Chương 10
“Tò mò thôi, hứng thú thì không có!” Hàm Hàm vội vàng trả lời, nhưng cậu không biết là, lúc Huân vương nói đến ôn tuyền, hai mắt nàng phát lóe sáng, cứ như nhìn thấy mỹ vị vậy,….Lúc đó bản thân Hàm Hàm cũng không phát hiện ra, nhưng Huân vương một bên thì phát hiện được, cho nên mới hỏi như vậy.
Nghe thấy cậu nghĩ một đằng trả lời một nẻo, trong lòng Huân vương cười thầm, somg oa này thật thú vị, đã nhìn quen nhiều loại người, nhưng bộ dạng ngây thơ ngay thẳng như vậy vẫn là làn đầu tiên thấy. Có lẽ là bởi vì sự khác biệt của cậu, cứ muốn nói chuyện với cậu nhiều thêm vài câu, thậm chí an bài cậu đến Túy Nguyệt đình trước nay vẫn chưa có người nào đến này để dùng thiện. Chẳng lẽ bản thân đã động lòng với cậu rồi sao? Làm sao có thể, bản thân mới chỉ gặp nàng có hai lần thôi mà.
Một bên Hàm Hàm nhìn thấy Huân vương đang trầm tư, lại nhìn bên kia Thủy Thủy đang đứng ngây ngốc. Mặc dù không quen thân lắm với Thủy Thủy, nhưng tính tình của Thủy Thủy lại rất hợp với mình, nàng ta thích Huân vương, chính mình cũng từng nói qua là sẽ giúp đỡ. Nhìn biểu hiện của Huân vương đối với nàng ta, có vẻ như đối với mình còn thấy hứng thú hơn, nếu dựa vào những thủ đoạn bình thường để có được Huân vương, là tuyệt đối không có khả năng. Vậy hôm nay có phải nên làm chuyện mà mình đã hứa với Thủy Thủy hay không?
Tiền trảm hậu tấu, quả thật là một biện pháp không tồi, trước mắt cũng là cách duy nhất Thủy Thủy có được Huân vương. Võ công của Huân vương không phải là thấp, nhưng nếu xảy ra chuyện, đem Thủy Thủy chạy cũng không có gì là khó.
Hơn nữa gần chỗ này không có người, đều đã bị Huân vương sai đi hết, chỉ có ba người bọn họ, chính mình canh chừng, để Huân vương “xơi” Thủy Thủy. Nếu như Thủy Thủy có thể may mắn mang thai, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận trở thành Vương phi. Cho dù không được, phá hủy sự trong sạch của cô nương nhà người ta, cũng có thể dung áp lực của Thừa tướng để thủy Thủy gả qua đây.
Suy tính xong, cậu đã lén bỏ một ít thuốc vào trong rượu của Huân vương, không nhiều lắm, vô sắc vô vị, nhưng hòa vào trong rượu, trộn lẫn với rượu một lúc, tác dụng tuyệt đối không nhỏ, cho dù là ‘trinh khiết liệt nam’ cũng khó có thể cưỡng lại được sự lợi hại của “thuốc” đặc chế của cậu, bản thân chỉ cần nhìn thấy lúc ánh mắt của Huân vương không ổn, tìm một nơi trốn đi quan sát một chút, đảm bảo có thể đạt được mục đích.
Thần không biết quỷ không hay làm xong hết thảy mọi việc, trong lòng cậu tự khen mình một chút, rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với Huân vương, nhìn thấy y đã uống rượu….
Có thể tự do tự tại cùng nàng nói chuyện phiếm như vậy, trong lòng Huân vương đặc biệt cảm thấy khoan khoái dễ chịu, Thủy Thủy ở bên mặc dù ngẫu nhiên nói chen vào một hai câu, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của mình. Tính cách của hai người rất giống nhau, nhưng so sánh với Thủy Thủy, thì Hàm Hàm tự nhiên hơn, nói chuyện thẳng thắn hơn, đặc biệt là hai con ngươi linh động kia, cứ hữu ý vô tình làm xao động tiếng lòng chưa bao giờ động tâm kia của mình, mà mùi hương tự nhiên trên người cậu, lơ đãng bay đến mũi mình, trêu chọc thần kinh mẫn cảm của mình…
Có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi không? Chỉ cần nhìn cậu, liền khiến cho trái tim đập loạn xạ. Giống như hồ điệp mê luyến trong bụi hoa vậy, y đã say mê nàng rồi, bât tri bất giác, chỉ muốn nhìn thấy cậu, cùng cậu nói chuyện, tán gẫu. Giống như bây giờ vậy, dẫn nàng vào trong phủ, còn ở Túy Nguyệt đình trước nay chưa từng chiêu đãi người khác này chiêu đãi nàng.
“Vương gia, ta muốn đi giải quyết một chút (chắc là đi WC), hai người cứ nói chuyện trước đi!” Cậu nhìn thấy sự khẩn khiết trong ánh mắt của Huân vương, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Ta đến phía trước, hỏi bọn họ một chút là được! Sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trước lúc Hàm Hàm sắp đi, len lén kéo tay Thủy Thủy, viết bốn chữ “nắm bắt cơ hội” xong, không đợi Huân vưong nói lời nào liền rời khỏi…
Thủy Thủy cảm kích nhìn cậu một cái, lần đầu tiên một mình ở chung với Huân vương, nàng ta cúi đầu thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đã đỏ ửng…
Huân vương đưa mắt nhìn cậu biến mất ở ngã rẽ, mà ánh mắt vẫn cứ theo đuổi hình bóng của cậu, ánh mắt chăm chú, vẫn cứ theo đuổi cho đến khi không nhìn thấy hình bóng của cậu nữa. Nghĩ đến bên cạnh vẫn còn một người, mặt của y không tự nhiên liền đỏ ửng. Mà lúc này Thủy Thủy bởi vì Huân vương không nói lời nào, len lén ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Huân vương, quan tâm hỏi:
“Vương gia, người không sao chứ?”
“Không có gì!” Huân vương lại rót một ly rượu, cả khuôn mặt lại càng đỏ thêm.
“Vương gia, mặt người đỏ hết cả lên rồi kìa, thật sự không sao chứ?” Thủy Thủy không yên tâm đứng dậy, bàn tay quan tâm sờ lên trán Huân vương, nhiệt độ cao của cái trán làm cho nàng ta hoảng sợ nói: “Vương gia, trán người nóng quá! Ta đi gọi người tới!”
Huân vương vừa nghe thấy nàng ta muốn đi gọi người, liền vội vàng kéo Thủy Thủy lại, miệng nói: “Không cần!”
Nhìn bộ dạng hiện nay của mình, lúc này gọi người tới, nếu như để người ngoài nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa? Cả đời anh minh của mình sẽ không phải bị phá hủy như vậy đấy chứ? Bởi vì cái kéo tay của y, Thủy Thủy không đứng vững, liền té ngã vào trong lòng Huân vương, hại Thủy Thủy sợ đến nỗi không dám động đậy. Mà Huân vương vốn đã trúng xuân dược của Hàm Hàm, ôn hương nhuyễn ngọc chính là giải dược duy nhất của y, bởi vì sự yêu thương nhung nhớ của Thủy Thủy, y hài lòng ‘ưm” một tiếng….
Sau khi cậu rời khỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Huân vương hình như thật sự lầm đối tượng rồi thì phải, người mà hắn hứng thú đáng lẽ phải là Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng của hắn đối với mình chắc?
“Công tử, người muốn đi đâu? Nô tỳ có thể giúp người không?” Một trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấy Hàm Hàm đang hồn vía lên mây đi tới, liền ân cần hỏi han.
Cậu hoàn hồn lại, liếc nhìn nha hoàn kia một cái, vội vàng khách sáo nói:
“Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta muốn đi giải quyết một chút, xin hỏi phải đi như thế nào?”
“Để nô tỳ dẫn công tử qua đó, không xa lắm, chính là bên kia! Vừa nãy thật cảm tạ ơn cứu giúp của công tử!” Nha hoàn cung cung kính kính nói, Tiểu Tiểu khiêm tốn đáp:
“Vừa nãy là lỗi của Hàm Hàm, đã khiến cho tỷ tỷ sợ hãi rồi!”
——-
Lúc trở về, Hàm Hàm đặc biệt dặn dò nha hoàn kia, nói Vương gia truyền lời, không thể tùy tiện tới gần. Nha hoàn hiểu rõ gật đầu, ánh mắt ám muội quét lên người cậu, dọa cho cậu bất an rời đi, mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của nàng ta, nàng mới len lén khom người, nấp vào bụi hoa gần Túy Nguyệt đình, nhìn lén “tác phẩm” của bản thân…
Chu choa, thuốc kia thật sự là lợi hại! Ngươi xem Huân vương kia đi, trên mặt đỏ hồng, hai mắt mê mẩn, làn môi diễm hồng, động tác thô lỗ… Ngay đến tai cũng đỏ không ít. Đầu tóc vốn chỉnh tề kia, có hai sợi nghịch ngợm rũ xuống, buông lơi trước ngực, muốn bao nhiêu gợi cảm thì có bấy nhiêu gợi cảm….
Huân vương đang làm gì vậy? Hàm Hàm trợn to mắt lên nhìn, miệng của hắn cư nhiên….Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Cậu mặc niệm hai lần, dùng tay che mắt lại, nhưng vẫn là không nhịn được nhìn lén qua khe hở. Nếu không phải lý trí nói với bản thân nữ tử kia là Thủy Thủy, là chính mình sắp đặt nàng ta làm như vậy, cậu còn thật sự muốn qua đó giúp mỹ nam kia giải độc cơ, sợ gì thuận tay dắt thêm một con dê về, không đúng, phải là dắt thêm một đứa nhỏ về, cậu đều nguyện ý à nha…xơi hắn, tính như thế nào vẫn thấy lời! Nhưng nếu như thật sự xơi hắn, cậu cũng sẽ không ngốc nghếch mà chỉ như vậy liền trở về thôi đâu, cậu sẽ uống một chút thuốc, vậy không phải diệt được hậu hoạn rồi sao?
“Vương gia, Thủy Thủy…”
Một tiếng Thủy Thủy, làm cho Huân vương đang mê mẩn liền sực tỉnh. Hắn nhìn quanh, nhìn nữ tử trong lòng, song oa kia đi giải quyết sao đến giờ vẫn chưa về? không lẽ….?
Từ trước đến nay bản thân mình không phải là người tùy tiện như thế, vậy chắc chắn là hai người này đã hạ dược mình rồi, là Thủy Thủy hay Hàm Hàm? Lẽ nào mục đích của bọn họ là muốn mình phải cưới Thủy Thủy? Bây giờ cậu đâu? Là đang trốn ở một bên canh chừng hay đang núp ở một góc để rình coi? Lẽ nào đây chính là “tiền trảm hậu tấu” mà hôm trước nàng nói sao? Chính là trước tiên khiến cho mình muốn Thủy Thủy sau đó cưới nàng ta, hay là muốn ép thành hôn? Bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy? Cho dù ta có động đến Thủy Thủy, muốn ngồi lên vị trí Ngô vương phi, còn phải xem nàng ta có năng lực này không….Ức chế sự khó chịu trong người, Huân vương nói thầm: Cư nhiên dám tính kế với ta, thật đúng là gan bằng trời, hãy xem ta giải quyết cậu ra sao!
Bât động thanh sắc nhìn người trong lòng, lỗ tai nhạy cảm cảm nhận động tĩnh chung quanh. Tại sao chung quanh lại không cảm nhận được tiếng hô hấp của cậu, lẽ nào cậu không có ở gần đây?
Cậu ở một bên rình coi tự nhiên không hiểu Huân vương này đang muốn làm gì, nàng cũng sốt ruột không thôi, trong lòng thầm mắng: Huân vương này, rốt cuộc có phải nam nhân không vậy hả, không trực tiếp tìm một bãi cỏ nào đó xử Thủy Thủy, còn dây dưa ở đó làm gì vậy trời, một chút cũng không dứt khoát, sau này chắc chắn phải hạ thêm tí dựoc nữa….
Trong lòng còn chưa mắng hắn xong, một bóng dáng bay qua đây, đem cậu ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi cậu…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top