật xấu hổ.

"Vương gia khoan đi đã." Châu nhi ở phía sau đột nhiên gọi hắn lại.

Ngô Thế Huân dừng cước bộ, xoay người lại nhìn nàng.

"Vương gia, Châu nhi muốn nói cáo biệt với ngươi." Châu nhi sâu kín nói.

"Cáo biệt! Ngươi muốn đi đâu?" Ngô Thế Huân vẻ mặt sửng sốt, nàng phải đi sao?

Châu nhi nở nụ cười thê lương, nói: "Đi đâu cũng đều được cả, Châu nhi đã quấy rầy Vương gia lâu quá rồi. Vương gia đã chiếu cố Châu nhi lâu như vậy, bây giờ cũng đến lúc Châu nhi nên rời đi." 

"Châu nhi, vương phủ chính là nhà của ngươi, ngươi còn muốn đi đâu? Bổn vương đã hứa với Mai nhi là phải chăm sóc ngươi thật tốt, Bổn vương làm sao có thể không giữ lời." Ngô Thế Huân không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

"Vương phủ chính là nhà của Châu nhi." Châu nhi càng cười càng thê thảm hơn "Châu nhi ở Vương phủ không danh không phận, vừa không phải là quận chúa, lại càng không phải là người của vương phủ, làm thế nào có thể nói vương phủ chính là nhà của Châu nhi. Châu nhi đã ở đây quá lâu rồi, người ta sẽ nói những điều không tốt về Vương gia, Vương gia cũng không cần cảm thấy áy náy, ngươi chiếu cố Châu nhi lâu như vậy đối với tỷ tỷ đã có tình có nghĩa lắm rồi. Châu nhi cùng tỷ tỷ sẽ không trách ngươi, chỉ là Châu nhi sẽ không ở lại nơi này quấy rầy Vương gia thêm nữa." 

"Nếu nói không danh không phận bổn vương có thể xin với Hoàng thượng sắc phong ngươi làm quận chúa.'' Ngô Thế Huân sửng sốt, chuyện này đơn giản thôi mà, hắn cấp cho nàng một danh phận là được chứ gì.

"Vương gia, Hoàng thượng làm sao có thể vô duyên vô cớ mà sắc phong Châu nhi làm quận chúa, Châu nhi đối với triều đình đâu có cống hiến gì, sao có thể tùy tiện được sắc phong Quận chúa, Vương gia vẫn là nên để cho Châu nhi đi đi." Dường như trong lòng Châu nhi kiên quyết muốn rời đi.

"Châu nhi, ngươi nên ở lại vương phủ, thân thể của ngươi cần phải được tĩnh dưỡng thật tốt." Ngô Thế Huân thấy nàng gầy yếu bệnh tật, nếu rời vương phủ thì chẳng khác nào đi tìm chỗ chết.

"Cám ơn Vương gia quan tâm, Châu nhi biết rõ làm người thì sống chết có mệnh, có một số việc không thể cưỡng cầu, cho dù Châu nhi còn có thể sống thì cũng đâu có nghĩa lý gì?" Châu nhi dường như có ‎ý định buông xuôi sinh mệnh của mình, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng.

Ngô Thế Huân cảm thấy thật đau lòng, cho dù hắn đối với Châu nhi không có tình yêu nam nữ thì cũng là tình bạn hữu, huống chi nàng đã ở đây hơn một năm, hắn đã sớm coi nàng như người nhà.

"Châu nhi, ngươi ở lại ta sẽ cưới ngươi." Suy nghĩ hồi lâu, chỉ có cách này mới có thể lưu nàng ở lại vương phủ.

"Cái gì?" Châu nhi dường như không thể tin được, bản thân lại nghe được hắn nói sẽ cưới mình, sắc mặt có chút vui mừng nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm: "Vương gia không cần thương hại Châu nhi, nếu Vương gia chỉ vì cảm thấy Châu nhi đáng thương mà cưới Châu nhi thì Châu nhi sẽ cảm thấy bản thân mình thật đê tiện, Châu nhi cũng không hi vọng Vương gia không vui, cho nên nếu có thể Vương gia hãy để Châu nhi đi đi."

Ngô Thế Huân cảm động bởi tính cách thiện lương của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cưới nàng chẳng qua chỉ là thêm một nữ nhân nữa, nữ nhân của mình nhiều như vậy nhưng không có nữ nhân nào làm cho hắn yêu thương nhất, thôi thì cấp nàng danh hiệu Vương phi cũng chẳng sao.

"Quyết định như vậy đi Châu nhi, chờ sau khi Vương gia cùng công chúa của nước láng giềng đến, chúng ta sau đó sẽ thành thân, sau này ngươi chính là Vương phi của vương phủ này."

"Không! Vương gia, Châu nhi không xứng, Châu nhi chưa từng nghĩ tới là sẽ làm Vương phi, Châu nhi không có dã tâm lớn như vậy." Châu nhi có chút bối rối liền cự tuyệt.

"Sao lại không xứng? Không ai nói ngươi có dã tâm, cũng không có người nào dám nói ngươi không xứng, đây chính là ý nguyện của bổn vương, bổn vương nguyện ý cưới Châu nhi, bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi." Ngô Thế Huân nói xong liền khẽ hôn môi Châu nhi một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bỗng nhiên ửng đỏ, tim đập thật nhanh, đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng, hôn môi nàng.

Cho dù biết hắn không thương mình, cho dù biết phía trước là hố lửa địa ngục, nàng cũng cam tâm tình nguyện nhảy xuống.

Tin tức Châu nhi cùng với Vương gia thành thân đã nhanh chóng lan ra khắp vương phủ, bất kể lớn bé đều hướng Châu nhi chúc mừng, bọ hạ nhân thì đối với nàng tôn kính giống như tôn kính Vương phi.

Lộc Hàm nghe tin tức này, không có lấy một tia ngoài ‎ý muốn, y còn vì Châu nhi mà cảm thấy vui mừng, trong lòng còn có một tia kỳ vọng, không biết Ngô Thế Huân cưới Châu nhi rồi thì có thể thả mình ra hay không?

Lần đầu tiên Lộc Hàm chủ động đi đến thư phòng hắn, đứng ở trước cửa do dự thật lâu không biết có nên đi vào hay không? Lại không biết hắn có đáp ứng kỳ vọng của mình hay không?

Ngô Thế Huân đã sớm phát hiện nàng đứng ở bên ngoài thư phòng, bồi hồi do dự mà không tiến vào, rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng: "Ngươi muốn đứng đó cho tới khi nào mới chịu bước vào?"

Lộc Hàm cả kinh. Bao nhiêu dũng khí dường như biến mất hết .


 Lộc Hàm đi vào thư phòng, đứng ở nơi đó không biết phải làm sao để mở miệng nói với hắn.

Ngô Thế Huân nhìn thấy y bất an đứng ở nơi đó chau mày, ngữ khí thực bình thản hỏi: "Có việc gì?"

Lộc Hàm cảm thấy tâm tình của hắn dường như không tệ, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói: "Lộc Hàm chúc mừng Vương gia cùng Châu nhi cô nương."

Thân hình Ngô Thế Huân lập tức cứng đờ, những lời này đã có vô số người nói với hắn, nhưng vì cái gì khi chính từ miệng người này nói ra hắn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn phất tay lên: "Nếu chỉ muốn nói những lời này với bổn vương thì ngươi có thể đi ra ngoài." Nam nhân chết tiệt này, bổn vương cưới người khác mà y không có một chút cảm giác gì sao? Hắn không nghĩ tới câu nói kế tiếp của y có thể khiến hắn hét lên như sấm.

"Khoan đã, ta còn có chuyện muốn nói, chính là.......chính là........." Lộc Hàm có chút lắp bắp không biết nói như thế nào, lại cũng không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào?

"Muốn nói cái gì? Nói mau!" Ngô Thế Huân không kiên nhẫn hét lớn một tiếng.

Lộc Hàm bị hắn dọa đến giật mình, buột miệng nói ra: "Chính là, Vương gia cùng Châu nhi cô nương thành thân, như vậy có thể thả ta hay không?

Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng trở nên yên lặng, ngột ngạt, làm cho người ta sợ hãi.

Ngô Thế Huân trên mặt nổi gân xanh, tức giận nắm chặt tay, trong con ngươi đen hiện lên ngọn lửa dữ dội, đi một bước tới gần Lộc Hàm.

Nhìn hắn giống như một con sư tử đang nổi giận, Lộc Hàm sợ hãi lui về phía sau.

Y rốt cuộc lui đến tận sát vách tường, không còn đường thối lui nữa, Ngô Thế Huân dùng hai tay gắt gao cố trụ người y "Ngươi muốn nhanh chóng rời khỏi bổn vương như vậy sao? Bổn vương nói cho ngươi biết ĐỪNG MƠ TƯỞNG, cho dù bổn vương cưới Châu nhi cũng sẽ không buông tha ngươi."

"Tại sao chứ? Ngươi không sợ Châu nhi cô nương đau lòng sao?" Lộc Hàm muốn dùng Châu nhi thuyết phục hắn.

"Châu nhi sẽ không đau lòng, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, hơn nữa nàng là Vương phi còn ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ làm ấm giường cho bổn vương, ngươi còn không xứng đáng làm thiếp." Ngô Thế Huân nổi giận, lời nói phát ra từ miệng hoàn toàn không lưu tình.

Sắc mặt Lộc Hàm bỗng nhiên cứng ngắc, trắng bệch, y đã quên y chính là một nô tỳ ti tiện mà hắn mua về, hắn dùng y như một công cụ để phát tiết, báo thù, hắn làm sao có thể bỏ qua cho y đây?

Thân thể vô lực tùy ý hắn cố trụ, là y quá ngây thơ rồi, y làm sao có thể hi vọng xa vời rằng tên Vương gia tàn bạo này sẽ có một ngày thức tỉnh lương tâm.

"Vương gia, Hoàng thượng phái người đến báo, mời Vương gia tiến cung vì Vương gia cùng công chúa nước láng giềng đã đến rồi." Thanh âm của quản gia từ bên ngoài thư phòng truyền đến.

"Bổn vương biết rồi." Ngô Thế Huân phiền não cùng nổi giận lên tiếng, sau đó buông Lộc Hàm ra nhanh chóng rời khỏi thư phòng. 

Mấy ngày kế tiếp Ngô Thế Huân đều bề bộn công việc,Lộc Hàm lần này hoàn toàn hết hi vọng, mỗi ngày đều cùng Hưng nhi ở Lục Bình uyển dạy hắn viết chữ, vẽ tranh, y chỉ hi vọng có một ngày Hưng nhi có thể rời khỏi nơi này.

Đêm nay vương phủ náo nhiệt lạ thường, khắp nơi giăng đèn kết hoa, Lộc Hàm biết đại khái là tiếp đón Vương gia cùng công chúa của nước láng giềng, nhưng y vẫn lẳng lặng đứng ở Lục Bình uyển.

"Hưng nhi, ngươi ở đâu? Không cần trốn nữa, mau ra đây." Lộc Hàm lo lắng kêu Hưng nhi, y vừa mới phát hiện Hưng nhi không có ở trong phòng

Vội vàng đi tìm kiếm Hưng nhi, y hỏi tất cả nha hoàn, hạ nhân trong vương phủ nhưng ai ai cũng đều lắc đầu nói không nhìn thấy. Lộc Hàm có chút lo lắng, Hưng nhi không phải đã đi đến yến hội để xem náo nhiệt rồi chứ, nếu để xảy ra chuyện thì thật là phiền phức. 

"Lộc ca ca, có thể phiền ngươi đem giúp ta cái này vào trong không? Ta đột nhiên đau bụng quá." Xuân Vũ một tay đang bưng khay thức ăn, một tay đang ôm bụng, vẻ mặt rất thống khổ.

"Không vấn đề, ta giúp ngươi đem vào trong." Lộc Hàm nhanh chóng tiếp nhận khay thức ăn, y đang muốn vào xem liệu Hưng nhi có ở trong đó hay không?

"Cám ơn." Xuân Vũ nói xong liền hướng về phía nhà xí mà chạy.

Trong đại sảnh ca múa ồn ào náo nhiệt mừng cảnh thái bình. Ánh mắt của Kim Chung Nhân đột nhiên bị hấp dẫn bởi một thân ảnh đang từ cửa đi vào, một thân ảnh quen thuộc, là y, đúng là y. 

Lộc Hàm theo bản năng đi khắp nơi trong đại sảnh để tìm kiếm Hưng nhi, đột nhiên bắt gặp một ánh mắt quen thuộc ôn nhu, Kim Chung Nhân trên người khoác tử y ngoại bào qu‎ý giá, trên đầu mang theo một vương miện màu vàng tỏa sáng, cả người tản ra uy nghiêm cùng khí chất của hoàng gia tôn quý. Từ lúc mới gặp nhau y đã biết hắn không phải một người bình thường, nhưng thật không ngờ thân phận của hắn lại cao qu‎ý như vậy.

"Lộc Hàm, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ta đi tìm ngươi thì đại nương nói ngươi đã đi rồi, không nghĩ là ở nơi này có thể ngoài ý muốn gặp lại." Lần thứ hai gặp lại người trong mộng làm cho tâm trạng của Kim Chung Nhân có chút kích động, tiêu sái tiến tới giữ chặt tay y.

Mọi người đang xem náo nhiệt bỗng trở nên im lặng, nhìn thấy cảnh này con ngươi đen của Ngô Thế Huân nhíu lại, nhìn chằm chằm bọn họ, bọn họ làm sao lại quen biết nhau?

"Kim công tử, thỉnh người buông tay." Lộc Hàm thấy bản thân đứng trước mặt mọi người bị hắn nắm tay, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhắc nhở hắn.

"Nga...Xin lỗi Lộc Hàm, ta thật là lỗ mãng." Kim Chung Nhân lúc này mới phát giác thật không có phép tắc khi ở trước mặt mọi người nắm lấy tay y.

"Ngươi chính là Lộc Hàm." Một chàng trai xinh đẹp mặc trang phục dị tộc đi đến trước mặt Lộc Hàm, cẩn thận đánh giá y hồi lâu.

"Dạ! Lộc Hàm tham kiến hoàng tử." Lộc Hàm nhìn thấy trước mắt mình là một chàng trai đáng yêu, ánh mắt to tròn, ngọt ngào, không hiểu sao có cảm giác thật tốt, không cần đoán cũng biết y chính là hoàng tử nước láng giềng.

"Không tồi, thật sự rất xinh đẹp, không trách được hoàng huynh đều mỗi ngày mất hồn mất vía vì ngươi. Ta là Hoàng Tử Thao." Tử Thao ngọt ngào cười nói.

" Tử Thao......." Mặt Kim Chung Nhân ửng đỏ, có chút không tự nhiên.

Lộc Hàm cũng có chút xấu hổ, làm bộ như không nghe thấy gì, liền nói: "Hoàng tử mới đích thực là xinh đẹp và đáng yêu."

Ngồi ở trên cao, Ngô Thế Huân thấy mấy người đó tán gẫu thật vui vẻ, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên. Nam nhân chết tiệt, dám ở nơi này trêu hoa ghẹo nguyệt, đột nhiên đứng dậy tiến đến hướng bọn họ, lạnh lùng cười nói: "Không ngờ là Vương gia và công chúa lại quen biết với một nô tỳ nho nhỏ trong phủ của bổn vương."  

=======================END CHƯƠNG 54====================

http://imgur.com/a/eF4ab 

Đây là thành quả của 1 năm qua =))) Thấy được ủng hộ nhiệt tình lắm =))) Để mừng cho tớ được 3k like và 100 follow tớ sẽ mở 1 event nhé :)) Hãy chờ đợi ^^ Mọi người thấy chương này sao?? Ổn chưa?? Nhớ Like + Cmt nha ^^


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top