CHƯƠNG 20

Trong Vương phủ, chúng hạ nhân vội vội vàng vàng chạy qua chạy lại, các ngự y cùng đại phu đầu đổ đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy vào.

Trong Cư Tình Uyển, sắc mặt Châu nhi xanh lét nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh, hơi thở tựa như không còn chút sinh mệnh.

" Nói, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?" Ngô Thế Huân thấy một màn trước mắt, ánh mắt băng lãnh hung hăng bắn về phía Xuân nhi ở bên cạnh.

" Vương gia tha mạng, nô tỳ thật sự không biết vì sao lại như vậy. Buổi tối cô nương vẫn ăn cơm bình thường rồi đi nghỉ ngơi, không lâu sau, cô nương đổ đầy mồ hôi lạnh nói đau, tiếp đó liền hôn mê, nô tỳ sợ, vội vàng chạy đi bẩm báo với Vương gia, nô tỳ thật sự không biết gì cả." Xuân nhi bỗng chốc quỳ xuống, thân thể run rẩy, khóc lóc, ra sức dập đầu xin tha.

" Lui xuống đi, nhanh đi tìm ngự y." Ngô Thế Huân hét lớn một tiếng mà phân phó.

" Vâng, dạ." Xuân nhi té nhào ở cửa, hướng quản gia truyền đạt mệnh lệnh.

" Ngự y chết chùm ở cái xó xỉnh nào thế? Sao giờ còn chưa đến, nếu Châu nhi chết, ta sẽ chôn tất cả bọn họ cùng nàng." Nhìn ra cửa, Ngô Thế Huân nôn nóng phẫn nộ, hiện rõ là trong lòng hắn khẩn trương cùng lo lắng.

Chúng hạ nhân hầu hạ đứng ở một bên đều bị dọa, không dám nói lời nào, lo lắng tai ương sắp ập xuống đầu mình, trong Vương phủ có ai không biết người được Vương gia coi trọng nhất chính là Châu nhi cô nương.

" Thần tham kiến Vương......" Các ngự y vội vàng bước vào, rồi vội vàng thỉnh an Ngô Thế Huân, còn chưa kịp dứt lời, đã bị hắn đánh gảy.

" Đừng dài dòng nữa, nhanh đến xem Châu nhi bị sao vậy." Ngô Thế Huân không kiên nhẫn thúc giục bọn họ.

" Vâng, dạ......" Ngự y nào dám chậm trễ, bước đến bên giường.

Ngô Thế Huân bực bội bất an, lo lắng chờ đợi kết quả.

Các ngự y thay phiên nhau bắt mạch cho Châu nhi, trao đổi một chút, mới cùng nhau bước ra.

" Thế nào? Rốt cục nàng bị sao vậy?" Ngô Thế Huân vội vàng hỏi.

" Vương gia, Châu nhi cô nương không phải sinh bệnh, mà là trúng độc, nhưng cũng may, độc không khó giải, thần kê khai một đơn thuốc, uống vào, sau vài ngày sẽ khỏi." Một ngự y lớn tuổi hơn hồi đáp.

" Trúng độc, ngươi chắc chứ?" Ngô Thế Huân ngây ra một lúc, tuấn mâu nguy hiểm hỏi, ai dám ở trong Vương phủ y hạ độc Châu nhi.

" Thần khẳng định." Các ngự y cùng chắp tay hồi đáp.

" Người đâu, dẫn người lục soát khắp Vương phủ cho ta, không được bỏ sót một ngõ ngách nào." Ngô Thế Huân hét lớn, sắc mặt băng hàn âm trầm. Lại phân phó: " Ngự y chớ có đi, kết quả còn cần các người xem xét."

" Vâng, thần tuân mệnh." Ngự y đồng thanh đáp, y lên tiếng, bọn họ dám đi sao?

Trong phòng bếp.

Lộc Hàm rửa sạch chồng bát đũa, không biết vì cái gì, hôm nay y luôn có cảm giác bất an, tâm cứ phập phồng lo sợ.

Lắc đầu, đã trễ thế này rồi, một ngày đã trôi qua, chắc là y đa tâm thôi.

Nhẹ nhàng trở về sài phòng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Hưng nhi, y nở nụ cười, chỉ có khi nhìn Hưng nhi, y mới có thể thành thật cười, y mới biết bản thân sống còn có ý nghĩa.

Vừa muốn cởi áo ngoài nằm xuống, chợt nghe ngoài cửa đột nhiên có một âm thanh náo loạn.

" Lục soát cẩn thận cho ta."


'Rầm' một tiếng, cánh cửa bật tung, quản gia mang theo vài gia đinh cường tráng từ bên ngoài xông vào, ngay cả lời thăm hỏi cũng không nói đã bắt đầu lục tung lên.

Lộc Hàm bình tĩnh đứng ở đó, nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên sợ hãi, lại xảy ra chuyện gì nữa?

" Đứng dậy, đứng dậy." Một gia đinh đột nhiên dùng sức túm lấy Hưng nhi đương ngủ say.

" Ngươi buông tay." Lộc Hàm lập tức chạy đến, ôm lấy Hưng nhi, tức giận thét với gia đinh kia.

" Ca ca, sao vậy?" Hưng nhi đương ngủ mơ bị đánh thức dậy, dụi mắt nhìn ca ca.

" Hưng nhi, không có việc gì đâu." Lộc Hàm nhỏ giọng an ủi cậu.

" Tìm được rồi, quản gia, tìm được rồi." Một gia đinh đột nhiên lôi một cái bọc nhỏ từ đống rơm rạ y nằm.

" Đưa cho ta xem xem." Quản gia cầm lấy cái bọc, lạnh lùng nhìn Lộc Hàm, đột nhiên phân phó: " Đưa họ đến đại sảnh để Vương gia xử lý cho ta."

Không chờ Lộc Hàm phản ứng, nàng cùng Hưng nhi đã bị đưa đến đại sảnh, Hưng nhi sợ hãi núp sau ca ca, sít chặt vạt áo của y.

" Vương gia, đây là vật tìm được ở chỗ y, thỉnh Vương gia xem xét." Hai tay quản gia nâng cái bọc nhỏ, hướng Ngô Thế Huân ngồi ở phía trên, cung kính hồi đáp.

" Đưa cho ngự y xem." Ngô Thế Huân lạnh lùng phân phó.

Các ngự y qua lấy cái bọc nhỏ.

" Hồi bẩm Vương gia, đúng là thứ đã làm cho Châu nhi cô nương trúng độc." Lại là ngự y lớn tuổi hồi đáp.

Lời vừa nói ra, Lộc Hàm bật người thất thần, độc dược? Sao lại ở chỗ của y được?

Ngô Thế Huân bật người, sắc mặt trở nên băng hàn âm trầm.

Cảm giác sợ hãi không rét mà run lan ra khắp toàn thân Lộc Hàm, hiện tại, y mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, Châu nhi cô nương trúng độc, độc dược lại được tìm thấy ở chỗ y.

" Không phải ta, ta cũng không biết sao lại có một bọc dược nằm ở đó!" Mặc dù biết có giải thích cũng vô ích, nhưng Lộc Hàm vẫn giải thích.

" Chứng cứ vô cùng xác thật, người còn dám ngụy biện." Ngô Thế Huân bước từng bước đến trước mặt y, con ngươi đen vô cùng âm trầm.

" Chứng cớ vô cùng xác thật? Ai tận mắt thấy nô tỳ hạ độc vào bữa ăn của Châu nhi cô nương?" Chuyện đến giờ, Lộc Hàm trái lại không sợ, bình tĩnh mang theo một tia châm biếm.

" Ngươi sao lại biết độc được hạ ở trong bữa ăn, còn dám vì bản thân mà ngụy biện." Ngô Thế Huân tuấn mâu nửa híp lại, mang theo một tia sáng âm ngoan, vẻ mặt hung tàn.

Lộc Hàm hơi sửng sốt, y chỉ là thuận miệng nói, lại thành chứng cứ chứng minh y hạ độc, vừa muốn mở miệng, đã bị đánh gảy.

" Lấy roi đến cho ta." Ngô Thế Huân lạnh giọng phân phó, một hạ nhân lập tức cung kính mang đến cái roi dài hình móc câu cho hắn.

Thân thể Lộc Hàm không khỏi run rẩy một chút, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, đúng vậy, y sợ, nhưng không thể không giả bộ mạnh mẽ trấn tĩnh đứng ở đó.

" Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không được hại Châu nhi, nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, không nghĩ đến việc ngươi cư nhiên dám khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta." Ngô Thế Huân cười lạnh, ra hiệu cho gia đinh kéo Hưng nhi ra sau.

" Ha ha, Vương gia không phải là muốn trừng phạt tra tấn nô tỳ sao? Còn phải tìm nhiều lý do đến vậy? Vương......" Lộc Hàm đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười mang theo lãnh khí băng hàn châm chọc hắn, nhưng mà một giây tiếp theo, y liền phát ra tiếng thét thê thảm: " A......"

Ngô Thế Huân hung hăng quất một roi, một đường roi hiện ra trên tấm lưng mềm mại của y, tay hung hăng giật roi lại, trên roi mang theo da thịt y, nhất thời huyết nhục mơ hồ, sự đau đớn xuyên tim khiến cho Lộc Hàm quỳ xuống trên mặt đất, cơ hồ ngất đi.

Lộc Hàm liều mạng nghiến răng, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Ngô Thế Huân, cho dù chết, y cũng sẽ không để hắn vu oan giá họa.

=====================================END CHƯƠNG 21==================================

Xin lỗi đã để mọi người đợi rồi TT^TT *cúi đầu tạ lỗi* Nhưng ta rất vui khi thấy mọi người ủng hộ =))))))))) Kamsamita *cúi người 90 độ*

*THÔNG BÁO : Tuần sau là mình kiểm định giữa kỳ rồi nên không biết có up chương mới được không TT.TT Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức nha =DD Mong rằng mọi người sẽ thông cảm và ủng hộ nha ^^ #Chun_đẹp_zai =))))


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top