Chương 12

Ánh mắt sắc bén của Huân Vương, bắn về phía quản gia vẫn theo sát ở phía sau, mà quản gia thì sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nhưng không dám hô tha mạng…

“Ra ngoài! ” Bất an liếc nhìn về phía giai nhân trên giường sắp tỉnh, Huân Vương nhỏ giọng nói.

Lần đầu tiên Lộc Hoa thấy Huân Vương phẫn nộ như vậy, không nghĩ tới Huân Vương trước giờ luôn tao nhã lịch sự, tính tình tốt cư nhiên cũng có mặt này. Y luyến tiếc nhìn giai nhân đang ngủ say trên giường, trong lòng thầm nói: sau khi trở về phải nói một tiếng với cậu, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ngủ trên giường một nam nhân khác chứ?

Nhớ đến lúc chiều, nhìn thấy muội muội thất hồn lạc phách trở về, bên cạnh lại không có hình bóng quen thuộc kia, y liền sốt ruột hỏi Thủy Thủy. Sau khi biết được cậu đang ngủ tại Huân Vương phủ, liền lập tức muốn qua đây, đem cậu lôi về. Nếu không phải phụ thân đúng lúc nhìn thấy ngăn cản, bản thân sớm đã qua đây rồi. Nhìn thấy bên ngoài trời đã dần tối, mà người kia vẫn chưa trở về, Lộc Hoa mới không để ý đến mọi thứ liền xông vào Huân Vương phủ. Mãi đến khi nhìn thấy cậu bình an, hắn mới yên tâm. Lúc xông vào, sớm đã quên hết hậu quả của việc làm này! Từ lúc nào, song oa này cư nhiên đã lôi kéo toàn bộ sự chú ý của mình? Nếu như không phải hôm nay, sợ rằng vẫn chưa nhìn rõ trái tim của mình.

“Đi!” Huân Vương quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Lộc Hoa, Sắc mặt càng trầm hơn, lời nói ra cũng càng băng lãnh hơn.

“Quản gia, ngươi đã làm bao nhiêu năm rồi?” Sau khi Huân Vương ngồi xuống, không hỏi Lộc Hoa chuyện gì, ánh mắt lợi hại liếc về phía quản gia.

“Vương gia tha mạng, nô tài thất trách…”

Lộc Hoa tự nhiên biết Huân vương đang ra oai phủ đầu với mình, y vội vàng bước lên trước nói:

“Vương gia, chuyện hôm nay, không liên quan đến quản gia. Là tiểu dân nhìn thấy sắc trời đã tối, lo lắng Hàm Hàm một mình về nhà sẽ gặp nguy hiểm nên mới qua đây đón …”

Huân Vương cười lạnh một tiếng: “Em ấy ở trong phủ của ta, có thể gặp nguy hiểm gì? Lộc Hoa, ý của ngươi là bổn Vương sẽ làm hại đến em ấy sao?”

Trong lòng Lộc Hoa nghĩ: cái đó là chắc chắn rồi, ngài không làm hại nàng, nhưng sẽ xơi em ấy. Nhưng miệng thì không dám như thế, tuy rằng mình là con trai Thừa tướng, nhưng bây giờ dù sao cũng chưa có nhất quan bán chức gì cả. Hơn nữa Huân Vương lại là hoàng thân quốc thích, là huynh đệ thân cận nhất của Hoàng thượng, bản thân làm sao dám đắc tội với hắn chứ? Y cười trừ: “Huân Vương nặng lời rồi, tiểu dân không dám! Thật ra là tiểu muội lo lắng cho Hàm Hàm, muốn tiểu dân qua đây đón cậu về!”

Huân Vương đứng dậy, đứng vững bên cạnh Lộc Hoa, hai mắt căm tức nhìn y, cười nói: “Hàm Hàm cùng với tiểu muội của ngươi cũng chẳng có quan hệ gì nhiều đúng không? Bây giờ em ấy đang nghỉ ngơi, bổn Vương quyết định lưu em ấy lại một đêm. Đợi ngày mai nếu em ấy nguyện ý trở về, bổn Vương tự nhiên sẽ để em ấy về…”

Cái gì? Lưu túc một đêm? Vậy ngài còn không đem em ấy xơi tái hay sao! Vậy không được, Hàm Hàm là Lộc Hoa ta để ý trước, làm sao có thể nhường cho ngài được? Nhưng Huân Vương đã nói như vậy rồi, Lộc Hoa dĩ nhiên không tìm được một lý do phản bác nào…

Huân Vương đương nhiên nhìn thấy sự mất kiên nhẫn của Lộc Hoa, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Tiễn khách!”

Nói xong, hậm hực nhìn quản gia một cái, mà quản gia đang mang tội liền vội vàng đi lên phía trước, mời Lộc Hoa ra ngoài, ánh mắt Lộc Hoa lưu luyến liếc về hướng phòng ngủ, chăm chăm nhìn vào Huân Vương đang đứng bên cạnh, nói:

“Huân Vương, nếu như người không phải thật lòng, thì không nên trêu chọc em ấy…”

Trên mặt Huân Vương nở nụ cười càng thêm tươi sáng: “Yên tâm, bổn Vương sẽ không ép buộc em ấy! Em ấy  chỉ là nghỉ ngơi ở đây một đêm mà thôi. Có rời khỏi hay không, là tự do của em ấy!”

Nhìn bóng dáng kia biến mất, Huân Vương liền cười như mèo trộm được cá: sẽ không ép buộc cậu, nhưng nếu như là cậu tự nguyện, bổn Vương cũng sẽ không cự tuyệt. Lộc Hoa, tình cảm ngươi dành cho em ấy, bổn vương sao lại không rõ? Trải qua hôm nay, ngươi tưởng rằng bổn Vương còn để em ấy trở lại Thừa tướng phủ sao? (hơ hơ, quả nhiên là hồ lỹ tu thành tinh ^^!)

Vài nha hoàn nối đuôi nhau đi đến, tại trên bàn bày ra toàn những món ngon, Huân Vương vừa ý liếc nhìn, cao hứng trở về phòng ngủ, chuẩn bị đánh thức giai nhân kia vẫn còn đang trong mộng với Chu công. Hàm Hàm nằm trên chiếc giường thoải mái đó, ngủ đến say sưa, nếu không phải sợ cậu bị đói, Huân Vương thật sự muốn để nàng tiếp tục ngủ…

“Hàm Hàm, dậy nào!” Nhẹ nhàng lay cậu, Huân Vương ôn nhu nói.

“Ưm, ngủ thêm chút nữa!” Mơ mơ hồ hồ nói, cauu trở mình, nghênh mặt hướng lên trên, đầu hơi chệch, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khóe miệng ở gần gối đầu, cư nhiên chảy ra thứ gì đó trong suốt—— Trời ạ, cậu ngủ không có tướng ngủ thì thôi, cư nhiên lại còn chảy nước miếng!

Trước giờ đều là thích những người lúc nào cũng đoan đoan chính chính, nếu là trước đây, thị thiếp của mình mà như thế này, hắn nhất định sẽ phất tay áo bỏ đi, trực tiếp đem người nhét vào lãnh cung. Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng Hàm Hàm như vậy, hắn ngược lại cảm thấy cực kì đáng yêu. chả trách bản thân luôn chú ý đến nàng một cách khó hiểu, thì ra ngay đến việc ngủ cũng có cá tính như vậy!

“Hàm Hàm, ăn cơm đi!” Tiếp tục kêu, cậu cũng chả thèm để ý, chỉ là bàn tay nhỏ nhắn kia đang lay trước mắt, phỏng chừng muốn xua đi ma âm bên lỗ tai. Nhìn động tác đáng yêu kia của cậu, Huân Vương cười càng vui vẻ.

Chứng bực tức thức giấc ư? Bổn Vương liền đại phát từ bi giúp cậu chữa trị, hơn nữa bảo đảm sẽ có hiệu quả, sau khi dùng xong, nói không chừng còn có thể phát nghiện….ừm, tuyệt đối sẽ bị nghiện.

Nhìn làn môi kiều diễm ướt át, bỏ qua khóe miệng đang chảy nước miếng trong suốt, nhớ đến cảm giác phiêu dật lúc chiều hôn nàng, hắn từ từ phủ thân xuống, lần nữa hấp thụ sự ngọt ngào kia…

Gần nữa, gần nữa, Huân Vương cao hứng nhắm mắt lại, chuẩn xác nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia….

Í, sao cảm giác không đúng nhỉ? Môi của nàng từ lúc nào trở nên khô ráo như vậy? Huân Vương mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ, hơn nữa cái mà mình hôn được, cư nhiên lại là ống tay áo cậu che ngoài miệng….

“Ặc….chuyện này…” Huân Vương xấu hổ nhìn mỹ nhân đang bốc hỏa kia, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp nói không nên lời. trong lòng than vãn: Hàm Hàm à, em tỉnh rồi cũng không cần gấp, em không để ta hôn nàng cũng chả sao, nếu em dùng tay che miệng thì hay rồi…Như thế, ta xem như cũng hôn được ngọc thủ của em, cũng xem như không chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà, sao em lại dùng tay áo để che miệng chứ? Muốn hôn môi lại hôn phải ống tay áo, nếu như truyền ra ngoài, một đời anh minh của Huân Vương ta đều bị phá hủy mất….

“Ngài muốn làm gì vậy?” Nhìn tên Huân Vương kia vẫn còn đang kề vào tay áo của mình, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi hắn muốn làm chuyện gì. May mà mình đủ cảnh giác, nếu không đã bị hắn hôn trộm rồi. Cậu thầm cảm thấy may mắn, nhưng miệng thì làm bộ hỏi như không biết chuyện gì xảy ra.

“Ặc, Hàm Hàm, vừa nãy bên mép em có dính một hạt cơm, ta muốn giúp em lấy nó ra! Em tỉnh rồi à?” Huân Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn cậu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn đầu óc mình chuyển biến đủ nhanh, phản ứng đủ linh mẫn.

Hạt cơm? Ta đây còn chưa ăn cơm thì lấy đâu ra hạt cơm chứ? Nhưng mà những lời này cậu chỉ nghĩ thầm trong lòng, miệng không hề nói ra. Vương gia á hả? Thông thường rất coi trọng thể diện, nếu như chọc giận hắn, đối với mình cũng chả có ích lợi gì.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, tay vỗ vỗ giường chiếu mềm mại dưới thân, từ lúc nào, chỗ mình ngủ lại đổi rồi? Đây là đâu, nhìn mấy thứ trang sức xa hoa này, không phải là phòng ngủ của Huân Vương đấy chứ? Tốt nhất là không phải à nha, bằng không, chính mình thật đúng là sẽ bị hắn hại chết!

“Đây là đâu?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Huân Vương, cậu hỏi.

“Tẩm thất của bổn vương…của ta!” Huân Vương kịp thời sửa lại lời nói, xem ra lúc bình thường hắn ở trong phủ đều là xưng hô như vậy.

“Ta vào đây bằng cách nào, không phải ngài bế ta vào đấy chứ?” Cậu vội vàng giấu cánh tay vào trong tay áo, lỡ như để hắn nhìn thấy mấy cái chứng cứ trên người mình, thế thì khó mà ăn nói lắm đây.

Huân Vương ở bên cạnh hiển nhiên đã nhìn thấy động tác của cậu, hắn bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy!”

“Ngài không làm gì ta đấy chứ?” Cúi đầu nhìn y phục trên người, không khác với những gì mình mặc cho lắm, cậu mới yên lòng.

“Không có!” Huân Vương cam đoan nói. Ngoại trừ cởi hết y phục của em, giúp  xoa dược lên toàn thân, lại giúp  mặc lại y phục, sau đó ôm ngủ một giấc, mấy việc khác cái gì cũng chưa làm. Đương nhiên mấy lời này chỉ nghĩ thầm trong lòng, hắn cũng không có nói ra.

“Ô, vậy thì thật cám ơn ngài rồi, Vương gia! Ta phải về đây, bằng không, Thủy Thủy sẽ rất lo lắng” Cậu từ trên giường bò dậy, cảm thấy trên người tự dưng hết đau rồi, xem ra, ngủ một giấc thật là có tác dụng.

Huân Vương kéo cánh tay cậu, hỏi: “Trời đã tối rồi, ta đã chuẩn bị thức ăn, chắc cậu cũng đã đói, chúng ta ăn cơm trước đi!”

Không cự tuyệt, Hàm Hàm để mặc cho hắn lôi kéo mình đến trước bàn thức ăn ở bên ngoài, tận tình hưởng thụ mỹ vị trước mắt. Đây cũng là một trong những nguyên tắc của cậu, có tiện nghi thì phải chiếm, đặc biệt là tiện nghi tự mình dâng lên, không chiếm thì đúng là ngốc! Huân Vương đã chuẩn bị xong các loại món ngon mỹ vị, xem giờ giấc hiện tại, ai mà biết phủ Thừa tướng có để lại cơm cho mình hay không? Ăn không no, làm sao mà xin lỗi bao tử của mình đây?

Nhưng mà Hàm Hàm vẫn chưa biết Lộc Hoa đã từng tới đây, nếu như biết được một màn nói chuyện lúc nãy, nói không chừng cậu sẽ từ bỏ tiện nghi nhỏ trước mặt này, lập tức chạy về phủ Thừa tướng.

Huân Vương ôn nhu gắp thức ăn cho cậu, ăn một lúc sau thì đem nước trà không nóng không lạnh đưa đến bên miệng cậu, cậu không khách khí mà uống, uống xong lại tiếp tục ăn những món ngon cuồn cuộn không ngừng gia tăng kia…. ăn cũng khá no rồi, nàng mới chợt cảm thấy kinh ngạc, hình như lúc nãy Huan Vuơng chưa có ăn qua cái gì cả?

Đột nhiên ngẩng đầu lên, Huân Vương vẻ mặt tươi cười hỏi: “Sao thế? Muốn ăn cái gì?”

Cái khẩu khí ôn nhu, ánh mắt quan tâm kia, làm cho cậu lầm tưởng mình chính là người yêu của hắn. Nhưng làm sao có khả năng chứ? Mình và hắn cũng chả thân thiết gì, chỉ mới gặp mặt có hai lần thôi nha…

“Vương gia, sao ngài không ăn?” Cậu tò mò nhìn hắn, lại đem những thức ăn chất cao như núi trong chén của mình chuyển qua chén Huân Vương một ít, hồn nhiên không cảm nhận được làm như vậy mờ ám cỡ nào….

“En ăn no rồi, ta mới ăn!” Huân Vương nhìn ánh mắt tự nhiên không chút giả tạo của em, cười càng thêm sáng lạn. Gắp những món ngon trong chén lên, nghĩ đến đây là những thứ cậu vừa gắp qua, ăn vào cũng cảm thấy cực kì ngon miệng…

Cậu nhìn trộm hắn, hắn ở dưới ánh sáng của nến, lại ôn nhu như vậy, vô hại như vậy, cộng thêm cái vẻ bề ngoài đẹp hơn cả nữ nhân, chả trách hắn lại trở thành mục tiêu đệ nhất của tất cả các thiếu nữ, song oa chưa kết hôn trong thành! Đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh lúc chiều, không biết lúc hắn tỉnh lại nói như thế nào với Thủy Thủy, Thủy Thủy lại sẽ như thế nào trở về nói với Thừa tướng….

Vừa nãy hắn vẫn chưa hỏi mình, nói như vậy là hắn cũng không biết rõ người cũng hắn triền miên là ai? Hắn sẽ nghĩ là Thủy Thủy chứ? Vậy thì tốt quá rồi, sớm hoàn thành tâm nguyện của Thủy Thủy một chút, cũng coi như là lễ vật mình tặng cho người bằng hữu đầu tiên sau khi hạ sơn.

Bước thứ nhất đã xong, tiếp theo là thám thính sở thích của hắn một tẹo. Lo liệu tốt mọi việc, mới có thể làm cho Thủy Thủy sau khi gả qua đây hạnh phúc một chút…

“Vương gia, ngài cảm thấy người như thế nào thì tốt?” Nhìn thấy hắn tâm tình tốt, cậu ra vẻ tùy ý hỏi.

Lẽ nào Hàm Hàm có ý với mình? Nghĩ đến đây, Huân Vương cả mặt hướng tới nói:

“Ta thích người như thế này….”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top