Chương 99

“Hơ hơ…ha ha…” Tiếng cười điên cuồng ngang ngược, lúc Lộc Hoa nói xong thì vang lên, Thủy Thủy cười chảy nước mắt, cười đến mắt híp cả lại, nàng ta lắc lư đi tới, đứng bên cạnh Lộc Hoa, cười trào nói:

“Hàm Hàm, bị bắt thì là bị bắt, cần gì phải bịa ra câu chuyện êm tai thế này chứ? Từng thấy qua nhận bậy người thân, nhưng chưa từng thấy qua nhận bậy người thân giống như ngươi; thấy qua kẻ bịa chuyện, nhưng chưa từng thấy ai bịa chuyện giống như ngươi…”

“Thủy Thủy..” Lộc tướng tức giận trách móc một tiếng, dọa cho Lộc phu nhân đang trầm tư liền run rẩy, trong ánh mắt của bà ta tìm lại được tiêu cự, bà ta ngẩn ngơ nhìn Hàm Hàm, tựa hồ như muốn tìm gì đó.

“Thủy Thủy, không được vô lý!”

Lộc tướng nghiêm khắc trách mắng, ông ta cúi người nhặt ngọc bội dưới đất, hai tay hơi hơi run rẩy, mắt híp lại, nhìn thật kĩ càng, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng, khiến người ta đoán không ra ông ta đang nghĩ gì…

“Lộc Hàm…” Thanh âm tê tái tim gan bỗng vang lên trong nhà lao, cậu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Lộc phu nhân đang ứa nước mắt bò về phía này. Tựa như bỗng dưng hoàn hồn lại, nước mắt bà ta chảy dữ dội, thanh âm của bà ta thê lương như thế, dường như muốn khắc vào trong xương cậu – dấu vết lưu lại vĩnh viễn, mãi mãi cũng không quên được!

“Lộc Hàm, con thật sự là Lộc Hàm của ta sao?”

Tựa như lẩm bẩm tự nói, bà ta tiếp tục bò về phía trước. Lộc Hoa chạy tới, muốn đỡ bà ta dậy, nhưng bà ta xua xua tay, từ chối sự dìu đỡ của Lộc Hoa, bàn tay trắng nõn áp lên mặt đất gồ ghề, đau nhói lên, nhưng bà ta tựa như không hề cảm giác được, vẫn nhìn cậu chằm chằm, trong mắt mang theo vẻ quyến luyến cao hứng…

Mẹ…trong lòng nhói lên một cái, mẫu tử liền tâm chính là cảm giác này sao? Suýt nữa là cậu gọi ra tiếng, nhưng cậu không gọi, cậu cũng không động đậy, chỉ ngây ngốc ngồi đó, ngây ngốc nhìn người phụ nữ bò tới kia.

Tựa như đã qua cả ngàn năm, cuối cùng bà ta cũng bò được tới lao biên, tay cuối cùng cũng nắm được thanh chắn ngục, dựa vào thanh chắn, bà ta run rẩy đứng lên, hai tay vươn qua, giống như muốn ôm lấy cậu, trong miệng gọi:





“Lộc Hàm…Lộc Hàm…”

đứa song nhi lớn của bà, năm nay hẳn là đã hai mươi tuổi. Cậu thật trẻ, nhìn dáng vẻ nhiều nhất là mười lăm mười sáu tuổi. Hóa ra, tất cả đều là duyên phận, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bà liền rất thích song nhi này – cậu rất nhỏ, nhìn còn nhỏ hơn cả Thủy Thủy, cũng bởi vì vậy, bà trước giờ chưa từng nghĩ cậu là Lộc Hàm của mình, sớm đã chết vào hai mươi năm trước.

Kinh thành lớn như vậy, nơi đầu tiên cậu đặt chân là tướng phủ – nhà của cậu. Lộc phu nhân ngây ngô bật khóc,  do dự một lúc, rốt cuộc không đứng dậy, không phải lòng cậu cứng rắn, là…

“Lộc Hàm, qua đây để mẹ nhìn con được không? Là mẹ có lỗi với con, đều là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ…”

cảm giác mất đi lại tìm được, khiến bà sớm đã quên mất nơi này là đâu. Nhưng bà ta quên, cậu lại không quên, cậu cũng rất muốn chạy qua, để bà ôm vào lòng, thử xem cái ôm của mẫu thân trong truyền thuyết có phải đặc biệt ấm áp hay không, có phải đặc biệt ngọt ngào hay không? Có phải là, mùi vị trên người bà, chính là mùi vị của mẹ?

Hàm Hàm đứng dậy, rụt rè bước hai bước, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt thù hận kia của Thủy Thủy, cậu lại lùi về sau, trở về chỗ cũ mà ngồi, tiếp tục cúi đầu, làm lơ thanh âm khiến cậu đau lòng:

“Lộc Hàm, con không tha thứ cho mẹ ư? Là lỗi của mẹ…”

“Lộc Hàm, đến đây đi, mẹ rất nhớ con, mẹ tưởng con sớm đã đi rồi…”

“Lộc Hàm, năm đó lúc con rời khỏi chỉ mới hai tháng, mới lớn chừng này…”

"Lộc Hàm, con rất thích nhíu mày, con nhỏ như thế, nhưng lại cứ thích cau mày như người lớn, miệng bập bẹ…”

………..

Bà yêu cậu! Hàm Hàm có thể cảm nhận được tình yêu bà ta dành cho cậu, yêu đến nỗi có thể nhớ được biểu tình hai mươi năm trước của cậu, yêu đến độ có thể nói ra những chuyện lúc mới mấy tháng của cậu như thuộc nằm lòng.

Trong lòng chua xót, lúc vào cậu đã từng nói, trả xong cái mạng này thì không còn bất kì quan hệ gì với bọn họ nữa, nhưng mà…

Bây giờ nghe xong lời của Lộc phu nhân, cậu vẫn…

Trời dần dần sáng, cửa lao mở ra lần nữa, bọn người Lộc tướng có thể đi được rồi. Không vui sướng như trong tưởng tượng, Thủy Thủy mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Ta không đi, ta phải ở đây cùng Lộc Hàm!”

Lộc tướng đi tới kéo Lộc phu nhân, nhưng bà ta sống chết bám vào thanh chắn, một chút cũng không định buông tay.

“Mẹ, chúng ta ra ngoài nghĩ cách sau, nhất định sẽ cứu Lộc Hàm, được không?”

Lộc Hoa lưu luyến nhìn cậu một cái, cậu dường như đã ngủ, cúi đầu không hề động đậy.

“Sẽ cứu Lộc Hàm sao? Ta vẫn là không cần…”

Chưa dứt lời, người cũng mềm nhũn mà ngã xuống đất, Lộc Hoa đỡ lấy bà, lo lắng gọi:

“Mẹ…”

“Mẹ…”

Thủy Tiên và Thủy Thủy quay đầu lại, nhìn mẹ hôn mê, rồi phẫn hận mà nhìn cậu một cái, cũng lo lắng mà gọi…

Bà ta sao rồi? Trong lòng cậu thắt lại, mở banh mắt ra, liếc về phía người hôn mê bất tỉnh kia, nhìn những người lo lắng đang vây quanh đó, cậu thở dài nói:

“Mang qua đây, ta giúp bà ta chẩn mạch!”

“Ngươi…ai mà biết ngươi có thừa cơ hạ độc không…” Thủy Thủy khinh thường bĩu môi,  cậu ta là ca ca của mình ư? Nàng không thèm, nếu như là ca ca , cha sẽ không để cậu ta chết nữa, thế Huân vương của nàng thì phải làm sao? Huân vương làm sao có thể thích nàng được?

“Thủy Thủy!” Lộc tướng tức giận trách móc Thủy Thủy một tiếng, ôm Lộc phu nhân đi đến trước nhà lao của cậu, cậu đi tới, thuận tay bắt mạch đập của bà, qua một lúc mới thở dài nói:

“Không sao! Ở đây ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ hơi mệt mà thôi! trở về điều dưỡng cho tốt, sẽ phục hồi nhanh thôi!”

lại trở về chỗ cũ ngồi, cậu tiếp tục nhắm mắt, đợi Hoàng thượng đến…

Đã lâu vậy rồi, chắc hẳn Hoàng thượng đã nghĩ phải xử trí cậu sao rồi nhỉ?

“Hàm Hàm, ngươi là Lộc Hàm thật sao?” Lúc sắp tới cửa, Thủy Thủy lại quay người lại, lời nghẹn lâu như vậy cuối cũng cũng hỏi ra.

“Ta ngược lại hi vọng ta không phải!”

Nếu như cậu không phải, thế thì tốt biết mấy, bây giờ cậu sớm đã tự do rồi, dẫn Huân vương, mang theo Điểm Điểm, chuyện ở đây, liên quan gì cậu chứ?

“Thế chính là ca ca của ta rồi. Ca , muội muội chưa cầu xin ca chuyện gì, bây giờ chỉ xin ca một chuyện, nếu ca đã ôm hết mọi tội lỗi, thế thì tuyệt đối không thể xuất cung được rồi, Hoàng thượng cho dù không giết ca, cũng sẽ không thả ca …ca có thể từ bỏ Huân vương, nói với chàng một tiếng, bảo chàng cưới muội? Đứa bé trong bụng muội là của chàng, muội không muốn để con của mình không có phụ thân…”

Trên mặt mang theo tia ửng hồng, Thủy Thủy ngượng ngùng nói. Lộc tướng thoắt cau mày, nhìn cái miệng lảm nhảm không ngớt kia của Thủy Thủy, một cái tát bốp đáp xuống, ông tức giận nói:

“Thủy Thủy, ngươi còn là con người không?”

Thủy Thủy, từ khi nào mà cô trở nên ích kỉ như vậy? Ôm lấy Lộc phu nhân, cái bóng lưng độc ngạo đó khiến cho cậu đau lòng…

Thủy Thủy à, tại sao ta đã ra nông nỗi này rồi, cô vẫn còn muốn tổn thương ta như vậy chứ? Lặng lẽ xoa cái bụng bằng phẳng kia của mình, trong mắt cậu trở nên ẩm ướt:

Bé cưng, tại sao lại như vậy? Nếu như đứa bé trong bụng Thủy Thủy thật sự là của Huân, mẹ phải làm sao đây? Thủy Thủy, nói thế nào đi nữa cũng coi như là dì của con mà?

Nên tin tưởng hắn, hắn nói hắn sẽ điều tra rõ ràng, vậy đợi sau khi tra rõ rồi mới nói tin này cho hắn vậy. Cậu không muốn làm hắn khó xử, cũng không chấp nhận được việc  chung chồng. Nếu như…nếu như…kết quả đúng thật là như thế, cậu sẽ không nói cho hắn biết chuyện đứa bé này, cậu sẽ lén lút mang bé cưng trong bụng rời đi, sẽ thương yêu con, chăm sóc con thật tốt, nuôi dưỡng nó nên người…

Một đêm không ngủ, cậu mệt lắm, rất mệt. Cúi đầu sắp xếp lại cỏ khô dưới đất một chút, cậu liền nằm xuống: Thật may, từ nhỏ cậu cũng chẳng phải đại gia khuê tú gì, lúc ở trên núi ngủ ngoài trời cũng không phải là không có, khổ như vậy, cậu vẫn có thể chịu được!

***

“Hoàng thượng, ngài…” Hỷ công công lau lệ ở khóe mắt, cuối cùng cũng biết tại sao nương nương lại trở về, không ngờ trong lòng nương nương lại khổ như vậy.

“Về tẩm cung thay áo, chuẩn bị thượng triều thôi!”

Lúc tới, chắc trong lòng cậu cũng rất khổ sở nhỉ? Hoàng thượng không ngờ, Hàm Hàm lại là con  của Lộc tướng – Lộc Hàm, một cái tên rất êm tai, nhưng lại chẳng tương xứng chút nào với tính cách của cậu cả: nhìn thế nào cậu cũng chẳng giống một song nhi mềm mại như nước.

Nếu như cậu có thể mềm mại như nước, thì cậu đã chẳng phải là Hàm Hàm rồi. Ban nãy hắn dẫn theo Hỷ công công đến mật thất ở cách vách, lúc nhìn cậu vô lực ngồi dưới đất, hắn cũng rất đau lòng, muốn đi ra ôm lấy, cho cậu ấm áp, cho cậu sức mạnh, muốn cho cậu một chỗ dựa vững chắc…

Nhưng mà, hắn không dám đi ra, hắn đến nghe lén bí mật của cậu, cậu còn chưa chấp nhận hắn! Cậu đã đến, thì hắn tuyệt đối sẽ không thả cậu ra nữa, khi cậu lựa chọn dùng bản thân để đổi lấy cả nhà Lộc tướng, thì ắt hẳn là phải nghĩ đến kết quả như vậy mới đúng. Hắn sẽ không miễn cưỡng, sẽ không ép cậu, hắn cũng không thể trói đôi cánh cậu lại, càng không thể chặt đứt đôi cánh củacậu…ràng buộc rồi, chặt đứt rồi, cậu sẽ không còn là cậu nữa! Bởi vì Hàm Hàm của hắn, là  độc nhất vô nhị!

“Điều tra tư liệu về Lộc Hàm, nhanh lên!”

Thay xong y phục, cứ như đeo lên một lớp mặt nạ da người, giọng nói của hắn lại khôi phục lại vẻ lạnh lẽo vô tình như dĩ vãng. Phải lên triều rồi, không biết Huân vương có phải cũng đến thượng triều hay không?

Đệ ấy không đến? Mãi đến khi buổi thượng triều sắp kết thúc, Huân vương cũng không thấy lên triều. Kì lạ thật, cậu cũng đến rồi, tại sao Huân vương lại không tới chứ? Hoàng thượng cau mày trầm tư, Phàm vương thì lại đi tới:

“Hoàng huynh, nghe nói Hàm Hàm kia tự mình đến đầu thú rồi hả? Đệ muốn đến đó xem cậu ấy, được chứ?”

Tin tức của hắn cũng rất nhanh nhạy, biết cả nhà Lộc tướng được thả, thám thính một chút liền biết cậu đã trở lại, đè nén sự hưng phấn trong lòng, Phàm vương giọng điệu hòa bình mà nói.

“Đi đi, tâm tình của cậu không tốt, đừng thương tổn cậu!”

Hoàng thượng phất phất tay, phải xử trí cậu ra sao hắn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng món nợ giữa cậu và Phàm vương cũng phải thanh toán cho xong.

***

“Hô, đây chẳng phải là Tiên phi nương nương ư? Sao lại…” Trong thanh âm nũng nịu, một bóng dáng hao gầy lắc lư đi tới, cậu ngẩng đầu nhìn cái gương mặt có lớp phấn dày dặc cũng che lấp không nổi kia, cười nói:

“Đúng đấy, nơi này thoải mái, thì ở đây thôi. Nếu như Liên phi nương nương thích, cũng có thể vào đây thử xem, tốt hơn ở bên ngoài nhiều…đúng rồi, nương nương, sao mới mấy ngày không gặp, cô lại thon thả đi nhiều vậy? Đã uống thuốc giảm béo gì hay ho hả? Nếu như nương nương không để bụng có thể nói ra, ta cũng muốn giảm béo đấy?”

Hừ, một nữ nhân ngu xuẩn. Tin tức thì lại khá nhanh nhạy, nhưng bộ não hiển nhiên là chưa được thông suốt.

"Đệ à, đệ ra ngoài nhiều ngày như vậy, tỷ tỷ lại cả ngày ở trong cung nhớ đến đệ đấy? Đệ ở ngoài cung ăn no, mặc ấm không? Đệ có bị người khác ăn hiếp không đây? Giờ thì tốt rồi, cuối cũng đã trở về, tỷ tỷ nhất định sẽ cầu xin Hoàng thượng, với sự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho, cũng nhất định sẽ thả đệ ra thôi…”

Đè nén cơn giận trong lòng, Liên phi tươi cười đầy mặt mà nói.

“Thế thì đúng là nhọc nương nương phải bận tâm rồi, ở bên ngoài sống rất tốt, cũng không cần tỷ tỷ phải nói đỡ cho đệ trước mặt Hoàng thượng…ở đây thoải mái biết bao, tốt hơn ở bên ngoài nhiều. Cô đến làm gì, không phải chỉ là đến thăm ta thôi đấy chứ?”

Thu lại vẻ mặt mỉm cười, cậu nghiêm mặt liếc Liên phi một cái, sắc mặt ả ta nhợt nhạt, hai mắt bốn phía đều thâm đen, vừa nhìn là biết do ngủ không đủ giấc. Xem ra, thuốc hôm đó hạ đúng chuẩn: Dày vò trên thân thể đã tính là gì? Sự dày vò trong lòng mới đúng là đừ người nhất đấy?

“Các ngươi ra ngoài trước!”

Nghiêm khắc quay đầu liếc những người phía sau một cái, mọi người đều cúi đầu lui ra, thiếp thân cung nữ Hương Nhi run rẩy chỉ cậu:

“Nương nương, cậu ta…”

Nàng ta đã từng thấy qua thủ đoạn của cậu, bây giờ nhìn thấy cậu trong lòng vẫn sợ hãi, điểm này cậu có thể hiểu được, Liên phi đương nhiên cũng biết.

“Không sao, cửa khóa mà? Nàng ta là đệ đệ của bổn cung, chẳng lẽ còn ăn được bổn cung chắc? Bổn cung và Tiên phi có vài câu thân mật muốn nói!”

Ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Hương Nhi sợ hãi lui ra, sau khi tiếng cửa lớn ‘xoạch’ một tiếng vang lên, Liên phi mới cười nói:

“Đám nô tài này, cả ngày chỉ biết trố mắt kinh ngạc, đệ đừng thiếu hiểu biết như bọn chúng…”

“Được rồi, người không liên quan đã đi rồi, cô có lời gì có thể nói thẳng ra được rồi đấy?”

Cậu không kiên nhẫn mà ngắt lời ả ta, đã không còn người ngoài nữa, ả ta còn vờ vịt gì nữa? Mình lại chẳng phải là không hiểu ả ta, mấy thứ ngoài mặt này vẫn nên thôi đi thì hơn?

“Khụ khụ…” Bị người khắc ngắt lời, vẻ mặt Liên phi có hơi khó đỡ, nhưng nghĩ đến xung quanh không người, ả ta mới thoải mái cười nói:

“Đệ nói chuyện vẫn trực tiếp như vậy, thế tỷ tỷ cũng sẽ không vòng vo nữa. Tỷ tỷ gần đây thân thể không khỏe, buổi tối luôn gặp ác mộng, không biết đệ có cách gì hay để chữa trị không?”

Nắm tay siết chặt, ả ta biết bộ dạng mình bây giờ nhất định là có liên quan với người này, nhưng ả không thể phát tác, thuốc giải nằm trong tay người này, ả ta không thể…

“Ha ha…thật là buồn cười quá đi mất. Liên phi nương nương buổi tối mà cũng gặp ác mộng? Không phải là đi đêm nhiều quá, thật sự gặp phải ma rồi chứ? Không biết là ác mộng gì, ta rất có hứng thú muốn biết đấy?”

Cậu cười trào nhìn ả ta, ngu xuẩn! Ả đàn bà này quá ngu xuẩn! Ác mộng gì? Nếu như không phải bình thường làm nhiều chuyện xấu quá, có thể gặp phải ác mộng chắc?

“Ngươi…Tiên phi, hẳn phải gọi ngươi là Hàm Hàm chứ nhỉ? Đừng nói với ta ta ra nông nỗi như bây giờ không liên quan đến ngươi?”

Liên phi tức giận trừng cậu, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bây giờ cậu ta ở trong tù, ả cóc thèm sợ cậu ta.

“Sao rồi? Cô ra sao thì liên quan gì đến ta? Liên phi có chứng cứ không?”

Cậu khinh thường nhìn ả ta một cái, nàng thật không tin, Liên phi này có thể làm quái gì được.

“Ngươi…trừ ngươi ra, chẳng lẽ còn có người khác hay sao?”

Liên phi nhướn mày, lườm cậu đang ngồi trên bãi cỏ, mắt nhỏ xoay chuyển, hình như nghĩ đến gì đó, ả ta bật cười ha hả:

“Người đâu, người đâu!”

Cửa mở ra, đi vào là cung nữ mà ả ta mang theo, còn có ngục tốt, trong tay ngục tốt còn bưng hai món ăn, một chén cơm! Đây là bữa trưa của cậu, tuy không phong phú lắm, nhưng cơm rau cũng không phải là người khác để thừa, hơi nóng nghi ngút, hương vị của cơm cũng bốc lên, ngập tràn trong lao phòng.

“Hô, không biết bắt đầu từ khi nào, đãi ngộ của phạm nhân trong nhà lao này lại tốt đến vậy? Còn là mới vừa xào nữa đấy? Hừm, thơm thật…”

Tựa như trong lúc không chú ý, một ngụm nước bọt liền phi vào trong cơm rau, Liên phi hài lòng gật đầu, ra hiệu ngục tốt bưng đến trước mặt cậu. Cậu nhìn cơm rau chốc lát, ban nãy động tác nhỏ kia của ả, không phải ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể qua mặt được cậu đấy chứ? Đồ mà chó đã đụng vào, cóc thèm ấy?

Lắc lắc đầu, cậu cười lạnh nói:

“Thứ đã bị người khác chà đạp, ta sẽ không ăn!”

Khinh thường nhìn Liên phi một cái, sắc mặt Liên phi hơi đỏ:

“Ai chà đạp qua chứ?”

Ả ta chẳng qua cũng chỉ là không cẩn thận nhổ ít nước bọt lên đấy mà thôi, sao có thể tính là chà đạp được chứ?

“Chó! Không phải nói cô, cô chột dạ hả?’

Lạnh lùng nhìn ả, đùa với lửa thì sao, cậu là người mà Hoàng thượng muốn bắt, không tin ả ta dám đụng đến cậu.

“Ngươi…người đâu, lôi cậu ta ra đây cho bổn cung, hung hăng mà đánh!”

Không khách khí với cậu nữa, trên mặt Liên phi xẹt qua một tia tàn ác, cậu cười hi hi nói:

“Cám ơn tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ đúng là biết chiếu cố cho đệ mà!”

Ban nãy còn tỷ đệ, không ngờ bây giờ đã trở mặt rồi sao? Khinh thường nhìn ả ta, chỉ là ngục tốt bên cạnh ả ta không ai nhúc nhích, tựa như không hề nghe thấy lời của ả ta vậy.

“Các ngươi đều muốn tạo phản hả? Còn không mau lên!”

Nổi nóng đợi ngục tốt, bọn chúng sao lại có thể làm lơ mệnh lệnh của ả như vậy chứ?

“Xin lỗi, nương nương, Tiên phi nương nương là tạm thời đến làm khách, Hoàng thượng có lệnh, ai cũng không được đụng đến một sợi lông tơ của cậu ấy!”

Ngục tốt cầm đầu đứng ra, cung kính hồi đáp.

“Cái gì…ta là Liên phi, lời của ta cũng không được sao?”

Sắc mặt Liên phi đỏ lên, cậu cười tươi rói, ả đàn bà này, chỉ biết gào to loạn xị, dường như bị mình làm cho tức đến choáng luôn rồi thì phải? Với tính cách của Hoàng thượng, muốn đánh muốn phạt hắn đều sẽ đích thân đến nói, tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác.

“Liên phi nương nương giận rồi sao? Nếu như lời nói của nương nương còn có tác dụng hơn của hoàng huynh, đương nhiên là không thành vấn đề…”

Trong tiếng cười trong trẻo, Phàm vương chầm chậm đi vào, hắn cười nhìn Liên phi, nhưng giọng điệu nói chuyện lại lạnh thấu xương…

“Ngươi…Phàm vương gia sao cũng đến rồi vậy? Xem ra mặt mũi của Tiên phi thật không nhỏ nha, ha ha, nếu vương gia đã đến, thế thì bổn cung đi trước đây, không cản trở các người trò chuyện…”

Mờ ám nhìn hai người một cái, Liên phi cười hi hi đi ra ngoài. Phàm vương cười tỉnh bơ một cái, nhìn cơm rau vẫn còn bốc hơi nóng ở gần cửa, lấy làm khó hiểu hỏi:

“Cậu vẫn chưa dùng bữa? Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi?”

Cậu khó hiểu cau mày, hai người nói chuyện, trước giờ đều là như chó với mèo. Phàm vương như vậy, dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, nàng đúng thật là lần đầu nhìn thấy – có chút không quen à nha.

“Để Phàm vương bận tâm rồi, đống cơm rau này bị một con chó điên biết sủa làm bẩn rồi, Hàm Hàm không ăn!”

Phàm vương lạnh lùng liếc về phía ngục tốt ở một bên, ngục tốt vội bưng món ăn ra ngoài, dường như đi đổi cơm rau mới thì phải.

“Hàm Hàm, cậu tên là Hàm Hàm sao? Bổn vương tìm cậu lâu lắm rồi đấy…”

Ánh mắt xuyên qua cậu, không biết nhìn đi tận đẩu tận đâu, cậu cũng không muốn tìm hiểu, thật ra cũng không thể oán Phàm vương, cậu đối đãi hắn, có bao giờ tốt đẹp đâu?

“Hai chúng ta trước kia có thù sao?”

Qua rất lâu rất lâu sau, Phàm vương bỗng hỏi.

“Không có!”

Cậu không do dự, trả lời rất dứt khoát.

“Có oán ư?”

“Cũng không có!”

“Thế sao cậu lại đối xử với ta như thế kia?”

Đây là điều trong lòng hắn mãi vẫn không hiểu, tại sao cậu có thể vui vẻ hòa nhã với Huân vương, thậm chí là với Hoàng thượng, nhưng lại không thể dùng vẻ mặt ôn hòa để đối xử với mình chứ?

“Không biết! Ta làm việc, trước giờ đều tùy tính mà đến, tùy tính mà đi. Lần đầu tiên nhìn thấy ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài đối xử như thế với một song nhi. Ta cũng là một song nhi, ta hiểu cách nghĩ của song nhi, cho dù cậu ta có làm không đúng đi chăng nữa, cho dù là cậu ta có lỗi, ngài cũng không thể đối xử với cậu ta như thế chứ? Cho nên, ta…sau đó ta lại suýt nữa bị ngài khống chế được, chỉ đành phải hầu hạ ngài cho tốt thôi…”

Nhẹ thở dài một tiếng, thật ra Phàm vương cũng không tệ, là một người rất nhanh trí.

“Thế sau này thì sao, cái lần sau đó, lại là vì sao…”

Trong lòng cảm thán một lúc, cả đời hắn hận nhất là người sử dụng tâm cơ với mình, kết quả không ngờ mình lại bại trên thân song nhi có tâm cơ kia, bại trên người mà hắn trừng phạt kia. Khi đó, hắn cũng chỉ là tùy tính mà phạt thôi, nhìn thấy cậu, vốn tưởng là trời giáng diễm ngộ, ai ngờ lại là sự trừng phạt trí mạng!

“Đấy là bởi ta biết thân thể ngài có thể bách độc bất xâm, đơn thuần chỉ là muốn thử máu trên người ngài mà thôi. Không ngờ nghiên cứu lâu như vậy cũng không có tiến triển mang tính đột phá gì, phỏng chừng là đợi sau này có cơ hội, ta lại thử nghiên cứu kĩ một chút. Ngài không cảm thấy nghiên cứu kia rất có ý nghĩa hay sao?”

Cậu cười tinh nghịch, cũng chỉ có cậu, trong lúc như vậy, vẫn có thể không tim không phổi mà cười như vậy được thôi.

“Cậu tự tin quá nhỉ, còn có thể sống đến lúc đó hay không còn chưa chắc đâu đấy? Hoàng huynh cũng chưa chắc sẽ thả cậu ra ngoài, tội của cậu đủ để xử chết được rồi!”

Phàm vương ha ha cười to, nếu như cậu rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ dạy dỗ cậu một phen, nhưng bây giờ cậu đang rơi vào trong tay hoàng huynh, không phải nằm trong tay hắn. Hắn chỉ có thể xa xa mà nhìn cậu, cái con người chẳng giống đang ngồi tù tẹo nào này.

“Đúng thế, với ta mà nói, sống chết chẳng sao cả. Nhưng ta nghĩ Hoàng thượng không phải là người nhỏ mọn như thế, ta tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ thả ta ra ngoài.”

Sẽ ư? Hoàng thượng có lẽ sẽ thả cậu ra, nhưng cái giá lại là…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top