Chương 40: Bé là con trai của anh
"Huân đi ăn cơm." Diệc Phàm đi vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân.
"Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy, tôi đang nói chuyện với cậu đấy?" Người kia còn đang cười khúc khích nữa chứ.
"Ê hồi hồn nha." Diệc Phàm quát to một tiếng.
"A"
"Tiểu tử, ngươi muốn đi tìm chết à, không có chuyện gì sao lại kêu to thế." Ngô Thế Huân bất mãn nhìn chằm chằm Diệc Phàm.
"Cậu nghĩ lại đi, tôi đã kêu cậu nửa ngày trời rồi, vậy mà một chút phản ứng cậu cũng không có, tôi có thể không gọi lớn ư?" Hiện tại, người chịu uất ức chính là hắn đấy, tâm linh bé nhỏ của hắn đã bị tổn thương, sao dạo này hắn luôn bị khinh thường nhỉ.
"A có sao?" Sao hắn không nghe thấy ta.
"Nói, vì sao cậu lại ở nơi này ngẩn người, còn cười khúc khích." Hắn hiếu kì đến chết mất, kể từ khi đi làm hắn chưa từng thấy qua Huân như vậy.
"Không có, không có gì." Ngô Thế Huân cười cười, hắn không muốn nói cho cái kẻ "miệng rộng" này.
"Thật không có !?, chắc hẳn có liên quan tới Tiểu Mật rồi." Diệc Phàm nhạo báng.
"Cái gì Tiểu Mật, khó nghe muốn chết, cậu ấy là lão bà của tôi." Ngô Thế Huân bất mãn.
"Cậu kết hôn khi nào, sao tôi lại không biết?" Hôm nay tôi sẽ đùa cậu cho đến chết, ai bảo cậu thường ngày luôn đe dọa tôi. Phiệc Phàm suy nghĩ "xấu xa".
"Rất nhanh rồi chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng cậu ấy là "bà xã" tôi đã định rồi." Ngô Thế Huân không nhanh không chậm nói. a Đời này hắn đã nhận định Hàm phải là lão bà của hắn.
"Đó chỉ là ý định mà thôi, có thành hiện thực không đây, cậu chỉ giỏi mơ mộng." Diệc Phàm xấu xa nói.
"Tiểu tử ngươi, đúng là độc miệng, lại nói lời không may." Ngô Thế Huân tức giận nhìn hắn.
"Nhưng, hai người chỉ vừa mới biết nhau không lâu, cậu thật là, sao lại quyết định nhanh thế ?" Hắn thật không hiểu rõ. Mặc dù Lộc Hàm quả thật rất đáng yêu, Huân cũng động tình thật, nhưng cậu ta cứ như vậy mà kết hôn à. Hắn có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tôi đã biết cậu ấy lâu rồi, chính cậu không biết thì có, hiện tại tôi chỉ muốn thời thời khắc khắc trói cậu ấy ở bên người, như vậy mới an tâm." Vốn tưởng rằng, cả đời này hắn sẽ không động tình, nhưng cuối cùng hắn vẫn động, nếu động, hắn cũng không định chỉ để mình cô đơn trong hố tình, hắn muốn có cả cậu, cùng hắn lấp đầy hố tình ấy.
"Nói như vậy, hai người đã biết nhau trước, đúng không?" Sao hắn chưa từng nghe Huân nói tới.
"Ha ha." Không trả lời, coi như là đồng ý.
Ngoài cửa.
"Con trai, con muốn ăn gì?" Người còn chưa xuất hiện, giọng đã vang tới.
"Câu này phải để con hỏi Hàm Hàm mới đúng, sao cả ngày lẫn đêm Hàm Hàm luôn nghĩ tới ăn thế." Giọng Lộc Phát bất đắc dĩ, sao nhóc lại có người cha bất bình thường thế. Trời ạ, nhóc có thể có quyền lựa chọn cha khác không.
Ngô Thế Huân nghe được giọng cậu, liền vui vẻ đi nghênh đón lão bà cùng con trai của mình, không để ý gì tới người bạn tốt bên cạnh. Hiện tại, trong lòng cùng trong mắt hắn đều chỉ có con trai cùng lão bà, thứ khác không lọt được vào.
"Con trai, sao con có thể nói cha đáng yêu của con như vậy?" Lộc Hàm không thuận theo nói.
"Cha à, cha có thể đừng ghê tởm như thế không, con không muốn ăn không ngon." Dáng vẻ Lộc Phát như không thể chịu được. Thật ra thì hắn rất thích cha như vậy.
"Nhưng...."
"Lão bà, con trai, hai người đã tới rồi. Anh nhớ hai cha con muốn chết." Ngô Thế Huân khoa trương, ôm chặt bọn họ.
"Khụ khụ, mau buông ra, em không thể thở."
"Đúng vậy, tôi bị ông ép đến chết rồi."
Hai giọng nói khổ sở phát ra cùng lúc.
"A, thật xin lỗi, anh quá kích động." Ngô Thế Huân vội vàng buông bọn họ ra. Hối hận vì sao mình lại làm cái việc lỗ mãng như vậy.
"Cái gì? Chúng tôi chỉ không gặp anh có mấy giờ mà thôi, vậy mà anh lại ăn nói khoa trương như vậy." Lộc Hàm phản bác.
"Chẳng lẽ cho đến bây giờ em vẫn còn chưa hiều lòng của anh sao?" Ngô Thế Huân nói với dáng vẻ đau lòng, lại tiếp tục khoa trương hơn, hắn dùng tay che ngực của chính mình, rồi đột nhiên nắm tay Lộc Hàm lên đặt lên ngực của mình.
"Em sờ thử xem, tim của anh đang vì em mà đập..." Mọi người bỗng cảm thấy mắc ói. Người này thật quá "buồn nôn" đi.
"Nhưng, nhưng nó là vì chính anh mà đập thôi." Lộc Hàm tỏ vẻ không hiểu nhìn Ngô Thế Huân, cảm giác hắn hôm nay là lạ, tim của hắn làm sao sẽ vì cậu mà nhảy, tim của hắn chỉ vì chính hắn mà đập, đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tim không đập thì người sẽ chết. Ngô Thế Huân thực ngốc. Nhưng cậu quyết định không nói ra, tránh làm hắn bị tổn thương.
"Thật là, cảm xúc anh vất vả tạo ra, đã bị em cắt đứt rồi. Anh cố lắm mới nói được." Ngô Thế Huân bất mãn nói.
Mặt Diệc Phàm cùng Lộc Phát không ngừng nhăn lại. Diệc Phàm không thể tin được cái tên ngu ngốc này chính là bạn tốt của mình, Thiên Địa ơi... mau đem Ngô Thế Huân thật sự trở lại đi.
Lộc Phát trừng mắt nhìn cha và papa của mình, nhóc một lần nữa lại cảm thán, tại sao bản thân nhóc không có quyền lựa chọn cha mẹ, nếu được sinh ra thêm một lần nữa, nhóc nhất định phải tự chọn cha mẹ cho mình.
"Tim của em đang vì anh mà đập." Lộc Hàm rất tốt bụng nói.
"Có thật không? Tim của em chỉ vì anh mà đập sao?" Ngô Thế Huân vui mừng nói. Đây chính là lời tâm tình đầu tiên mà Hàm nói với hắn.
"Ách" đây là tình huống gì. Lộc Hàm không hiểu nháy mắt mấy cái rõ to.
"Được rồi, đừng "phóng điện" nữa, nếu em phóng tiếp anh sẽ bị điện giật cho bất tỉnh mất." Ngô Thế Huân nói xong, còn xấu hổ cúi đầu.
Mặt Lộc Hàm nhăn lại. Người này cũng quá tự kỉ rồi.
Diệc Phàm cùng Lộc Phát cũng không nghe nổi nữa, nếu tiếp tục nghe, họ chỉ sợ ói hết đồ ăn của ngày hôm qua ra mất.
"Cái đó, người bạn nhỏ, nhóc tên gì?"
"Ồ, người bạn nhỏ, nhóc trông rất quen nha, anh đã gặp nhóc lần nào chưa!?." Diệc Phàm nhìn chằm chằm mặt của Lộc Phát, kỳ quái, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào ta.
"Bác, con xác định, trước đây con chưa từng gặp qua bác." Lộc Phát tỏ vẻ mặt thành thật nói.
"Gì cơ bác, nhóc thế nhưng gọi anh là "bác"." Diệc Phàm tỏ vẻ mặt không thể tin được. Hắn đã già sao, hắn rõ ràng là "đóa hoa vừa mới chớm nở", tại sao có thể khiến cho người ta gọi như vậy.
"A, thật xin lỗi con nói sai rồi, con vốn định gọi "bác" là "ông", nhưng lại sợ tổn thương ông, cho nên mới miễn cưỡng gọi "ông" là "bác"." Lộc Phát tỏ một bộ dáng vẻ thật sự là vì muốn tốt cho hắn.
"A tiểu tử, nhóc có can đảm nói thêm một lần nữa không..." Diệc Phàm tức giận, nhấc Lộc Phát lên. Dám sỉ nhục hắn ư, lại còn công khai nữa
"Cậu mau buông con trai tôi ra, cậu muốn chết ư, dám "động thủ" với coi trai tôi à." Ngô Thế Huân nhanh chóng giải cứu cậu con trai của mình từ trong tay hắn.
"Có bị thương không?" Ngô Thế Huân đau lòng nói với Lộc Phát .
"Không sao." Lộc Phát liếc hắn một cái rồi nói, nhóc dễ dàng bị thương như thế sao, chỉ là.... có một dòng nước ấm bỗng chảy qua lòng nhóc, khi papa.
"Cái gì, cậu nói đứa nhóc kia là con trai của cậu?" Khoảng thời gian này Diệc Phàm liên tiếp bị đả kích, hắn sắp xỉu rồi.
"Đương nhiên là con tôi, chẳng lẽ là con cậu." Ngô Thế Huân bất mãn nhìn hắn.
Diệc Phàm chăm chú nhìn hai người bọn họ, không trách được, khi nãy hắn vì sao lại cảm thấy đã gặp tên quỷ nhỏ này ở nơi nào rồi, đây quả thực là bản sao của Huân."Tên nhóc kia thật sự là con trai của cậu !?."
"Đúng, bác à, con là con của papa, là con trai ruột." Lộc Phát bổ sung, nhóc cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, nhưng lúc ý thức được, nhóc đã nói ra rồi. nhóc nói câu đó.
Ngô Thế Huân vui mừng nhìn nhóc, con hắn rốt cuộc cũng đã thừa nhận hắn là papa rồi.
Lộc Hàm vẫn còn đang ở trong nỗi khiếp sợ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cho nên cậu không nghe thấy lời con trai nói vừa rồi.
"Gì nhóc còn gọi anh là bác nữa à." Thật muốn bóp chết tên tiểu quỷ này, nhưng mà hắn không dám, ai bảo tên nhóc kia là con trai người lãnh đạo trực tiếp hắn đây.
"Hàm Hàm, em nói đi, anh già thật rồi sao?." Diệc Phàm đáng thương hỏi Lộc Hàm.
"A không có á..., chỉ có một chút xíu nếp nhăn, thêm một chút xíu dấu hiệu của tuổi già, lại thêm một chút xíu quầng thâm mắt, lại thêm một chút..."
Diệc Phàm cũng không nghe nổi nữa, hắn "phóng" ra ngoài, xa xăm có tiếng rống giận dữ của hắn bay tới "Tôi muốn đi chỉnh hình."
Lộc Hàm tỏ vẻ mặt không hiểu, nhìn Ngô Thế Huân "Anh ấy sao thế?"
"Không sao, hắn bị điên rồi."
"Ờ."
"Huân, anh nghĩ chúng ta nên đi ăn gì nhỉ?" Mặt Lộc Hàm ngước nhìn hắn, mở cặp mắt to nhìn Ngô Thế Huân, còn thuận tiện nháy mắt mấy cái rõ to.
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm vào trong ngực, oh! trời ạ, tại sao Hàm nhà hắn lại đáng yêu như vậy chứ." Em muốn ăn cái gì nè?" Nói xong, hắn còn nhân cơ hội hôn xuống miệng cậu.
Lộc Phát lại một lần nữa cảm thán tại sao trời cao lại đối đãi nhóc như vậy, tại sao không thể để cho nhóc một cặp cha mẹ bình thường chút.
"Oh, vậy Phát Phát có muốn ăn cái gì không?" Lộc Hàm nhìn con trai mình, nói.
"Sao cũng được." Lộc Phát nói xong, liền tỏ dáng vẻ để yên cho hai người kia tự quyết định.
"Vậy chúng ta đến nhà hàng Trung Quốc đi, có được không?" Lộc Hàm có chút cầu xin nhìn Ngô Thế Huân, cậu đặc biệt thích ăn món Trung Quốc. Không còn cách nào khác, ai kêu cậu là thanh niên yêu nước chứ.
"Được, em muốn đi đâu ăn, hai cha con chúng anh liền đến nơi đó." Ngô Thế Huân không chút ý kiến, chỉ cần Hàm vui vẻ là tốt rồi.
"Đi thôi, bà xã, con trai, chúng ta đi ăn nào." Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm đang dắt theo con trai đi ra ngoài.
"Ai là con trai của anh, nhóc rõ ràng là con trai của em? Em cũng vậy, không phải bà xã của anh. Anh đừng kêu loạn có được hay không, người khác sẽ hiểu lầm." Lộc Hàm tỏ vẻ không đồng ý.
Lộc Phát đang đứng ở một bên, nhóc vụng trộm cười mừng, xem ra ông già kia không thể nhận hai người bọn họ một cách đơn giản. Hàm Hàm nhà bọn họ đúng là siêu cấp chậm chạp.
"Nhưng Phát Phát rõ ràng là con anh, người khác cũng biết, anh thật không biết tại sao em vẫn mãi không chịu thừa nhận?" Ngô Thế Huân rất bất đắc dĩ, tại sao Hàm mãi vẫn không chịu thừa nhận. Hắn cùng Phát Phát, dáng dấp giống nhau như vậy, người nào nhìn vào cũng biết cả hai là cha con, tại sao Hàm lại không nhìn ra chứ.
"Không đúng, nếu anh là cha của Phát Phát, tại sao tôi không có chút ấn tượng nào đối với anh ?" Hắn nghĩ dễ gạt cậu lắm sao.
"Có, chẳng qua là em quên?" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nói.
"Em nói không có là không có, đừng xem em thành đứa trẻ ba tuổi." Lộc Hàm cảm giác Ngô Thế Huân đang nói đùa. Nếu trước kia, cậu thật có biết hắn, cậu chắc chắn sẽ không quên, người đẹp trai như vậy, thật rất khó quên.
"Ăn cơm xong, anh liền nói em biết chuyện của năm năm trước?" Hắn quyết định nói cho cậu biết sự thật, hắn không muốn bị cậu đẩy ra ngoài "cánh cửa của lòng cậu", có lẽ sau khi nói thật, kết quả sẽ tốt hơn.
"Vậy chúng ta không đi ăn cơm, bây giờ anh liền nói cho em biết đi?" Cậu thật thật tò mò, nhìn lên bầu trời, nhưng biểu tình lại không giống như là đang cười giỡn, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có chuyện.
"Em thật là..., gấp như vậy, không đói bụng sao?" Ngô thế Huân yêu thương vuốt nhẹ một cái lên sống mũi của Lộc Hàm.
"Không đói bụng, chúng ta về nhà." Lộc Hàm kiên quyết nói. Cậu hiện tại, hiếu kì đến chết mất rồi, còn có tâm tư ăn cái gì.
"Phát Phát thì sao?" Ngô Thế Huân hỏi con trai.
"Không đói bụng, về nhà đi, so với bên ngoài, con thích ăn ở nhà hơn." Thật ra thì nhóc cũng rất tò mò.
"Được, vậy chúng ta trở về nhà thôi." Ngô Thế Huân không thể làm gì khác hơn là lái xe đưa con trai cùng bà xã về nhà. Xe nhanh chóng chạy đến đích.
Ngô Thế Huân thật không biết là có nên nói cho Hàm biết những chuyện này hay không, nhưng cậu là người mà hắn đã nhận định, Hàm nhất định phải biết chuyện của hắn, hắn không thể nào vĩnh viễn không trở về, một ngày nào đó hắn sẽ mang Hàm cùng con trai về gặp cha mẹ, có lẽ cho cậu biết sớm, ngược lại sẽ tốt hơn. Nhưng, nếu như Hàm không chấp nhận hắn cùng chuyện của bọn họ thì làm sao bây giờ. Ngô Thế Huân không khỏi có chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top