Chương 90
Y phục hỗn loạn đầy đất, cùng với mấy dấu hôn hiển thị rõ trên bả vai, chẳng lẽ còn không thể nói lên tất cả, y phục của cậu cũng nhăn nhúm, dưới tấm chăn mỏng ắt hẳn là…
Đau lòng đến nỗi không thể hít thở được, không phải em nói em ở chỗ Hoàng thượng hầu hạ, sẽ không có bất cứ chuyện gì hết hay sao? Không phải em đã nói sẽ bảo vệ tốt bản thân ư? Chẳng phải đã nói Hoàng thượng sẽ không làm gì sao? Không phải nói…
Võ công của cậu cao thế kia, bình thường cậu lanh trí đến thế, mọi chuyện lúc nãy, cũng là do tự nguyện ư? Nếu như không phải tự nguyện, Hoàng thượng sao có thể cùng …
Tại sao phải đối xử với ta như vậy? Lần này, so với lần trước biết cậu mất tích, trong lòng Huân càng đau đớn hơn. Có phải là, em muốn khiến cho Huân đau đớn đến chết thì mới thôi không dày vò Huân nữa? rốt cuộc có từng yêu ta không? Có từng nghĩ cho ta hay không.
Hết thảy bề ngoài, giờ đây hoàn toàn không liên quan gì đến hắn nữa, gương mặt không biết là bởi vì lửa giận hay là vì thất vọng, trở nên trắng bệch…dù là lừa dối ta, cho dù làm ra chuyện này, tại sao nhìn thấy ta cậu lại làm ra vẻ tuyệt vọng đến thế chứ? Rõ ràng người nên đau lòng là ta mới đúng…
“Huân, đệ sao vậy, không có gì đấy chứ?”
Hoàng thượng nghi hoặc nhìn Huân vương, mới ban đầu không thấy đệ ấy sao cả, sao bây giờ gương mặt đệ ấy lại tái đến thế?
“Huân, tuy công chúa kia có ý với huynh, nếu như huynh thật sự không thích nàng ta thì hoàng huynh cũng sẽ không ép huynh, huynh không cần phải trưng cái sắc mặt này cho đệ và hoàng huynh xem đâu!”
Phàm vương tưởng rằng Huân vương vì chuyện về công chúa mà bọn họ nói ban nãy nên mới như vậy, hắn vội lên tiếng an ủi.
“Hoàng huynh, đệ nói đúng không?” Vì để làm rõ tính khả tin trong lời nói của hắn, Phàm vương nháy nháy mắt với Hoàng thượng, vì một tiểu công chúa, còn chưa đáng để làm tan vỡ tình cảm huynh đệ của bọn họ. Tay thầm giật lấy cánh tay Huân vương một cái, Huân vương mơ màng nhìn hắn, gật gật đầu.
“Hoàng huynh, Huân vương cũng không thích công chúa kia, huynh nói xem nên chỉ định nàng ta cho ai đây?” Phàm vương chau mày khổ não, hắn thì càng không thèm rồi, nhưng hình như hoàng thân quốc thích cũng không mấy ai, hay là cho một tên ngoại thần?
“Phong hoàng từng ám thị, người công chúa thích là Huân, tốt nhất vẫn là Huân thu nhận, nếu không thích, tìm cái biệt viện bố trí ổn thỏa là được!” Mắt khẽ nhướng, Hoàng thượng nhạt giọng nói.
“Thế cũng được đấy. Huân, huynh chịu không? Không phải huynh có rất nhiều biệt viện hay sao? Qua một thời gian, tìm đại một cái biệt viện sắp xếp cho nàng ta là được.”
Phàm vương mỉm cười tán đồng, chỉ cần không phải cho hắn, sắp xếp thế nào hắn cũng không có ý kiến.
“Ừm! Hoàng huynh, đột nhiên đệ nhớ ra trong phủ còn có việc, phải về trước đây.”
Lòng vẫn còn đau đớn mà nhìn Hoàng thượng, trong óc Huân vương vẫn hiện ra hình ảnh Hoàng thượng đè cậu lên giường cùng nhau quay cuồng, tim hắn đau muốn chết, một khắc cũng không chịu đựng được nữa…
“Huân, mặt của đệ vẫn rất tái nhợt, chi bằng bảo thái y khám thử nhé? Đúng rồi, tiệc tối nay phải đến, đừng quên đấy…”
Trong lúc Hoàng thượng quan tâm căn dặn, cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại, cậu ở trong mật thất phía sau giá sách, cũng tan nát cõi lòng mà ngồi thụp xuống đất.
Công chúa, hắn muốn cưới công chúa! Thế mình thì sao? Hàm Hàm mi phải làm sao đây? Một Thủy Thủy còn chưa đủ, nay lại còn thêm một cô công chúa nữa?
Nước mắt vẫn tuôn trào, cảm giác lạnh băng truyền từ dưới đất, lại không bằng trái tim lạnh lẽo của cậu, cũng không bằng trái tim đau đớn của cậu.
***
“Nương nương, người sao vậy?”
Đã nói là phải từ bỏ, nhưng trên mặt Hàm Hàm, nước mắt vẫn tuôn rất dữ dội, chúng nó cứ như là tự có ý thức vậy, bất luận cậu có lau thế nào, có tự ra lệnh cho bản thân thế nào, nước mắt cũng không ngừng lại, cũng không muốn ngừng lại…
“Nương nương, chuyện này…rốt cuộc là sao vậy?”
Cậu hồn bay phách lạc như vậy, Hoa Nguyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đau lòng dìu cậu, đỡ cậu ấy đang thẫn thờ nằm lên giường, nhưng cậu lại chẳng nói một câu nào, chỉ im lặng mà rơi nước mắt…
Chẳng phải chỉ ở Ngự thư phòng có một lát thôi ư? Sao trở về rồi nương nương lại thành ra như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Ngự thư phòng? Hoa Nguyên định đi thăm dò một chút, nhưng lại không dám rời khỏi cậu, không dám bỏ cậu ấy mà đi, sợ nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện.
“Nương nương, đừng khóc nữa. cứ khóc tiếp như vậy không tốt cho sức khỏe của người…có chuyện gì người cứ nói ra đi, không thì người hãy đánh tôi đi, xem tôi là kẻ mà người hận, đánh tôi một trận, người sẽ dễ chịu hơn chút…”
Dịu dàng an ủi cậu, Hoa Nguyên sốt ruột cũng bật khóc theo, nương nương tự mình trở về, ắt hẳn là không có phạm tội phải chịu hình, thế…
Cầm lấy tay cậu, Hoa Nguyên nhìn bộ y phục vốn gọn gàng sạch sẽ kia của cậu, giờ đây đã hơi nhăm nhúm, mà trên cánh tay, mảng xanh mảng tím, chẳng lẽ là…dấu hôn?
Chẳng lẽ Hoàng thượng đã sủng hạnh cậu ấy ư? Một sự bất an xuất hiện, người nương nương thích hẳn là Huân vương, thế vết tích trên thân thể mấy lần kia hẳn là cho Huân vương gây ra, nhưng bây giờ trên thân thể nàng ấy…
Đừng mà, không phải như vậy đâu! Hoa Nguyên kinh hãi lùi về sau hai bước, tuy nương nương có nhiều lúc rất tùy tiện cẩu thả, nhưng đối với loại chuyện này, nữ nhân đều rất để bụng, đều rất để ý.
“Chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa!”
Giọng nói lạnh lùng, không có một chút độ ấm nào, trong ánh mắt cậu chợt hiện lên một tia nghiêm nghị, phải ra tay rồi, nên đi rồi, cậu không thể ở lại đây được nữa, nàng cũng không thể nhìn hắn thành thân, nhìn hắn sinh con…như thế tim cậu sẽ đau chết mất!
Về phần đứa bé này, có cũng được, không có cũng thế, dù sao cũng là con của hắn. Năm năm trước cậu có thể tự mình nuôi lớn Điểm Điểm, bây giờ trở về núi, cậu cũng có thể nuôi nó khôn lớn thành người! Mà Điểm Điểm, cậu cũng sẽ nuôi nấng nó cho tốt, đó là con của cậu, không liên quan tới Phàm vương, đó là của một mình cậu!
“Nương nương…”
Ánh mắt của cậu quá lạnh, quá dữ, cũng quá sắc bén, nương nương như vậy, lần đầu tiên Hoa Nguyên mới thấy, nàng bất an mà nhìn, nương nương, đừng như vậy, đừng có ánh mắt như vậy…
“Hoa Nguyên, chuyện của cô, tối nay ta sẽ giúp cô báo thù, cũng báo thù cho đứa con của cô! Mau chuẩn bị nước nóng cho ta, còn cần hai bộ y phục bình dân nữa, bây giờ ta sẽ đưa cô xuất cung. Tối nay có tiệc sinh thần, sau khi yến hội kết thúc ta sẽ đi tìm cô, chúng ta rời kinh thành ngay trong đêm! Tin tưởng ta, nhất định sẽ khiến Liên phi sống không bằng chết!”
Cậu lạnh lùng nói, âm thanh nàng nói chuyện rất bé, cơ hồ như phớt qua bên tai Hoa Nguyên, đám người trong lãnh cung kia đều không sao, mà thời gian Từ ma ma theo mình không lâu, ắt hẳn cũng không có việc gì, Hỷ công công là người của Hoàng thượng, càng không có chuyện gì cả, chỉ còn có Hoa Nguyên đã theo nàng từ lãnh cung ra thôi. Vụ thích sát mười ngày sau cậu cũng không đợi nữa, tối nay cậu sẽ đến thiên lao tìm một người, làm giả hiện trường một vụ tự sát, bằng vào thuốc của cậu, sau khi dịch dung có thể duy trì được mười ngày, nhất định có thể qua mặt được tai mắt của bọn người Hoàng thượng. Về phần Lộc tướng, cậu cũng sẽ không để bọn họ sống yên đâu, nhất định cậu sẽ đích thân đến đó chào hỏi bọn họ! “Nương nương, người định…” Bất an nhìn cậu, sao cứ cảm thấy nương nương như đang dặn dò chuyện hậu sự vậy?
“Không sao, cô đã từng thấy ta thất thủ qua chưa? Hoa Nguyên, ta sẽ không vứt bỏ cô mà không lo đâu. Cũng sắp đến giờ tiệc tối rồi, mau lên!”
“Nương nương, nương nương, nương nương…” Từng tiếng gọi truyền vào, hồi lâu bên trong cũng không có tiếng đáp lại, Từ ma ma mới đẩy cửa đi vào, thì thấy bên trong tẩm thất không hề có bóng dáng của nương nương, bà buồn bực nói:
“Nương nương đâu?”
“Hoa Nguyên…Hoa Nguyên…” Không tìm được nương nương, bà bắt đầu tìm Hoa Nguyên, nhưng trong ngoài tìm hết một lượt, ngay đến Hoa Nguyên cũng không thấy đâu, Từ ma ma càng thêm buồn bực, nương nương và Hoa Nguyên đều không có, không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
“Hỷ công công, ngại quá, nương nương ra ngoài rồi, hiện giờ không ở trong cung, chắc lát nữa về…”
Từ ma ma cười nịnh, Hỷ công công nhếch mép, mông của ông vẫn còn đau nè, thuốc mà Tiên phi cho tuy rằng rất hữu dụng, nhưng muốn phục hồi thì cũng đâu nhanh nhự vậy được. Đáng hận nhất là Hoàng thượng, rõ ràng biết ông đã chịu hình, vẫn tiếp tục sai bảo ông, haizz!
“Được thôi, bỏ đồ lại trước, nhớ phải nhắc nhở nương nương, nhất định phải dự tiệc đúng giờ đó!”
Gian nan căn dặn một chặp, Từ ma ma vội vã nhận lấy đồ mà Hoàng thượng ban, cung tiễn bọn người Hỷ công công rời đi, bà lấy làm khó hiểu mà nhìn bóng lưng khập khiễng khập khà của Hỷ công công, hôm nay Hỷ công công hình như có hơi kì lạ thì phải?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Từ ma ma đi đi lại lại trong sảnh cứ như kiến bò trên chảo nóng, hiện đã sớm đến giờ yến hội bắt đầu rồi, nương nương vốn nên xuất phát thì lại vẫn còn chưa trở về…chuyện này…nếu như lát nữa Hoàng thượng phái người đến thúc giục, thì phải làm sao mới tốt đây?
Thời gian trôi qua từng tí, Từ ma ma ở trong phòng càng đi càng nhanh, một tiểu nha hoàn lo lắng bèn hỏi:
“Ma ma, nương nương đã đi đâu rồi, chi bằng chúng ta đến Ngự hoa viên hoặc là những nơi khác tìm thử?”
“Không cần, nương nương…”
Từ ma ma vừa định giải thích, mới nhớ ra chuyện kia sao có thể để người khác biết được? Bà thở dài một hơi:
“Tính khí nương nương các ngươi còn chưa biết sao? Chúng ta vẫn nên đợi họ về thì hơn. Có Hoa Nguyên đi theo, hẳn là không có chuyện gì đâu.”
Sắc trời đã tối, yến hội cũng đã bắt đầu hơn nửa canh giờ rồi, nhưng điều kì lạ là, bên chỗ Hoàng thượng lại chẳng có chút tin tức gì, theo lý mà nói, bất luận Hoàng thượng thật lòng hay giả ý, ắt hẳn sẽ phái người đến thúc giục mới đúng…
“Từ ma ma, mau trang điểm giúp ta…”
Cậu vội vội vàng vàng từ ngoài cửa xông vào, vì chạy gấp, trên gương mặt nàng hơi rịn mồ hôi, nha hoàn kinh ngạc nhìn, cậu phất phất tay, trong phòng chỉ giữ lại Từ ma ma, có một mình bà ta cũng đủ rồi.
“Nương nương, Hoa Nguyên đâu?” Từ ma ma lấy làm khó hiểu hỏi, nhưng động tác trên tay vẫn không bị chậm, thời gian vốn đã chẳng còn sớm nữa, bà phải mau lên, không thể để Hoàng thượng làm khó nương nương.
“Ta có việc, bảo nàng ta giúp ta đi làm rồi. Ma ma, nhanh lên đi!”
Sốt ruột thúc giục, cậu cũng cầm lấy son phấn, chuẩn bị giúp trang điểm.
“Nương nương, đồ mà Hoàng thượng đưa tới!” Chỉ vào bộ y phục trên tủ ở chếch bên, Từ ma ma nói.
“Ừm!” Đi tới, cậu nhìn bộ y phục hoa mỹ kia, cười lạnh nói: “Hoàng thượng đúng là xem trọng ta rồi…”
Đúng là một kẻ tiểu nhân, dù cậu có vô tri đi nữa, cũng nào có giở trò gì ở yến hội đâu chứ? Thế mà Hoàng thượng lại hạ dược trên bộ y phục, nếu như không phải cậu mẫn cảm với tích hoa phấn, thì đúng thật là trúng phải bẫy của hắn lần nữa.
“Ma ma, Hoàng thượng còn nói gì nữa không?” cậu quay lưng lại, tích hoa phấn, vốn không chỉ có người tiếp xúc mới bị trúng độc, nếu như một người hít vào nhiều, cũng sẽ mắc triệu chứng giống vậy. Thời gian Từ ma ma ở trong phòng không ngắn, mà tuổi tác bà ta lại lớn, sức đề kháng cũng yếu, nhưng lại chẳng có tí dấu hiệu trúng độc nào, có phải là…
Tay phía sau khẽ phẩy nhẹ, thứ bột phấn tựa như bụi đã rải lên y phục, cậu tháo nút buộc áo ra, mau chóng đem y phục vứt lên trên ‘tâm ý’ mà Hoàng thượng đưa tới, thì nghe Từ ma ma nói: “Nương nương, sao người có thể bỏ y phục lên trên bộ y phục mà Hoàng thượng ban được chứ, như vậy không hay…”
“Xem nào, bổn cung quên mất…” Xoay người lại, cậu ôm tất cả y phục dậy âm thầm phẩy một chút, rồi mới cầm y phục của mình lên, áo mới cũng dùng sức phất một cái, mới cầm lên chuẩn bị mặc vào: “Như vậy là được rồi!”
Cười vô hại một cái, Từ ma ma vội vàng tiếp lời:
“Đúng thật nhìn không ra!”
Vẫn tiếp tục trang điểm, nhưng trong lòng lại không buông lỏng, không biết bắt đầu từ khi nào, Từ ma ma bắt đầu thay đổi, bình thường cậu cẩu thả tùy tiện, thế mà lại không phát hiện người bên cạnh thay đổi. Mà người tỉ mỉ như Hoa Nguyên cũng không phát hiện ra, có phải là…
Thôi đi, không nghĩ nữa, mọi chuyện hôm nay đã đủ rồi, Hoa Nguyên, nàng sẽ không dẫn theo cậu ta chạy trốn, nhưng nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa, cố gắng không để nàng ta xảy ra chuyện, mà Từ ma ma, sau này phải xem bản thân bà ta rồi.
Còn Điểm Điểm nữa, quan hệ của cậu và Huân vương, cậu không rõ đã có bao nhiêu người biết rồi, nhưng mọi điều này đối với cậu mà nói đều chẳng phải là tin tốt lành, không biết cũng tốt, cậu tự an ủi mình mà nói.
***
Trên yến hội náo nhiệt, ngoại trừ các mỹ nhân vận những bộ y phục đủ kiểu cách động lòng người, những đại thần có địa vị cũng dẫn theo gia thuộc đến tham gia, trong sảnh yến hội rộng lớn, giờ đây bố trí rất nguy nga tráng lệ, mấy viên dạ minh châu to bự, chiếu rọi khắp trong sảnh còn sáng hơn cả ban ngày, mà mấy cung nữ mặc y phục cùng màu qua lại không ngớt, càng giống như bươm bướm bay lượn trong bụi muôn hoa vậy, làm cho sảnh yến hội thêm chút sắc màu tươi sáng. Nơi cao nhất của sảnh yến hội, có bày mấy cái bàn không lớn lắm, ngồi trung tâm là Hoàng thượng, người ngồi đầu bên trái Hoàng thượng là Hoàng thái hậu, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn mãi còn bộ dáng thướt tha, người ngồi đầu bên phải chính là Liên phi, cũng là mẫu thân của tiểu thọ tinh hôm nay, một nữ nhân từng một mình chưởng quản hậu cung.
Đầu dưới Hoàng thái hậu, ngồi theo thứ tự là công chúa Phong Quốc Tình Nhiên, Phàm vương, còn có một chiếc bàn trống. Mà đầu dưới Liên phi, người ngồi là Đồng phi, cũng có một chiếc bàn trống.
Dưới cao đài, tiếp đó có hai chiếc bàn rất dài rất to, bàn thứ nhất có Vân phi và các phi tử khác ngồi, còn có gia quyến của các vị đại thần. Ngoài cùng nhất, là chỗ ngồi của các vị đại thần. Yến hội hôm nay, không chỉ là sinh thần của Nhị hoàng tử, vì sự có mặt của công chúa Phong Quốc, càng mang thêm chút màu sắc chính trị. Buổi tiệc này, vốn nên cao hứng vui vẻ, nhưng vì vẻ không vui trên gương mặt lúc này của Hoàng thượng, mọi người không một ai dám lớn tiếng nói chuyện.
“Hỷ công công, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau truyền vũ cơ?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top