Chương 51: Sặc nước bọt
Cho đến buổi trưa cái hội nghị khá dài này mới kết thúc.
“Hôm nay, tại hạ sẽ làm chủ xị, xin hỏi tại hạ có thể mời Chung tổng cùng Hoàng thiếu gia dùng cơm không?” Diệc Phàm nở nụ cười nói.
“Vậy làm phiền Phó Tổng Giám Đốc rồi.” Chung Nhân khách khí nói, liếc mắt nhìn Lộc Hàm. Nhưng ai kia chỉ mãi lo dọn dẹp tư liệu trên bàn nên không hề chú ý.Hắn không khỏi có chút mất mác, nhưng rất nhanh hắn liền giấu đi thứ cảm xúc vừa rồi kia. Tuy chỉ có mấy giây nhưng Ngô Thế Huân vẫn bắt được chút tia sáng bất thường ấy. Tay hắn nắm chặt lại dưới bàn.
Hoàng Tử Thao vốn không muốn đi, nhưng tổng giám đốc đã nhận lời, một thư kí nho nhỏ như cậu có thể cự tuyệt sao? Chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện bị lôi kéo theo thôi.
Mọi người rất nhanh đi tới một khu nhà hàng Trung Quốc. Vốn Diệc Phàm muốn đi nhà hàng Tây, nhưng là Chung Nhân nói muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, cao hứng nhất chính là Lộc Hàm, không có biện pháp, ai kêu cậu chung tình với đồ ăn Trung Quốc chứ.
Đợi đến khi món ăn được bưng lên đầy đủ, Diệc Phàm rất tận tình gắp thức ăn cho Hoàng Tử Thao.
Hoàng Tử Thao tức giận trừng mắt nhìn hắn, nếu không có tổng giám đốc ở chỗ này, cậu đã nổi giận rồi, “Cám ơn Diệc tổng, tôi tự có thể gắp được.” Từng chữ đều cố nặn ra từ trong kẽ răng.
Cậu hiện tại rất muốn đánh hắn một trận, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy rất không vệ sinh sao?
Diệc Phàm không để ý tới sự tức giận của Hoàng Tử Thao, mặt cười hề hề nói “Được phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi.”
“Hơn nữa, cậu quá gầy, nên ăn nhiều một chút.” Nói xong hắn thâm tình nhìn cậu một cái.
Lộc Hàm mặt mập mờ nhìn Hoàng Tử Thao, còn nháy mắt mấy cái với cậu. Kết quả, cậu bị Tử Thao giận dỗi trừng mắt một cái, bèn ngoan ngoãn cúi đầu xuống tiếp tục ăn món ăn Ngô Thế Huân gắp cho.
“Cám ơn Diệc tổng quan tâm, tôi thật thụ sủng nhược kinh* nha.” Hoàng Tử Thai ngoài mặt thì thì cười nói nhưng trong lòng thì ngược lại. Có ai biết cậu nhẫn nại cỡ nào để không đánh cho cái tên này (Diệc Phàm) một quyền không.
(*) : được yêu quý mà sợ hãi
“Đương nhiên, đương nhiên, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em đây. Phải biết chăm sóc thân thể mình, như thế sau này con chúng ta mới khỏe.” Ngữ điệu Diệc Phàm không chút e dè.
‛ Phọc ’ Lộc Hàm phun toàn bộ nước trái cây trong miệng ra, ‘ khụ, khụ, khụ…’Thật bi thảm, cậu bị nước miếng của mình làm cho sặc, ho khan tới mức đỏ mặt tía tai.
“Xin, khụ, lỗi, khụ khụ, khụ, khụ, khụ…” Lộc Hàm khó khăn nói xong, thật là mất hết cả mặt rồi.
“Không sao.” Chung Nhân cầm lấy khăn mặt lau đi gương mặt dính đầy nước trái cây do Lộc Hàm phun ra. Hắn tuyệt không tức giận, chỉ lo lắng nhìn cậu.
Ngô Thế Huân không ngừng vỗ nhẹ lưng của cậu “Đừng nói nữa, có khá hơn chút nào không.” Lo lắng nhìn cậu vì ho khan mà khó chịu.
Lộc Hàm thật vất vả dừng lại cơn ho khan của mình, cậu có chút mệt lả mà tựa vào ngực của Ngô Thế Huân. Khi nãy thiếu chút nữa cậu mất mạng rồi, nếu quả thật phải chết như vậy, khẳng định chuyện này ắt hẳn sẽ được lên báo, với tiêu đề chính là: Người đầu tiên trên thế giới bị nước bọt làm cho sặc chết.
Ngô Thế Huân đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, hắn cầm lấy một ly nước giúp đỡ cậu uống xong, khi ấy sắc mặt cậu mới tốt hơn một chút.
Mọi người thấy Lộc Hàm không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đó, Nhân thật thật xin lỗi vì khi nãy tôi đã phun nước trái cây vào mặt anh.” Lộc Hàm rời khỏi lồng ngực của Ngô Thế Huân, mặt đỏ hồng áy náy nói. Thật là mất mặt chết đi được.
“Không sao, cậu không có việc gì là tốt rồi.” Chung Nhân rất dịu dàng nói.
“Bảo bối, em thật quá ngốc, tại sao lại có thể bị sặc nước miếng chứ?” Diệc Phàm cười đến mức chói lọi nhìn Lộc Hàm nói.
Mấy đạo ánh mắt xem thường đồng loạt bắn tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top