CHƯƠNG 32


 Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, ngay cả ông trời cũng phải thương cảm cho nam tử tội nghiệp mà nhược kiên cường mà bất hạnh này, không nổi cơn thịnh nộ nữa, nhưng mà thanh âm đứt quãng của nam nhân cùng nữ nhân trong phòng không có ngừng lại......

......

...

.

Nước trên mặt và trên người Lộc Hàm từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, y đột nhiên mang theo một mạt cười thê thảm, băng lãnh và tuyệt vọng, chậm rãi đứng dậy, lảo đảo một cái, lại ngã sấp xuống vũng nước mưa, chân tê rần vì quỳ, nhưng mà, y vẫn mạnh mẽ đứng dậy, bước từng bước loạng choạng trở về, y không còn hy vọng xa vời rằng tên Ngô Thế Huân ma quỷ kia sẽ đi cứu Hưng nhi, y đã tuyệt vọng rồi.

Một cơn gió lạnh buốt thổi đến, Lộc Hàm lạnh run lên một chút, thân thể trận nóng trận lạnh, y phục ướt nhẹp nước mưa lại bó sát thân hình nóng lên của y, Hưng nhi, thực xin lỗi, ca ca, không có cách nào cứu ngươi, nhưng mà, ca ca sẽ bị bệnh cùng ngươi, cho dù chết, ca ca cũng sẽ cùng chết với ngươi.

Lộc Hàm cả người ướt sũng trở về sài phòng, nhìn Hưng nhi đương bệnh mà mơ mơ màng màng, chậm rãi tiêu sái qua bên đó, ôm lấy cậu.

" Ca ca, là ngươi à?" Hưng nhi nóng như lửa, đột nhiên cậu cảm giác mình rơi vào vòm ngực lạnh lẽo, thật thoải mái, cậu chậm rãi mở to mắt nhìn Lộc Hàm.

" Hưng nhi, ca ca mang ngươi đi tìm phụ thân cùng nương, ca ca, mĩ mâu chứa đầy sự tuyệt vọng.

" Đi tìm phụ thân cùng nương, đến thiên đường, ca ca, thiên đường có đẹp không? Có phải là đến thiên đường sẽ không có ai khi dễ chúng ta nữa, sẽ có thiệt nhiều đồ ăn ngon?" Ánh mắt hồn nhiên của Cảnh nhi nhìn y.

" Đúng, thiên đường rất đẹp, đến nơi đó rồi, có thể gặp được phụ thân cùng nương, sẽ không có ai khi dễ chúng ta nữa, sẽ có thiệt nhiều đồ ăn ngon cho Hưng nhi ăn." Lộc Hàm ôm chặt cậu, thì thào nói, một giọt nước mắt rơi xuống mặt Hưng nhi.

" Hảo, ca ca...... Vậy...... Chúng ta đến...... Thiên đường...... Tìm...... Phụ thân....... Nương......" Hưng nhi dứt lời, chậm rãi nhắm mắt lại, mê man, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang theo nụ cười rất tươi, hướng đến nơi tốt đẹp kia.

" Hưng nhi, thực xin lỗi, tha thứ cho ca ca nhé." Lộc Hàm gắt gao ôm cậu vào lòng, nước mặt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

" Hưng nhi, ngoan, ca ca mang ngươi đến thiên đường." Y ôm lấy Hưng nhi rồi nằm xuống, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưng nhi, cũng từ từ nhắm mắt lại, chết, đối với hai người mà nói, thực là hạnh phúc.

 ******************************************************************

" A......" Lúc Thúy Hà thét lên lần cuối cùng, Ngô Thế Huân mới hoàn toàn thả lỏng người ra, chờ khoái cảm trong người thối lui, hắn mới nhớ đến Lộc Hàm quỳ gối ở bên ngoài, đã muộn vậy rồi, hẳn là có chuyện gì đó.

Đứng dậy, mở cửa phòng ra, ngẩn người, từ khi nào mà bên ngoài đổ mưa, hình như có nghe thấy tiếng sấm, người đã không còn ở bên ngoài nữa, có lẽ y thấy trời đổ mưa nên trở về trước.

******************************************************************

" Vương gia, nô tỳ hầu người rời giường." Sáng ra, một tiểu nha hoàn bước vào, cung kính nói với Ngô Thế Huân.

" Sao lại là ngươi? Lộc Hàm đâu?" Ngô Thế Huân đảo mắt, liếc nàng một cái, tuấn mâu hơi híp lại.

" Hồi Vương gia, nô tỳ không biết, là quản gia bảo nô tỳ đến." Tiểu nha hoàn vội vàng hồi đáp, sợ hắn sẽ phát hỏa, nhưng mà tay cũng rất nhanh nhẹn vận y phục cho hắn.

" Ngươi lui xuống đi, gọi quản gia đến đây một chuyến." Ngô Thế Huân chỉnh trang lại xong, phân phó tiểu nha hoàn.

" Vâng, nô tỳ đi ngay." Tiểu nha hoàn nhanh lui ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, quản gia tiến vào, cung kính nói: " Vương gia, người cho tìm lão nô?"

" Quản gia, Lộc Hàm sao lại không đến, đúng rồi, ngày hôm qua, y tìm ta có việc gì sao?" Ngô Thế Huân mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi.

" Hồi Vương gia, ngày hôm qua, hình như là đệ đệ của y sinh bệnh, muốn cầu Vương gia đi thỉnh đại phu, hôm nay, vào buổi sáng, lão nô đi gọi y, nhưng mà y lại bất tỉnh, đành phải để người khác đến hầu hạ Vương gia." Quản gia cẩn thận hồi đáp.

" Sinh bệnh, vì cái gì không đi thỉnh đại phu?" Ngô Thế Huân lạnh giọng chất vấn, nguyên lai y là muốn cầu mình đi thỉnh đại phu, vì cái gì phải cầu hắn, người trong phủ có thể tùy ý mà, nhưng mà hắn lại quên, Lộc Hàm có thân phận 'đặc biệt' ở trong Vương phủ.

" Vâng, lão nô đi ngay." Quản gia toát mồ hôi hột, y là Lộc Hàm, cũng chẳng phải hạ nhân bình thường, người không cho thỉnh đại phu, ai dám tự tiện cho phép đi thỉnh, nhưng mà những lời này, hắn lại không dám nói ra.

" Chờ chút, mang ta đến đó luôn." Ngô Thế Huân đột nhiên thốt ra một câu, nhấc chân bước ra ngoài.

Quản gia sững sờ, Vương gia không phải là hận Lộc Hàm lắm sao? Hôm nay sao lại đến thăm nàng? Chờ ông phản ứng lại, Ngô Thế Huân đã rời đi rất xa, ông phải chạy nhanh mà đuổi theo

=======================================END CHƯƠNG 32==============================

Hing ~ Để mấy cậu đợi lâu rồi :v Xin lỗi nha :(((( Mấy ngày qua mình có theo dõi fic thì thấy càng ngày càng ít like và cmt :( Mình nghĩ rằng mấy cậu không thích bộ này nữa nên mình định edit nốt chương này rồi xóa bộ này :)))) Mấy cậu có thể khích lệ lại tinh thần tớ không?? Chứ tớ cảm thấy rất nàn vì thây chả ai quan tâm những gì mình làm và họ chỉ biết hưởng thụ mà không biết cảm giác của người khác :) Tớ rất buồn :((( Xin lỗi 



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top