Chương 77

Tối hôm đó, lần đầu tiên Hoàng thượng ngủ lại tại cung của phi tử, Vân Tiệp dư cũng bởi vì được thị tẩm đêm đó mà trực tiếp thăng làm Chiêu nghi, trở thành niềm hâm mộ của một đám người trong cung. Đương nhiên, đây là những chuyện sau này.

Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng ngủ, Hỷ công công mới thấp thỏm không yên mà chạy tới chỗ Lâm Tiên cung. Trong Lâm Tiên cung vẫn giống như lúc thường, ngoại trừ trong phòng chính vẫn còn thắp đèn, thì những nơi khác đều là một mảnh tối om.

“Hỷ công công?” Lúc Tiểu Quý tử ở trước cửa dẫn Hỷ công công đi vào, Hoa Nguyên kinh hãi chạy tới đón: “Hỷ công công, sao ông lại tới đây, Hoàng thượng cũng đến à?”

“Hoàng thượng đã yên giấc rồi. Hoa Nguyên, Tiên phi nương nương đâu? Xảy ra chuyện gì sao?” Hỷ công công bất an liếc nhìn bên trong một cái, Hoa Nguyên cười nói:

“Hỷ công công, đa tạ ông đã nhớ tới, nương nương đã yên giấc rồi, không…có gì hết!”

Đây đâu phải chuyện đùa, tuy Hỷ công công và nương nương có quan hệ không tệ, nhưng suy cho cùng vẫn là người bên cạnh Hoàng thượng, Hoa Nguyên không do dự, vẫn không dám nói cho Hỷ công công chuyện nương nương vẫn chưa hồi cung.

“Ừm, ta cứ tưởng nương nương xảy ra chuyện gì nữa đấy, không yên tâm nên mới đến đây xem thử. Được rồi, nếu đã không có chuyện gì, ta về trước đây. Hoa Nguyên, có chuyện gì thì sai tiểu công công đến nói với ta một tiếng, chuyện của nương nương cũng chính là chuyện của ta!”

Hỷ công công than nhẹ một tiếng, mắt liếc nhìn về phía căn phòng đã tắt đèn một cái, trong lòng hoài nghi trăm bề, nhưng cũng không có hỏi rõ, Hoa Nguyên không nói, hẳn là chuyện mà nàng ta có thể giải quyết được.

Cười tiễn Hỷ công công rời khỏi, lúc trở về căn phòng, Hoa Nguyên yếu ớt ngồi thụp xuống đất, Từ ma ma vội từ trên giường bò dậy, dìu Hoa Nguyên đến bên ghế ngồi xuống.

“Ma ma, sợ chết tôi rồi, tôi sợ quá, ban nãy nếu như là Hoàng thượng…” Hoa Nguyên ôm ngực, nếu như là Hoàng thượng, thế hai người bọn họ há chẳng phải là đã chết ngỏm rồi sao?




“Hoa Nguyên, không sao, chẳng phải Hỷ công công đã nói là Hoàng thượng không đến hay sao? Nhất định là nương nương có việc vướng bận, nói không chừng lát nữa sẽ về ngay.” Từ ma ma thuận khí, trong lòng bà cũng lo quá chừng, nhưng bà không thể hoảng loạn được, Hoa Nguyên đã bắt đầu rối loạn rồi.

“Ma ma, bà nói xem, có phải nương nương đã xảy ra chuyện rồi không? Nếu như…” Hoa Nguyên sợ hãi ngước mắt, nếu như đụng phải kẻ xấu, bị kẻ xấu bắt cóc, hai người bọn họ che giấu như vậy, làm chậm trễ cơ hội tìm kiếm nương nương, thì sẽ hại nương nương đó.

“Chúng ta đợi tiếp đi, trước tối ngày mai, nếu như nương nương còn chưa trở về, chúng ta hãy tìm người nghĩ cách…” Trong mắt Từ ma ma xẹt qua một tia lo lắng, đã ở chung với nhau lâu như vậy, nương nương vẫn luôn đối xử với bà không tệ.

“Tối mai? Được…được…” Hoa Nguyên nằm nhoài trên bàn, nàng chỉ là một cung nữ, dù biết là nương nương mất tích thì có cách gì chứ? Nói cho Hoàng thượng ư? Với thái độ của Hoàng thượng đối với nương nương, nói không chừng ngài còn mong nương nương gặp chuyện bất trắc nữa kìa? Nói với Hỷ công công? Suy cho cùng, ông ta cũng là một nô tài, xảy ra chuyện, cũng chỉ lực bất tòng tâm…

Hoa Nguyên nghĩ một chặp, phát hiện rằng nếu như nương nương thật sự mất tích, nàng lại không có lấy một người có thể tin tưởng, cậy nhờ được. Là nàng sống quá thất bại rồi ư, nhìn phi tử khác mà xem, ngoại trừ được sự sủng ái trong cung, ngọn núi ngoài cung để dựa dẫm cũng không nhỏ. Mà nàng thì sao, đã làm phi tử lâu vậy rồi, nhưng lại không có được cái gì cả.

Đột nhiên Từ ma ma than thở một tiếng: “Nương nương, người ở bên ngoài phải mạnh khỏe đấy, ngày mai nhất định phải mau trở về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện…trong cung, không có ai thật lòng quan tâm đến người đâu. Ngoài cung, người nhà của người, cũng chưa chắc thật lòng quan tâm người, người chỉ có bản thân người, phải biết tự chăm sóc lấy chính mình…”

Nói đoạn, bà đứng dậy, thổi tắt ngọn đèn mờ ngoài sảnh, trong phòng bỗng chốc là một mảnh tối om.

Trong bóng tối, thấp thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người, hai người mở to mắt, cùng nhau đợi vị chủ tử về muộn kia…

***

Một đêm không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng, bên ngoài tẩm thất truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng, quản gia bất an đứng bên ngoài, đợi Vương gia dặn dò.

Bận cả đêm, Huân vương vừa mới chợp mắt liền trở mình, với tay một cái, xúc cảm quen thuộc khiến cho khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Vốn muốn cứ như vậy mà ngủ tiếp, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài càng nhiều, bực dọc mở mắt ra, Huân vương giúp người trong lòng đắp lại chăn rồi mới nói:

“Vào!”

Biết trong phòng Huân vương có người, quản gia không để nha hoàn theo vào, ông ta cúi đầu sợ sệt đứng trước cửa, nhỏ tiếng nói:

“Vương gia, nên rửa mặt lên triều rồi!”

Bình thường giờ này, Huân vương đều tự mình thức dậy, cũng chẳng cần quản gia đích thân đến đây xin chỉ thị.
Lên triều? Bổn vương thân thể không khỏe, kêu người nói một tiếng, ngày mai hãy đi!” Huân vương hơi nhăn mày, bây giờ hắn thật không dám rời đi, vẫn còn chưa tính xong nợ với cậu cơ mà.

“Vâng…” Quản gia quan tâm nhìn Lân vương một cái, tinh thần sung mãn như ngài ấy làm gì có tí ti dấu hiệu nào bị bệnh đâu chứ, nhưng ông cũng chẳng dám nói gì, mấy nha hoàn hôm đó chính là cảnh cáo tốt nhất.

“Tối qua Điểm Điểm vẫn nghe lời chứ?” Nhướn mày lên, Huân vương che lấy giai nhân phía trong, nhìn nàng, đột nhiên nhớ đến đứa trẻ tối qua bị quản gia dẫn đi.

“Hồi Vương gia, Điểm Điểm rất ngoan, chỉ là…” Trong lòng quản gia cả kinh, Điểm Điểm thế mà lại là bé trai, nhưng Huân vương vẫn luôn để nó mặc nữ trang, không biết Huân vương có biết giới tính của Điểm Điểm không nữa?

“Không cần kinh ngạc thế đâu, bổn vương biết, ngươi cũng biết, nhưng đừng nói cho người khác là được rồi. Quản gia, tìm người kín miệng một chút đến chăm sóc Điểm Điểm, phải thông minh lanh lẹ. Ngươi lui xuống trước đi!”

Sau này, cậu sống ở đây, Điểm Điểm tất nhiên là không thể suốt ngày ở bên hai người bọn họ được, nên tìm một người để chăm sóc thằng bé rồi. Hắn thật không hi vọng, thế giới của hai người lại có thêm một đứa nhóc làm rối lên.

“Hì hì…” Tiếng cười khẽ truyền đến, nhưng lại phát ra từ phía sau Huân vương, quản gia vội lui xuống, rất biết điều mà đóng cửa lại cho kĩ, không dám làm chậm trễ chuyện tốt của Vương gia.

“Dậy rồi?” Huân vương trượt vào trong chăn, đem giai nhân giam chặt trong lòng, khóe miệng ngậm cười hỏi.

“Không có, còn đang ngủ mà?” Nhắm mắt lại, cậu giả khờ mà rúc vào trong lồng ngực Huân vương.

“Ngủ mà còn nói chuyện được, Hàm Hàm, sao cậu cứ luôn khác người như thế chứ!” Huân vương than thở một tiếng, nếu là người khác, chịu sự đòi hỏi cả đêm của hắn, ít nhất bây giờ cũng phải nằm trên giường dăm ba ngày, hiện tại hẳn là phải ngủ say sưa rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đã từng sủng hạnh ai suốt cả một đêm đâu chứ? Đêm qua, biết bao nhớ nhung, biết bao trừng phạt, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu…

Giống như Điểm Điểm nói, hắn cũng muốn để cậu mau chóng sinh đứa con cho mình. Cách thức để trói một người phụ nữ bên mình rất nhiều, có lẽ con cái là cách ngu nhất, nhưng nếu đối tượng là cậu, hắn nguyện ý dùng cách ngu ngốc nhất này.

“Huân, sao chàng biết thiếp là Hàm Hàm?” Nghe nhịp tim vững vàng của hắn, mặt cậu đỏ bừng. May mà cậu rúc sâu trong ngực hắn, Huân vương không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu, bằng không, nhất định sẽ cười nhạo mất.

Thật ra ngẫm kĩ lại, hai người bọn họ trước nay chưa từng nằm cùng nhau một cách thân mật thế này bao giờ. Không phải hắn trúng mị dược, thì là uống rượu say, hoặc là lúc thần trí không rõ ràng, bình thường như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.

“Còn dám hỏi ta cái này sao? Hàm Hàm, em lừa ta thật thảm, thật muốn đánh vào mông em một trận quá!” Tay của Huân vương dịu dàng vuốt ve thân thể trơn truột của cậu, vẻ mặt cưng chiều mà nói.

“Thiếp…không phải thiếp từng nói, thiếp có nhiệm vụ hay sao? Hôm đó thiếp cũng đã nói, hai đến ba tháng là xong, nào có lừa chàng đâu chứ…” cậu ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm kiên nghị có hình của Huân vương, bàn tay nhịn không được mà vuốt lên nó, Huân vương cúi đầu, bực dọc nói:

“Tại sao không nói cho ta biết là nhiệm vụ gì? Trong cung lắm hiểm nguy, em không sợ gặp nguy hiểm ở trong đó hay sao?”

“Huân, chàng cho rằng thiếp là một người chuyện gì cũng không hay biết à? Thiếp có năng lực tự bảo vệ mình, mấy cái cả nữ nhân kia, muốn hại thiếp thì vẫn còn non lắm.” cậu tự tin cười một cái, nghĩ đến những phi tử mình từng chỉnh, cậu cười y như mèo trộm được cá, đáng yêu vô cùng.

“Em…” Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên nụ cười xán lạn kia của cậu, Huân vương thở dài nói:

“Sớm phải nghĩ đến, mấy cái chiêu chỉnh người kia chỉ có em mới nghĩ ra được. Là ta đã quá ngốc…”

“Huân, cũng đâu phải, thật ra thiếp chỉnh người cũng rất có nguyên tắc, người không phạm thiếp thiếp sẽ không phạm người, người nếu chọc thiếp thì thiếp tất sẽ không tha cho kẻ đó.” Bởi vì nụ hôn ban nãy của hắn, cái khuôn mặt khó khăn lắm mới hết ửng đỏ thì nay lại đỏ bừng cả lên, Huân vương nhìn đến nỗi khó lòng mà nhẫn nhịn, thật muốn đem cậu vùi vào trong thân thể mình, vĩnh viễn không xa rời.

“Mấy ả phạm em ra sao?” Nhìn cậu đỏ mặt, giọng Huân vương bắt đầu hơi khàn khàn, một người trước nay luôn tự khống chế rất tốt như hắn, lại chẳng có một tí xíu sức đề kháng nào đối với cậu, cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, căn bản không có động đậy gì, nhưng chỉ vì vẻ đỏ mặt của cậu, liền muốn thêm lần nữa…đây là chuyện trước nay chưa từng có.

“Nói về Liên phi trước đi, tốt bụng đi tới, nhưng lại tặng thiếp một chậu hoa độc, cho nên mặt ả ta nổi đầy mụn đỏ, đến bây giờ vẫn chưa có biến chuyển; lại nói tới Vân phi, dám ngang nhiên hãm hại thiếp như thế, cho nên thiếp tốt bụng khiến cho ả ta đi thải một trận…thải hết rồi, thiếp tưởng rằng ả ta sẽ học được khôn, không tự kiếm chuyện phiền phức nữa, nhưng ai mà biết ả nữ nhân này lại là người có đầu mà không có não, lại muốn hãm hại thiếp nữa, cho nên thiếp…thiếp thì khoan hãy nói, Điểm Điểm ấy à, nó thật sự không nhịn được nữa, liền đem sủng vật Như Nhi của thiếp bỏ lên người ả, kết quả là ả cùng với ma ma độc ác bên người ả đều bị rắn cắn cho một phát, bây giờ chắc cũng khỏi rồi…”

Cao hứng ngẩng mặt lên, cậu còn do dự xem có nên nói cho hắn biết chuyện về Hoàng thượng hay không. Lúc trước Hoàng thượng cũng bị cậu bỏ thuốc, chuyện này vẫn chưa có ai biết đâu đó? Trừ Điểm Điểm và sư phụ ra.

“Thế Vân phi uống nước tiểu đồng tử cũng là chủ ý của em?” Huân vương nhướn nhướn mày, muốn khiến người này chịu thiệt, thì đúng là khó lắm.

“Đúng thế, Hỷ công công là người của thiếp, lúc Hỷ công công hỏi thiếp, thiếp rất không cẩn thận mà nói ra, thật ra căn bản là không cần uống cái đó, chỉ cần một vài dược liệu đơn giản là được rồi…” cậu đắc ý cười, đối với y thuật của mình, cậu rất có lòng tin.

“Hàm Hàm, ta biết em rất lợi hại, sẽ không chịu thiệt. Nhưng ta vẫn không yên lòng, đừng trở về nữa, được không? Hoàng huynh đã động lòng với em rồi, đừng…”

Nhớ lại một màn lúc ở Ngự hoa viên ngày đó, trong lòng Huân vương liền cảm thấy bất an. Khi đó hắn có một loại hảo cảm kì lạ đối với Tiên phi, mà hoàng huynh, cũng không vô tình với em như em đã nói.

“Há há…Huân, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà thiếp từng nghe đó. Hoàng thượng đã động lòng với thiếp? Không thể nào đâu, cho dù mặt trời có mọc đằng tây, Hoàng thượng cũng không thể nào động lòng với thiếp được. Là bởi vì lần nào ngài ấy cũng khoan dung với thiếp nên chàng cho rằng ngài ấy đã động lòng với thiếp chứ gì? Huân, điều đó không đúng đâu, thiếp không sợ ngài ấy, là bởi thiếp biết ngài ấy sẽ không giết thiếp, ngài ấy muốn dùng thiếp để kềm chế Lộc tướng, ngài ấy muốn khiến thiếp ở trong cung bị xa lánh, sống không bằng chết, ngài ấy biết chết đi thì rất dễ dàng, nhưng sống thì mới là khó nhất, cho nên…”

Tựa như là câu chuyện buồn cười nhất thế gian, cậu nằm bò trong lòng Huân vương mà bật cười, cười đến đau hết cả bụng, Huân vương khẽ thở dài một tiếng, có phải là trong lúc bất tri bất giác, Hoàng thượng cũng đã đi vào trong tim cậu rồi không, tại sao lại cảm thấy cậu hiểu Hoàng thượng, để ý tới Hoàng thượng đến như thế?

“Hàm Hàm, ta là đàn ông, ta hiểu cảm giác của đàn ông, hoàng huynh đối với em tuyệt đối không chỉ đơn giản là chán ghét thôi đâu. Có lẽ lúc mới đầu đúng là huynh ấy có chán ghét em, nhưng bây giờ huynh ấy đối với em đã thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi. Hàm Hàm, nghe lời Huân, đừng trở về nữa, được không?”

Cậu là người của hắn, cho dù là hoàng huynh, cũng không được cướp cậu đi, cánh tay ôm lấy cậu ngày càng chặt, trái tim Huân vương cũng run lên.

“Huân, thiếp còn có việc cần làm, đợi thiếp một tháng, thiếp làm xong sẽ trở lại, được chứ?” Khẩn cầu nhìn Huân vương, cứ như vậy mà rút lui, cậu làm không được.

“Hàm Hàm, em muốn nói đến chuyện tìm cha cho Điểm Điểm à? Giao cho ta, ta tìm giúp em, được không? Em đừng nhúng tay vào thêm nữa, mọi chuyện giao hết cho ta, ta sẽ giúp em hoàn thành, em chỉ cần ở bên ta, ngoan ngoãn cùng với Điểm Điểm ở bên ta là được rồi.” Nhìn cậu một cách thâm tình, trong phút chốc, Huân vương thật muốn từ bỏ hết mọi thứ, dẫn theo cậu và Điểm Điểm cứ thế mà phiêu du.

“Huân, thiếp tin tưởng chàng, nhưng có một số việc phải đích thân thiếp làm mới được, bằng không, sau này thiếp cũng không yên lòng. Chàng yên tâm, thiếp sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, sẽ không để mình chịu thiệt đâu.” Nghĩ tới cái tên đáng yêu kia là sát thủ, ít nhất cũng phải đợi sát thủ tới rồi mới đi chứ nhỉ? Cậu thật không muốn bỏ qua cái cảm giác bị sát thủ đuổi giết đâu. Hơn nữa nếu như cậu cứ thế mà trốn ở Huân vương phủ, Lộc tướng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, Hoàng thượng càng không bỏ qua cho cậu.

Có lẽ, sau khi biết tình cảm của Huân vương đối với mình, trong lòng cậu, đã từ từ đem chuyện của Huân vương đặt trong tim mình rồi. Hiện giờ vẫn chưa ai biết Tiên phi chính là cậu, có lẽ, thời gian nửa tháng, đủ để cậu sắp xếp một màn ngoài ý muốn, khiến cho Thủy Tiên vĩnh viễn biến mất. Như thế, cậu vẫn là Hàm Hàm, thì có thể cùng với Huân vương song túc song tê rồi.

“Em muốn điều tra chuyện về cha ruột của Điểm Điểm sao? Hàm Hàm, chuyện đó rất khó điều tra, nói cho ta biết chuyện khi đó rốt cuộc là sao, có lẽ ta có thể nhớ ra được ít chuyện!”

Nếu như cậu có thể nghe lời hắn như thế, thì cậu đã không phải là Hàm Hàm rồi. Huân vương khẽ thở dài một tiếng, có thể đem cậu trói lại ở Huân vương phủ hay không? Có thể, nhưng như thế thì cậu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình, với tính cách của cậu, sẽ chẳng ở yên được một phút. Nhưng cũng chính bởi sự hoạt bát, linh động của cậu, mới có thể tiến vào trong tim mình, khuấy động hồ nước vốn tĩnh mịch.

“Chuyện đó…” cậu đỏ mặt, cúi đầu xuống, đấy là một sai lầm mà nàng đã mắc phải, nhưng cũng là một sai lầm đẹp đẽ, bây giờ nói với Huân vương, cậu đúng là có chút xấu hổ.

“Sao, sợ xấu hổ à? Lúc làm sao không thấy xấu hổ đi, giờ thì hay nhỉ…” Hiếm khi được nhìn thấy lúc cậu xấu hổ ngượng ngùng, Huân vương trêu chọc nói.

“Đáng ghét…người ta lúc ấy, đâu có suy nghĩ được nhiều như thế? Khi đó thiếp vẫn còn nhỏ, sư phụ của thiếp, cũng chính là gia gia của Điểm Điểm ấy, là một thần trộm, sư phụ nói thiếp là tiên trộm, bọn thiếp và chàng không phải là người cùng một đạo. Năm năm trước, sư phụ nhận một vụ mua bán, chính là đến hoàng cung trộm một bức tranh, thiếp nhớ khi đó là một bức ‘Hải đường xuân thụy đồ’, vẽ một vị tiên tử không nhiễm bụi trần, say gục bên hải đường…rất là sinh động. Sư phụ cảm thấy trộm kĩ của thiếp cũng đã học được kha khá, khinh công cũng không tệ, chí ít thì lúc bỏ chạy thoát thân thì cũng đủ xài. Cộng thêm việc bức tranh kia cũng chẳng phải vật hết sức quý giá, hệ số độ khó không lớn lắm, cho nên mới muốn khảo nghiệm thiếp một lần, để thiếp thử sức. Dò la được bức tranh kia để trong cung, hàng đêm thiếp liền đến cung xem xét, cuối cùng thiếp cũng tìm ra được nơi để bức tranh, liền chọn đúng ngày sinh nhật của Thái hậu nương nương để hành động. Bởi vì trong cung có yến hội lớn như vậy, thường thì thị vệ bên ngoài canh gác rất nghiêm, nhưng thị vệ trong cung thì lại khá lỏng lẻo…đương lúc thiếp đã đột nhập vào trong cung, lấy được bức tranh rồi chuẩn bị bỏ đi, thì lại nhìn thấy một người…”

Len lén nhìn Huân vương một cái, thấy hắn hơi híp mắt lại, cậu lè lưỡi, không muốn nói tiếp nữa.

“Tiếp tục!” Sự việc phía sau đó, hắn cũng đoán ra được phần nào, Huân vương hừ mũi nói.

“Í, Huân, chàng đừng giận nữa, khi đó thiếp thật sự vẫn còn rất nhỏ, căn bản chẳng biết gì về chuyện đó cả, sư phụ cũng chưa từng dạy cho thiếp…” cậu cúi thấp đầu, nhận lỗi nói:

“Lúc thiếp định đi, vô tình nghe thấy tiếng rên rỉ không được bình thường phát ra từ phòng bên cạnh. Lúc đó trong lòng thiếp rất tò mò, lén lút bò lên cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cô gái bò lên thân…một người đàn ông rất đẹp, quần áo của người đàn ông đó sớm đã bị cởi sạch, quần áo của cô gái cũng sắp cởi hết rồi, cô gái ra sức khiêu khích người đàn ông, mà tuấn nhan của người đàn ông hơi đỏ, hai mắt hơi mê ly, vừa nhìn đã biết là trúng phải thuốc rồi…thiếp cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương, muốn giúp chàng ta giải độc, liền điểm huyệt đạo của cô gái kia, bắt mạch cho người đàn ông ấy…chàng ta trúng một loại độc hiếm thấy, phụ cận cũng chẳng có thuốc giải gì, muốn giải độc, cách duy nhất chính là  giao hợp, thiếp muốn giải huyệt cho cô gái kia để bọn họ tiếp tục, nhưng ai mà biết lúc này chàng ta lại tỉnh dậy, chẳng nói chẳng rằng liền…khi đó, thiếp cảm thấy người đàn ông ấy cũng khá là đáng thương, hơn nữa chàng ta cũng rất đẹp, đối với chuyện đó thiếp cũng có chút tò mò, cũng không phản kháng…thiếp cầm bức tranh lén lút rời đi. Qua bốn, năm tháng sau khi trở về, sư phụ mới nói cho thiếp rằng thiếp đã có thai, thiếp cảm thấy có con nít cũng rất vui, vả lại lúc biết thì đứa bé cũng đã được bốn năm tháng rồi, thiếp cũng không nỡ phá bỏ, Điểm Điểm cứ như thế mà ra đời…”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top