CHƯƠNG 48


HAPPY NEW YEAR !!! ~

 

Lộc Hàm và Hưng nhi cứ thế mà ở lại căn nhà đơn sơ ở trong thôn sâu trong núi, điều duy nhất khiến cho y cảm thấy vui vẻ nhất, chính là, nơi này xung quanh toàn núi là núi, bên ngoài hầu như không có ai đến thăm, cho nên y và Hưng nhi vẫn an toàn, tránh tai mắt của Ngô Thế Huân


" Lộc ca nam thần, ngươi xem ta viết có đúng không?" Một tiểu cô nương tầm ba bốn tuổi chạy đến khoe chữ viết xiên xiên vẹo vẹo của mình.

" Lộc ca nam thần, của ta nữa......" Một tiểu hài tử cùng tuổi với tiểu cô nương cũng chạy đến khoe.

" Tiểu Hoa, Tiểu Hổ,...... Ta nói rồi, cứ gọi ta là ca ca, không phải gọi là Lộc ca nam thần đâu." Lộc Hàm cầm lấy tờ giấy của cả hai.

" Nhưng mà, cha nương, thúc thúc, thẩm thẩm đều nói ngươi là mỹ nam hạ phàm, hơn nữa ca ca lại xinh đẹp như vậy, còn dạy chữ cho chúng ta, chúng ta thích gọi ngươi là Lộc ca nam thần hơn." Tiểu Hoa hồn nhiên nói.  

" Đúng đó, đúng đó." Mấy đứa nhỏ khác cũng phụ họa theo.

Lộc Hàm bất đắc dĩ cười cười, người dân ở đây nhiệt tình, chất phác quá, còn đối xử với y và Hưng nhi rất tốt, y chỉ có thể dạy chữ cho mấy đứa nhỏ ở đây, xem như báo đáp.

" Được rồi, các ngươi đều viết đẹp lắm, trời không còn sớm nữa, mau về nhà đi." Lộc Hàm nhìn ánh tà dương.

" Được, tạm biệt Lộc ca nam thần." Mấy đứa nhỏ lập tức giải tán, xếp hàng tuần tự về nhà, Lộc Hàm lúc này mới sực nhớ, Hưng nhi đâu rồi?

" Ca ca, ngươi mau đến xem, đằng kia......" Hưng nhi đột nhiên từ đằng xa chạy đến, vừa hổn hển nói, vừa chỉ ra đằng xa.

" Ca ca, từ từ đã, đằng kia xảy ra chuyện gì?" Lộc Hàm nhìn ra đằng xa, nhưng chẳng thấy có cái gì cả.

Hưng nhi kéo y đi, đến đó rồi, Lộc Hàm mới phát hiện ra có người đương nằm hôn mê bất tỉnh ở đó. Hắn phục hoa lệ, nhưng mà không biết là người của Vương triều nào, khuôn mặt thanh tú, đôi mày rậm, mí mắt nhíu chặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, bộ dạng thống khổ, một mũi tên cắm phập vào bên vai trái, vết máu thâm đen.

Máu thâm đen, tâm Lộc Hàm cả kinh, không có tri thức cũng phải có thường thức, hắn nhất định là đương bị trúng độc, mũi tên có độc, nhất định phải mau cứu lấy hắn, bằng không hắn sẽ mất mạng, Lộc Hàm bất chấp hắn là người tốt hay người xấu, dẫu xây thất bậc phù đồ không bằng làm phước cứu cho một người, y xé một bên vai áo của hắn, dùng sức rút mũi tên ra.

" A." Người đó mê sảng khẽ rên, yếu ớt mở mắt.

Lộc Hàm vội giải thích: " Công tử, mũi tên có độc, ta phải giúp ngươi hút chất độc ra, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Dứt lời, Lộc Hàm đưa miệng hút chất độc, y hút từng ngụm máu tươi chứa độc, cho đến khi máu người đó hồng nhuận như bình thường, mới ngẩng đầu hỏi: " Công tử, có thấy khá hơn chút nào không?"

Lúc này y mới phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn lại rơi vào trạng thái hôn mê, Lộc Hàm vội vàng chạy đến bên bờ suối súc súc miệng.

Nhìn nhìn người đương hôn mê, Lộc Hàm do dự, không biết nếu đưa hắn về nhà thì có gây tai họa gì cho Đại nương và Đại Ngưu không nữa.

" Hưng nhi, Lộc Hàm, hai người ở đâu? Mau về nhà ăn cơm." Thanh âm của Đại Ngưu từ xa vọng đến.

" Đại Ngưu ca, chúng ta ở đây." Hưng nhi nghe thấy tiếng gọi, liền vẫy gọi Đại Ngưu.

" Hắn là ai vậy?" Đại Ngưu đến chỗ hai người, nhìn người đương bất tỉnh.

" Không biết, Đại Ngưu ca, chúng ta có nên đưa hắn về nhà không?" Lộc Hàm lắc đầu, hỏi ý kiến Đại Ngưu.

" Ta cõng hắn cho." Dứt lời, Đại Ngưu đỡ người đó dậy, rồi vác lên lưng.

Lộc Hàm dắt tay Hưng nhi đi theo sau, y biết, Đại Ngưu sẽ không thấy chết mà không cứu, bởi vì thúc thúc là người rất thiện lương  


  Đại Ngưu cõng người bị thương về nhà, rồi lên núi hái ít thảo dược mang về đắp lên vết thương của người đó, sau đó đi bắt nồi thuốc để Đại nương đút cho hắn uống.

" Đại nương, Ngưu ca biết về thảo dược à?" Lộc Hàm khó hiểu hỏi.

" Lộc nhi, nông dân, ít nhiều đều phải biết về thảo dược, cứ đời trước truyền cho đời sau, bởi chúng ta không có tiền để đi chẩn bệnh, chỉ biết tự chăm sóc lấy bản thân, bệnh nào cần thảo dược nào, cứ dần dà, mọi người đều biết được chút ít." Đại nương vừa đút dược vừa giải thích.

" Thì ra là vậy." Lộc Hàm bội phục nói.

" Nương, Tiểu Lộc, hai người đi nghỉ đi, để ta chăm hắn cho." Đại Ngưu từ ngoài bước vào, khẽ nói.

" Được, Tiểu Lộc, ngươi đi nghỉ, có Đại Ngưu chăm hắn rồi, ngươi đi mang Hưng nhi về phòng trước đi." Đại nương đứng dậy, nói với y.

" Ân, Đại Ngưu ca, vất vả cho ngươi." Lộc Hàm thấy thúc thúc thật thà chất phác, khách khí nói.

" Không, không vất vả." Mặt Đại Ngưu ửng đỏ.

Hôm sau.

Kim Chung Nhân chậm rãi mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh xa lạ, đây là đâu? Hắn chỉ nhớ mình bị người khác đuổi giết, bị trúng tên, cuối cùng thì chẳng biết mình chạy đến nơi nào, rồi một tia sáng lóe lên trong đầu, xuất hiện trước mặt hắn lúc đó, là một người giống như một thiên thần, đã cứu hắn, giúp hắn hút hết máu độc ra, nhưng rồi chưa kịp cảm tạ y, thì hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê. 

" Công tử, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?" Lộc Hàm tiến vào phòng thì thấy hắn trợn tròn mắt nhìn xung quanh.


" Là ngươi." Kim Chung Nhân mắt tròn mắt dẹt nhìn y, sau đó chạy đến nói: " Cảm tạ ân cứu mạng của cậu."

" Công tử khách khí quá rồi, đói bụng chưa? Ăn chút cháo đi." Lộc Hàm bưng bát cháo nóng đến, Kim Chung Nhân vừa định tiếp nhận, thì vết thương trở đau, toàn thân đau nhứt, thiếu chút nữa là làm rơi bát cháo.

Lộc Hàm tiếp lấy bát cháo: " Công tử, hay là để ta đút ngươi."

Dứt lời, y thổi cho nguội, sau đó đút hắn ăn, Kim Chung Nhân bấy giờ mới có cơ hội được nhìn y thật kỹ, hắn chỉ có một từ duy nhất để diễn tả Lộc Hàm, là đẹp. Hắn không ngờ ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, lại có mỹ nhân, hắn còn có cảm giác vừa gặp đã yêu, từ lần đầu tiên gặp y, hắn có cảm tưởng rằng y là người mà mình sẽ yêu đến hết cuộc đời.

" Đa tạ ngươi, công tử, ta họ Kim, Kim Chung Nhân." Kim Chung Nhân nở nụ cười ôn nhu với Lộc Hàm.

Lộc Hàm thất thần, nụ cười của hắn thật ấm áp, khiến cho người ta cảm nhận được làn gió xuân mộc mạc, khiến cho người ta chiềm đắm trong sự ấm áp, khác xa tên Ngô Thế Huân ác ma kia, nụ cười vừa lạnh vừa vô tình, khiến cho kẻ khác có cảm giác như bị nhốt trong hầm băng.

" Kim công tử, ta tên Lộc Hàm." Y cười, lễ phép hồi đáp.

" Lộc Hàm, về sau ta có thể gọi ngươi là Tiểu Lộc có được không?" Kim Chung Nhân bỗng hỏi, hắn không hề biết rằng bản thân có hơi đường đột. 

Lộc Hàm ngây ra, để cho một vị công tử trẻ tuổi xa lạ gọi thẳng tên thân mật của mình, giống như không được phù hợp với lễ nghi cho lắm, nhưng mà, y không biết nên cự tuyệt thế nào đây.

" Ca , ngươi đâu rồi, mọi người đương chờ ngươi đó." Tiếng Hưng nhi từ ngoài sân vọng đến.

" Xin lỗi, công tử, ta có việc phải đi." Lộc Hàm vừa dứt lời, liền chạy ra ngoài  

=====================END CHƯƠNG 48==================

Hí Hí <3 Happy New Year bây giờ là 12:18 ngày 1/1/2016 =)))) Chúc mọi người vui vẻ nha ~ Bắt đầu có cặp KaiLu rồi kìa ^^ Thích chưa?? Nhớ Follow nếu quý ta . Nhớ Like + Cmt để ủng hộ ta a~ 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top