Thật may, may mà em có anh, dù có xảy ra bao nhiêu chuyện, khi quay đầu lại anh vẫn đứng đó, không xa không gần bảo vệ em.
~oOo~
#1
Ngày 16 tháng 4 năm 20xx.
Hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời, vì hôm nay Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân kết hôn, chính thức bắt đầu cuộc sống vợ chồng hạnh phúc.
Lúc cử hành hôn lễ, cha xứ có hỏi một câu mang hình thức lấy lệ: "Ai phản đối cuộc hôn nhân xin mời cho ý kiến."
Tưởng chỉ hỏi thế cho có thủ tục, nghĩ chắc không có ai phản đối đâu, thế mà cha xứ vừa dứt lời, ở dưới mọi người nhao nhao giơ tay còn hơn cả học sinh cấp một tranh nhau phát biểu trong giờ học.
Biện Bạch Hiền ồn ào nhất, nghiêm túc nói: "Ngô Thế Huân, tuy biết anh rất yêu Lộc Hàm, nhưng anh không được để Lộc Hàm chịu ủy khuất, bằng không để em biết được, em nhất định khiến anh chết không toàn thây." 'Mọi người ngồi dưới thầm đổ mồ hôi lạnh'
Nói xong, Bạch Hiền đột nhiên òa khóc, nói đứt quãng gì mà 'Lộc Hàm nhất định phải sống hạnh phúc', còn nói 'Ngô Thế Huân bắt nạt Lộc Hàm thì cậu ta sẽ không để yên'...
Tiếng khóc của Bạch Hiền làm Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh hoảng hốt, liên tục vỗ lưng an ủi. Sau đó liền mấy người cũng òa khóc theo, Lộc Hàm nhìn thế cũng rưng rưng.
Có lẽ đây là đám cưới nhiều nước mắt nhất trong lịch sử.
#2
Sau khi cử hành hôn lễ ở nhà thờ, mọi người kéo nhau đến khách sạn ăn tiệc.
Vừa rồi khóc một trận, bây giờ Biện Bạch Hiền như đã quên hết, vui vẻ đi chúc rượu từng bàn, nói là chúc rượu vậy mà người chịu trách nhiệm uống lại là Phác Xán Liệt đi bên cạnh. Ai bảo, Xán Liệt xót vợ, sợ người ta uống xong làm loạn lại khổ mình.
Ngô Thế Huân và Lộc Hàm – 2 nhân vật chính cũng bị chuốc rượu, mỗi lần có người tới chúc, phần lớn đều là Ngô Thế Huân uống nhưng Lộc Hàm vẫn là không thoát được, cũng bị chuốc tới mơ mơ hồ hồ.
Đến lúc động phòng còn bị mấy người tới náo loạn một hồi, ai cũng muốn xem xem Ngô Thế Huân một đêm bảy lần như thế nào. Sau đó, trước cái đen mặt của Ngô Móm thì đám hỗn độn này cũng biến mất. Trước khi đi, Kim Chung Nhân còn bỏ lại một câu: "Đừng lao lực quá", làm Ngô Móm hét lên lần nữa.
Giải quyết đám người ồn ào kia xong, trở về phòng lại thấy người nhà mình đã tắm rửa sạch sẽ ngủ thẳng cẳng từ bao giờ. Hôn lên trán người ta một cái rồi mình cũng ngủ luôn.
Đêm tân hôn thành ra chẳng xơ múi được gì cứ thế mà trôi qua trong tiếng thở đều đều của tân lang và tân nương.
#3
Buổi sáng hôm sau, Ngô Thế Huân theo đồng hồ sinh học vẫn là thức dậy đúng giờ.
Nhìn người trong lòng còn ngủ say dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Hóa ra, kết hôn lại hạnh phúc thế này, từ giờ không lo bị người khác cướp mất, không lo lão bà nhà mình bỏ trốn nữa. Giơ tay, cúi đầu là có thể ôm trọn thế giới vào trong lòng, nghĩ thế thấy hạnh phúc gì đâu.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, xuống giường, xếp lại đống hành lý vẫn còn dang dở, kiểm tra vé máy bay, hộ chiếu rồi mới cẩn thận gọi lão bà dậy.
Lộc Hàm mở mắt, nhìn Ngô Thế Huân đứng bên giường ngắm mình mà nở nụ cười. Từ bây giờ mỗi sáng thức dậy không lo phải đối mặt với cô đơn tịch mịch nữa. Từ bây giờ, người đầu tiên nhìn thấy mỗi sáng là người mình thương.
Hạnh phúc à, ta đến đây.
#4
Nhớ tới tháng trước, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đã hoàn tất nhưng vẫn còn một việc khiến Lộc Hàm đau đầu. Đó là đi tuần trăng mật ở đâu?
Hỏi Ngô Thế Huân, anh bảo đi đâu cũng được miễn là có hai chúng ta. Trời ơi, mật ngọt chết ruồi rồi, thế là chủ động hôn người kia một cái rồi tiếp đó người kia được đà lấn tới hôn thêm mấy cái nữa. Cuối cùng vẫn là không biết nên đi đâu.
Lộc Hàm đem chuyện khó nghĩ này hỏi Bạch Hiền và Khánh Tú, hai người đó mỗi người một ý. Biện Bạch Hiền nói là đi biển, trời đầu hè đi biển là thích nhất. Độ Khánh Tú lại bảo nên đi núi, lên núi phong cảnh hữu tình, không khí trong lành rất tốt cho cơ thể.
"Thế đi biển phong cảnh không hữu tình chắc, lại còn được ăn hải sản. Đi núi gặp thú dữ thì ở đấy kêu ai."
"Đi biển không như vậy à? Lỡ đang bơi bị chuột rút không có người tới cứu thì mất xác ngoài đó luôn." ...
Hai người đó cãi qua cãi lại một hồi, cuối cùng cũng không biết nên đi đâu.
Lộc Hàm thở dài, ngồi trên sofa xem chương trình "Thế giới đó đây", xem mãi đến đoạn giới thiệu du lịch – đảo Saint Martin vừa có núi vừa có biển, phong cảnh hữu tình, nằm giữa Hà Lan và Pháp.
Thế, chỉ nhờ mấy câu quảng cáo lừa gạt trên tivi vậy là chọn đi Saint Martin.
#5
Saint Martin là hòn đảo nhiệt đới, nằm về phía bắc biển Caribe, lại còn là nơi không kì thị người đồng tính. Nghĩ đi nghĩ lại, Lộc Hàm thấy lựa chọn của mình thật quá hoàn hảo.
Ở Saint Martin vui chơi 5 ngày. Buổi sáng dậy ngắm bình minh trên biển, buồi chiều leo núi hít thở không khí trong lành, buổi tối dùng bữa ngoài trời có nến lãng mạn.... Rồi còn dạo phố, tắm biển, đi lặn,...
Ờ, quan trọng là Ngô Thế Huân đã ăn được đậu hũ của Lộc Hàm rồi.
#6
Người phương Đông có tập tục hai người sau khi kết hôn, tân lang tân nương một tuần sau phải về lại mặt bên nhà ngoại.
Chính vì thế mà Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đi trăng mật về, chưa nghỉ ngơi được gì liền tới thẳng tiểu biệt của Lộc gia.
Nói là lại mặt bên ngoại nhưng lúc hai người về tới nơi bố mẹ Ngô Thế Huân cũng đã ở đó, mẹ Lộc và mẹ Ngô ở dưới bếp chuẩn bị cơm chiều, ba Lộc và ba Ngô nhàn nhã thưởng trà đánh cờ.
Thực ra Ngô gia và Lộc gia là hàng xóm từ lâu, hai nhà cách nhau một vườn cây nhãn xanh mướt. Lộc Hàm và Ngô Thế Huân chính là thanh mai trúc mã, tình cảm hẳn là đã được vun đắp từ nhỏ.
Bốn người lớn nhìn thấy hai đứa về tung bừng ra đón. Mẹ Ngô cầm tay con dâu xót xa: "Tiểu Lộc nhìn gầy đi hẳn rồi, da còn đen hơn nữa." – liền đó quay sang Ngô Thế Huân mắng: "Ngô Móm trời đánh, không chăm sóc Lộc Hàm phỏng? Tối nay phạt quỳ."
Ngô Thế Huân dở khóc dở cười, hình như mình là con rơi thì phải.
#7
Nghĩ kĩ lại, từ nhỏ, mẹ Ngô đã rất thương Lộc Hàm, còn mẹ Lộc lại vô cùng quý Thế Huân, hai người cả ngày chỉ hận không thể đổi con cho nhau. Mỗi lần ba Ngô, mẹ Ngô bận không về nấu cơm cho Thế Huân được, cậu cũng không có ý trách họ, vẫn là tự giác vác sách vở sang Lộc gia ăn chực. Lại nói, Ngô Thế Huân hình như còn thích ăn cơm bên Lộc gia hơn cả nhà mình, vì mỗi lần ăn cơm câu có thể dễ dàng bày tỏ quan tâm của mình với Lộc Hàm.
Sau đó hai người sẽ hòa thuận cùng nhau làm bài tập về nhà.
Ngô Thế Huân và Lộc hàm vốn bằng tuổi nhưng do Thế Huân sinh đầu năm nên ba Ngô cùng mẹ Ngô quyết định cho cậu đi học sớm. Chính vì việc đó đã làm ngăn trở sự nghiệp vốn dĩ được học cùng lớp của 2 người. Nhiều lúc nhớ lại, nếu có thể cùng nhau học chung một lớp thì có phải Ngô Thế Huân đã bảo vệ được Lộc Hàm, và Lộc Hàm cũng không phải chịu nhiều ủy khuất đến thế.
Chuyện xưa nhớ lại cuối cùng vẫn chỉ có một tiếng thở dài.
#8
Ngô Thế Huân ở ngoài xã hội được nhận xét là lạnh lùng, xa cách, kiêu ngạo, khó gần...bla...bla... Nhưng về nhà vẫn là một đứa con ngoan, có hiếu với ba mẹ Ngô, khiến hai người cũng yên tâm.
Tuy chỉ có đối với Lộc Hàm là bao nhiêu tính xấu đều lộ ra hết. Ngô Thế Huân trước mặt Lộc Hàm có hơi hơi kĩ tính, da mặt cũng hơi hơi dày, thỉnh thoảng còn bày ra bộ mặt rất thiếu đòn khiến Lộc Hàm rất muốn đấm.
Ở ngoài cao sang bao nhiêu, về nhà bỉ ổi bấy nhiêu. Bước qua cửa nhà, Ngô Thế Huân liền bắt đầu điệp khúc:
"Lộc Hàm, anh ở ngoài kiếm tiền mệt lắm, em hãy mau tới thưởng cho anh đi."
"Bà xã, anh để quên khăn tắm rồi, mau mang tới cho anh."
"Lộc đại gia, mau tắt đèn, thằng nhỏ của anh có phản ứng rồi."
Lộc Hàm nghĩ, liệu có phải mình lấy nhầm người rồi không?
#9
Nhưng mỗi khi ấn tượng về Ngô Thế Huân trong Lộc Hàm xuống đến âm vô cực thì Thế Huân lại xuất hiện khiến người khác cảm động.
Nhớ có lần Lộc Hàm bị ốm, lúc đó Ngô Thế Huân đang ở bên kia địa cầu, gọi điện về chỉ thấy giọng Lộc Hàm khản đặc nói nghe câu được câu mất. Tiếp đó, lại nghe thấy Ngô Thế Huân hạ giọng nói một câu: "Anh nhớ em".
Bên này Lộc Hàm còn chưa trả lời đã thiếp đi ngủ mất.
Hiện tại nghĩ lại, trong lòng thấy phảng phất buồn.
#10
Lần duy nhất Lộc Hàm chủ động thổ lộ là lúc Ngô Thế Huân về nước được nửa năm, tiếp quản công ty của gia đình. Hồi đó Thế Huân bận bù đầu với đống sổ sách, văn bản này nọ, thời gian hẹn hò cũng không có.
Địa điểm hẹn hò thường xuyên nhất của hai người chính là văn phòng Ngô tổng, Lộc Hàm ngày nào cũng đem cơ trưa đến, vừa đảm bảo Ngô Thế Huân không bỏ bữa, vừa thông báo cho mấy cô nàng trong công ty là Ngô tổng là bông đã có chậu, cấm có ý nghĩ bất chính.
Một buổi trưa nọ, ăn cơm xong vẫn còn thời gian nghỉ, Lộc Hàm nằm trong lòng Ngô Thế Huân, ngắm người kia mệt mỏi nhắm mắt, thủ thỉ một câu: "Thực ra chúng ta cũng xứng đôi đó chứ, anh thích đọc sách em thích viết, anh thích mùa thu em thích lá vàng, anh thích kiếm tiền em thích tiêu, quả là trời sinh một cặp."
Ngô Thế Huân nghe thế khẽ hé mắt: "Vậy em đừng trái ý trời nữa."
Chính vì thế, cuối cùng vẫn thuận theo ý trời mà kết hôn.
_Hết chương 1_
Lần đầu tiên mình viết fic có gì xấu xa mọi người bỏ qua cho mình nhé ^^ Chúc mọi người đọc fic vui vẻ <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top