SavoKiku x 17 Niên.


Triệu Gia Mẫn x Cúc Tịnh Y.

Savo x Kiku.

=====

Dịch Gia Ái x Cung Thi Kỳ. 

17 Niên.

============================

Không hiểu sao cái nắng oi ả của mùa hè lúc nào cũng khiến Em thấy rõ trong mình những bồn chồn, bi lụy. Dù bận rộn với quá nhiều thứ cần phải làm phía trước, nhưng những trưa hè yên ả như thế này ít nhiều khiến Em tĩnh lại, buông trôi mọi thứ. Chợt nhớ ra con đường vừa rồi đi qua, hoa dành dành đã nở. Lại một mùa hoa nữa tới, cũng không hiểu sao mỗi năm nhìn thấy hoa dành dành nở vào thời điểm này, vết thương dù đã hết đau nhưng vẫn hiện lên rõ mồn một. Vết thương của mối tình đầu trong trắng tuổi 16, trắng như màu của bông tuyết.

Ai đó cũng giống như Em, thích nghe Đông Phương Thần Khởi hát, không ngờ vào thời điểm này lại vô tình để em nghe thấy tiếng hát đẹp đẽ đó giữa trưa hè nắng tan ở một hồ sen lặng bóng người.

“Sau này em đã học được cách yêu như thế nào, nhưng tiếc rằng chị đã cách xa em, dần dần mất đi trong biển người từ rất lâu rồi. Sau này cuối cùng trong những giọt nước mắt, em đã hiểu được rằng, có người, một khi đã bỏ lỡ cơ hội là không còn lần thứ hai.”

Bài hát đưa Em về với bầu trời của tuổi 16, ngày em có Chị.

“Tại sao em lại yêu chị?
Dù cho thời gian qua đi
Em tưởng như chị vẫn còn bên em
Giờ đây chúng ta không thể quay lại”.

(Trích từ bài Why Did I Fall In Love With You? - Tohoshinki).

===========================

Câu chuyện của tuổi 16 thường ở trong một bầu trời trong xanh và thoáng đãng với những cơn gió nhẹ nhàng và mát mẻ, bắt đầu bằng những niềm vui hân hoan của tuổi trẻ, giống như một người đang kể một câu chuyện mà không hề biết kết thúc của nó đau thương thế nào.

Em nhớ rằng Em đã từng yêu Chị, cũng như bối cảnh của một cuốn phim, ngọn đèn vẫn sáng nhưng bài hát thì đã hát xong, một cuộc chơi vẫn chưa đến giờ kết thúc nhưng một tình yêu thì đã đi đến đoạn cùng. Em vẫn nhớ đến Chị, nhưng chỉ như nhớ đến một món quà đặc biệt, còn Chị?

“Chị đã nhớ đến Em như thế nào?
Vui vẻ mỉm cười hay là rất trầm lặng?
Những năm gần đây đã có ai làm Chị bớt cô đơn không?”

Thời gian sẽ làm cho chúng ta hiểu những giây phút đẹp đẽ của thời còn niên thiếu chủ định rằng sẽ mất đi, và có những cái giá không cần biết rằng nó đau đớn thế nào cũng khó mà chạy trốn được.

“Đêm vĩnh hằng đó, 16 tuổi giữa tháng hè, đêm mà Chị hôn lên má em, làm cho những ngày sau này, mỗi khi có cảm xúc, em lại nhớ về ánh hào quang đẹp đẽ của ngày đó. Tình yêu thời đó tại sao lại có thể đơn giản đến mức như vậy. Và lại tại làm sao, con người khi còn trẻ tuổi, cứ nhất định phải làm cho người mình yêu dấu bị tổn thương?”.

Tuổi 16 của Em đã đi qua, con người và cảnh vật cũng đi qua, Em đã đủ lớn để chọn những đường đi cho mình. Với em, cuộc sống có quá nhiều đường đi, có thể những con đường Em đi qua, sẽ có một vài con đường mang máng giống nhau, nhưng như thế cũng chỉ để nói rằng một kết thúc chỉ là đẹp khi ta cùng với người mình yêu đi đến đoạn cuối cùng.

Tạm biệt tuổi 16 của Em, tuổi 16 với những niềm vui không bờ bến, tuổi 16 với những đám mây xanh rờn, những cơn gió mát trong, tuổi 16 với những chân trời không điểm đỗ, tuổi 16 có Chị và mất Chị. Tạm biệt nó để Em đến với những con đường tiếp theo của cuộc sống. Những con đường với bước chân Em đi đã dần trở nên vững chãi, Em của ngày hôm nay đã không còn như cô bé của ngày đó. Chân trời trong mắt Em đã rộng hơn, mới hơn, và Em đã lớn khôn hơn. Ký ức về Chị, “Không thể khẳng định rằng Em không hận Chị, dù không cùng nhau đi đến cuối cùng, chỉ cần mỗi đêm sâu thẳm nhớ đến khi có Chị, là Em đã cảm thấy yên lòng.”

============================

Em giờ đã là cô gái 20 tuổi, Em sắp ra trường, và Em đang thầm Yêu.

Lớp hơn trăm người, mọi người chơi với nhau theo nhóm, Em nghĩ con gái trong lớp chẳng có ai nổi bật cả, mãi cho đến cuối năm thứ ba, ngày biểu diễn chia tay về hè, cô bạn đó đã làm Em rung động, chỉ vì một bài hát.

Nhớ lại hè năm đó, cô bạn tên Gia Ái hát bài “Pháo Hoa Chóng Tàn của Châu Kiệt Luân”, lần đầu tiên Em nghe Gia Ái hát, một giọng hát ấm áp và êm dịu. Em thích Gia Ái từ lúc đó.

“Mưa nhẹ rơi , cố hương khuất bóng sau cỏ cây
Ta nghe rõ em vẫn mãi cô đơn
Cổng thành nhạt màu mãi ôm ấp gốc cỏ thụ xa xưa
Phiến đá ngày xưa vẫn vọng lên khúc đợi chờ.

“Mưa nhẹ rơi , cố hương khuất bóng sau cỏ cây
Ta nghe rõ em vẫn đợi nơi chốn cũ
Tiếng sáo mục đồng đọng lại ô cửa ngôi nhà xưa
Duyên phận gieo hạt rồi sẽ nảy mầm kết thành tình ta.

Nghe xuân xanh đón chào muôn vàn nụ cười
Trang sử đó, viết có phần quá hận
Pháo hoa chóng tàn, chuyện người dễ phân
Em vẫn ôm khư khư câu hỏi rằng liệu ta có thật lòng”.

Năm thứ 4 đến, tình cờ Em với Gia Ái luôn trong cùng một nhóm. Gia Ái là một cô bạn có ngoại hình và khuôn mặt rất bắt mắt, có dáng dấp của một nhà thơ Trung đại, thế mà trước đây Em không nhận ra điều đó! Chị ấy hát hay, hầu như các thầy cô trong khoa đều biết đến tên chị ấy, Gia Ái hiền và học tốt, gần như là đứa con gái hiền dịu và tốt nhất lớp. Tiếc rằng Gia Ái vừa trở thành bạn gái của Thi Kỳ, một cô bạn cùng lớp, Thi Kỳ là một cao thủ Piano, nghe nói bạn ấy thi Piano được cấp 9, không biết cấp 9 cao thế nào, chỉ biết rằng bạn ấy chơi Piano rất hay và giỏi.

Em không định nghĩa được tình cảm của mình dành cho Gia Ái, là Yêu hay chỉ đơn thuần là Thích? Em trở nên kiêu hãnh trước mặt Gia Ái, vốn dĩ từ trước đến nay Em với Gia Ái chưa một lần nói chuyện với nhau, giờ cùng nhóm với nhau cũng vậy, cũng chưa một lần chào hỏi nhau. Thi Kỳ không cùng nhóm với Gia Ái bất kỳ môn nào, có lẽ như vậy đỡ làm Em cảm thấy khó chịu hơn.

Dần dần sau những giờ học, vô tình cùng nhau lấy xe, chỉ là những lời chào nhau thôi nhưng cảm giác dường như đã phá được bức tường cản trở. Tình cảm của Em dành cho Gia Ái càng ngày càng lớn, đi cùng Gia Ái như cả đoạn đường chỉ có 2 người, chưa đi được bao lâu đã đến ngã ba đèn đỏ, Gia Ái không hề biết đến tình cảm của Em.

Em cứ thế duy trì thứ tình yêu thầm kín của mình, thấy mình tội nghiệp khi Gia Ái đưa tay vuốt tóc và ngồi cạnh Thi Kỳ mỗi giờ học, thấy mình tội nghiệp khi bất ngờ thấy Gia Ái từ chỗ để xe lấy ra một hộp cơm.

Em hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn cơm à?”.

Gia Ái ngây thơ nói: “À không, mình ăn rồi, đây là cơm mua cho Thi Kỳ.”

Thấy cảm giác lạ lùng khi một bản nhạc piano nào đó vang lên, hình ảnh của Thi Kỳ lại hiện lên đi cùng với Gia Ái khiến Em thấy buồn đến lạ.

Em vẫn nghĩ về Gia Ái mỗi ngày, ngay cả khi đi ngoài đường với một cô bạn cùng lớp, đèn xanh cho người đi bộ đã bật lên, em chậm chạp đưa từng bước chân qua những sọc trắng trên đường, khoảng cách giữa mỗi vạch gần nhau là thế mà không thể gần nhau thêm được nữa, giống như 2 bờ của một dòng sông, luôn bị con nước ngăn cách. Cô bạn đi được một đoạn rồi quay lại vừa mắng vừa kéo Em đi: “Bà lão, để tôi dắt bà qua đường nhá. Gìa cả rồi hay sao mà đi lũi thũi thế này.”

Em trở thành “Bà lão” của cô bạn đó từ đấy, cũng chẳng biết từ lúc nào, “Bà già” trở thành câu cửa miệng của Em khi gọi tên cô bạn đó, tên cô ấy là Cúc Tịnh Y, biệt danh là Cúc. Cúc là một cô bạn tốt, chân thành và thật thà, có những tiết học không thấy Em lên lớp, Cúc nhắn tin hỏi thăm, thay vì lí do ngủ quên, Em nói rằng Em mệt, trưa học xong Cúc lại nhắn tin đến: “Hôm nay bà lão mệt, có muốn bà già mua cháo cho không?”, “Bà khỏe chưa hả bà? Hôm sau tôi đến đón bà đi học nhé.”. Cúc quan tâm đến Em khiến cho cảm giác tinh tế trong em trỗi dậy, Em cần phải giữ khoảng cách với Cúc, đơn giản vì Em không muốn mất đi tình bạn đẹp đó.

Tình cảm Em dành cho Gia Ái cứ thầm lặng và sâu kín như thế, cho đến khi sắp ra trường, nó vẫn chưa từng được nói.

Cúc biết Em dành tình cảm cho Gia Ái nhưng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng nói: “Vì không cẩn thận nên bà đã yêu Gia Ái, vì không cẩn thận nên tôi đã yêu bà mất rồi, và vì không cẩn thận nên chúng ta mỗi người đều phải có quyết định riêng, sau này nếu còn gặp lại, hãy đừng bước qua nhau như những người dưng là được rồi”. 

Em im lặng, vẫn có một thứ tình yêu trong Em, mãi mãi chỉ mang tên “Thầm Kín”.

Sau khi nghe Cúc nói câu nói ấy, Em thực sự rất buồn. Cảm giác mất mát lan toả khắp người em. 

Thực tập xong, khoa tổ chức cuộc chia tay, và Em là người thay mặt tất cả nói lên những cảm xúc của mình.

Bước lên sân khấu, thay vì hồi hộp đến nghẹt thở, Em chỉ thấy trong mình có hàng nghìn lời muốn được nói ra ngay, bởi Em biết nếu không nói, trái tim Em sẽ nặng đến nghìn lần.

Thi Kỳ bắt đầu những tiếng Piano đầu tiên, khởi đầu cho tất cả những cảm xúc Em sắp nói. Dưới ánh đèn lờ mờ đủ Cúc, Em kịp nhìn thấy phía dưới kia, bao ánh mắt chăm chú dõi nhìn, trên dãy ghế cuối cùng của một góc, Cúc ngồi đó với Gia Ái, lặng lẽ đến khó tả. 

«Các bạn yêu dấu, vậy là chúng ta sắp phải chia tay, không còn như mỗi năm hè đến, ta chia tay rồi lại gặp lại, lần này, chúng ta sắp mỗi người một phương thật rồi!

Còn nhớ năm 16 tuổi, mình đã rất sợ cảnh chia tay, nhưng rồi nó vẫn đến, và đến khi tất cả chúng ta ai cũng không tránh nổi cảnh chia tay thời cấp ba, lúc đó với ta biệt ly thật đau khổ, ta không nỡ rời xa thầy cô, không nỡ rời xa bạn bè, không nỡ rời xa trường học, ta buồn và không thôi rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt của một thời yêu thơ dại, giọt nước mắt của một thời còn bé bỏng không thích làm người lớn. Vậy mà thời gian trôi qua, nó mang đi những nỗi đau, mang đi những nỗi buồn, chúng ta lại gặp những người bạn mới ở một chân trời mới, đến giờ phút này ta lại càng thấy rõ tất cả những cuộc hội ngộ đều là sự khởi đầu cho các cuộc chia tay.

Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn! Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn xót lại là những cảm động nằm trong mỗi trái tim mọi người.

Ta sẽ nhớ những tiếng ghita học đường, thuần khiết mà hay đến lạ lùng! Ta sẽ nhớ những ngày mùa đông co mình trong chăn, bất chợt tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày và cảm thấy thật hạnh phúc vì chưa đến giờ đi học rồi lại vùi vào chăn ấm ngủ tiếp cho đến giờ phải dậy. Ta sẽ nhớ những ngày mùa đông trời mưa và lạnh, cậu bạn cầm ô che cho ta khỏi những giọt mưa lạnh buốt, dường như cái lạnh đã không còn ngự trị trên quãng đường đó nữa. Ta sẽ nhớ những ngày mùa hè trời nắng đến héo cả những tâm hồn mơn mởn, bất chợt thấy mát mẻ đến lạ kỳ chỉ vì phía trước mặt, ta bắt gặp những lá sen xanh đang dần dần thế chỗ cho những ngọn đài đã héo rũ còn xót lại từ mùa trước. Ta sẽ nhớ những ngày miệt mài với sách vở, giữa thư viện và giảng đường, nhớ mỗi khi tan học, nhà ăn lại chật ních người. 

Ta sẽ nhớ lắm những gương mặt, những ánh mắt, những nụ cười, những giọt nước mắt của bao người bạn ta sẽ nhớ lắm những tiết học đôi khi chỉ là thầy giáo đứng đó nói và quanh lớp, thấp thoáng những cái đầu nằm gục xuống bàn ngủ một cách mệt mỏi. Ta sẽ nhớ sân trường mỗi ngày cuối tuần, bọn con nít được ông bà, bố mẹ dắt đi chơi trên những thảm cỏ sạch sẽ, nhớ cứ bảy giờ chiều tối mỗi ngày, chiếc loa gắn bên cạnh thư viện lại phát ra những tin tức sôi nổi với những bài hát thịnh hành. Nhớ những ngày thường rảnh rỗi đọc sách xong là xem những bộ phim anime hay những bức manga của Nhật Bản, những buổi tối xem một bộ phim tình cảm nào đó và rồi khi kết thúc nước mắt lại chảy đầy hai má, đến ngày thi thì thức thâu đêm, 2 con mắt trông như đôi mắt của đàn Gấu trúc.

Ta sẽ không còn nhớ cô bé xấu hổ vì ướt mưa, đang cùng với cô đơn trốn trong một góc tường và lặng lẽ khóc như hồi cấp ba - cái ngày mà ta cứ ngây thơ hỏi rằng tình yêu là gì và đến giờ vẫn chưa trả lời được, thay vào đó, ta sẽ nhớ đến cô bạn ngồi cùng bàn hôm nay không đến lớp vì ốm, ta sẽ nhớ đến cô bạn đã khiến trái tim ta rung động nhưng rồi chưa một lần ta dám thổ lộ tình cảm đó, ta sẽ nhớ đến những ngày giận hờn vu vơ khi thấy ai đó quan tâm đến một nửa của mình, còn ta thì lạc lõng, trong khi vẫn biết rằng có một người đang dành tình cảm cho ta.

Ta sẽ bất chợt nhớ đến một cô bạn, một cô bạn mà ta không hề biết tên, cũng chưa một lần nói chuyện, chỉ biết rằng trong lớp, có một người có khuôn mặt như thế, ngồi ở dãy ghế đó, mỗi giờ học.

Ta sẽ nhớ Chị, cô nàng nghiên cứu sinh mà ta thích khi còn thực tập, nửa năm sau khi thực tập xong, vào một ngày bình thường nào đó, bất chợt ta nhớ tới gương mặt đó, rồi vài ngày sau thật kỳ diệu là tình cờ ta nhìn thấy gương mặt đó nơi ngã ba đèn đỏ, nơi hai cổng trường đối diện với nhau, trái tim ta rung lên rộn ràng, chỉ có điều ta đi ngang qua nhau và rồi quay lưng lại với nhau, ai đi đường nấy. Người người đi qua nhau, ta lại tự an ủi mình rằng, trái tim ta vẫn loạn nhịp khi nhìn thấy gương mặt đó, nhưng chỉ cần ta kịp nhìn thấy là đủ, dù người kia có nhìn thấy hay không, điều đó không quan trọng.

Rồi lại đến mùa hoa nở, nơi tháp đổ chuông, mọi năm vẫn là điểm chụp ảnh tốt nghiệp cho những khóa trước, thì năm nay lại đến lượt chúng ta diễn tiếp vở kịch đó. Ta sẽ nhớ sân trường rực hương thơm ngào ngạt của loài hoa trắng xóa, một sắc trắng nhẹ nhàng như chính những tháng ngày sinh viên yên ả.

Sẽ có quá nhiều thứ để ta nuối tiếc và nhớ nhung, và chắc chắn rằng sẽ có một ngày nào đó.

“Những giọng cười kia làm ta nhớ đến những bông hoa, đã thầm lặng hé nụ trong mỗi ngõ rẽ của cuộc đời ta, đã từng tưởng rằng ta sẽ mãi bên cạnh họ, nhưng đến hôm nay chúng ta đã lưu lạc trong mênh mông biển người. Họ đã bị những cơn gió thổi bay lạc mất nơi chân trời rồi, có những câu chuyện vẫn chưa kể hết, thế thì đành thôi vậy, những tâm trạng đó đã trở nên khó phân biệt thật giả giữa năm tháng rồi, chúng ta cứ thế mà mỗi người buôn ba nơi chân trời góc bể. Đến nay tại nơi cỏ hoang này đã không còn những bông hoa tươi đó nữa, may sao chúng ta đã từng cùng nhau bước qua bao mùa xuân hạ thu đông”. 

Các bạn à, giờ này, tâm trạng các bạn thế nào? Thật khó để diễn tả nổi phải không? Mỗi lần nghe bài hát này, mình lại thấy trái tim thật yên tĩnh, hôm nay đứng đây, được nghe chính những người bạn của mình đệm đàn và hát, cảm giác thật bồn chồn, có phải nó được dành riêng cho buổi chia tay, là để cho những cuộc chia ly như thế này sử dụng đến không?

Tất cả những ưu sầu, những khổ đau yêu thương, những giận hờn, đơn độc, những khó khăn hay thành công, thất bại, rồi chúng ta ai cũng sẽ trải qua. Chúng ta như đang trong một chuyến lữ hành cuộc sống, sẽ còn có những “Lễ tốt nghiệp” khác ở những phong cảnh khác, thanh xuân của chúng ta đã tốt nghiệp, tình yêu của chúng ta rồi cũng sẽ tốt nghiệp, tất cả chỉ càng chứng minh cho ta thấy, ta đang trưởng thành. Trong chuyến lữ hành đó, tự hỏi “Có cánh cửa nào có thể khiến những người bạn của ta không tuyệt vọng không?” Ta lại tự hỏi “Có thứ tình yêu nào có thể khiến những người bạn của ta không bị tổn thương không?”

Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau, “Thứ rượu nào uống rồi mà không thể tỉnh, nỗi đau nào muốn quên cũng không xong, ở chốn hồng trần này có quá nhiều điều chúng ta muốn theo đuổi, biển người này đâu có quá nhiều những người bạn chân thành”, chỉ cần chúng ta nhớ về nhau, dù nhiều hay ít, bất kể khi nào, nơi đâu, nó sẽ chỉ cho ta rằng có những kỷ niệm sẽ mãi đẹp như thế, dù cuộc sống có bon chen, vất vả thế nào, ta cũng đã từng có một kỷ niệm đẹp đẽ như thế.

Và hôm nay, chúng ta sắp biến những ngày hôm qua thành những kỷ niệm đẹp đẽ đó.
“Hãy đừng hỏi, hãy đững nói, tất cả hãy cố để trong khoảng không im lặng, giây phút này, hãy để chúng ta nhẹ nhàng bên nhau dưới ánh nến, đừng vẫy tay, đừng quay đầu lại, khi tôi cất tiếng hát lên bài hát này, chỉ sợ những giọt nước mắt lại nhẹ nhàng rơi xuống, tự sâu trong trái tim thầm nguyện rằng nụ cười của tôi sẽ cùng đi bên bạn suốt những mùa xuân hạ thu đông. Sầu ly biệt, ly biệt tuy là ở ngay trước mắt, nói tạm biệt, tạm biệt cũng không đến mức quá xa vời, nếu như còn có duyên, vậy thì hãy chờ đợi ở một ngày mai, chúng ta sẽ lại gặp nhau trong một mùa đẹp đẽ”. 

Tạm biệt nhé, thanh xuân của ta.»

============================

Phía dưới kia, một không gian lặng thinh, có phải họ đang cố giữ những phút giây này ở lại? Có phải họ đang gắng hết sức mình để làm quen với một khái niệm rất quen mà rất lạ: Ngày mai, chúng ta không còn được gặp nhau nữa? Ngày mai, đường ai nấy đi, người tìm việc làm, người lo học tiếp? Có bao người không kìm nổi mình, òa khóc thật to, có người lại lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt, càng giấu mình lau đi, lệ càng nhỏ giọt. Có người lại ngồi im không một cử chỉ, cứ ngồi và cứ buồn miên man.

Em đứng im, khẽ ngẩng mặt lên nhìn những ánh đèn lờ mờ lãng mạn đến xót xa, cũng chỉ để ngăn không cho giọt lệ nào rơi xuống. Và trong góc xa xa kia của hàng ghế cuối cùng, Cúc lặng lẽ nhìn đi phía khác, chắc cũng để giấu không cho ai thấy nét mặt bi thương. Còn Gia Ái, Gia Ái nhẹ nhàng đứng dậy, bước những bước chân thật nhanh về hướng sân khấu. Lần đầu tiên Gia Ái ôm Em chặt đến thế, và dù thế nào đi nữa Em vẫn hiểu rằng, đó chỉ là cái ôm cuối cùng cho một cuộc chia tay. Chỉ đơn giản là cái ôm cuối cùng cho một cuộc chia tay. Đến giờ phút này, Yêu và được Yêu dường như không nằm trong những giọt nước mắt, nó đã làm cho những tháng năm sinh viên trở nên thêm đậm đà, hoa lệ.

Đàn ghita và Piano dừng lại, ùa về phía Em đứng, những vòng tay cứ thế siết chặt nhau, ấm áp, buồn đau và tiếc nuối.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa tháng 9 ào ào đổ về từ lúc nào không rõ, mưa của những tiếc nuối, khát vọng, lo lắng, bồn chồn, mưa của một mùa hoa lại nở, mùa chia tay!

===============================================================

Hậu Truyện:

27 tuổi.

Chúng tôi kết hôn. Phòng ngủ, phòng khách treo đầy ảnh cưới hai chúng tôi. Tôi ôm chặt cô ấy hét to: "Cục cưng ~~~". Cô ấy giống như một chú mèo con nũng nịu dựa sát vào người tôi. Trước khi ra ngoài tôi in lên trán cô ấy một nụ hôn. Vô số cuộc gọi mỗi ngày đều không cảm thấy khó chịu.

28 tuổi.

Cô ấy sinh cho tôi một cô con gái đáng yêu. Con gái giống tôi hơn giống chị. Cô ấy luôn nói rằng: "Làm sao lại giống em thế chứ, xấu chết đi được. Nếu như con gái giống chị thì tốt biết bao, tương lai sẽ thành một mỹ nhân". Nói vậy thôi chứ mỗi lần ôm con vào lòng cô ấy đều không nỡ để người khác bế. Gặp ai cũng tự hào: "Con gái em thông minh cực, bé ngoan lắm nhé!". Nửa đêm tỉnh dậy thay tã, cho cô công chúa nhỏ bé bú sữa. Cả đêm mất ngủ, chỉ cần em bé cựa quậy, cô ấy sẽ nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành, chứ không bao giờ nỡ làm phiền giấc ngủ của tôi.

53 tuổi.

Công chúa cũng đã lập gia đình, mẹ chồng rất ưng con gái của tôi. Con cái công việc bận rộn, đều không có thời gian ở bên cạnh chúng tôi thường xuyên. Tôi là tất cả mọi thứ của cô ấy, hai người chăm sóc lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, lo sợ đối phương bị bệnh!

60 tuổi.

Tôi nghỉ hưu rồi, cô ấy cũng già rồi. Tóc bạc trên đầu có nhuộm cũng che không hết. Tôi giúp cô ấy đi mua thức ăn. Lúc qua đường vẫn giữ thói quen nắm lấy tay cô ấy, khiến cô ấy ngại ngùng. Cô ấy nói: "Già rồi mà còn" vẫn không sợ người khác cười.

72 tuổi.

Tôi ngồi trên ghế, chơi đồ công nghệ cao. Mắt tôi cũng mờ dần theo năm tháng, phải đeo kính. Cô ấy đang ngồi bên cạnh tôi, lật giở cuốn album ảnh đã ố vàng. Bây giờ chúng tôi thường hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau, lập gia đình, sinh con. Tôi nói với cô ấy: "Lúc trẻ, em luôn thích chụp ảnh". Bây giờ xem lại những bức ảnh này thật hạnh phúc. Kiếp này thực sự cứ như vậy trôi qua.

90 tuổi.

Sức khỏe cô ấy ngày càng yếu đi, bắt đầu mắc bệnh đãng trí tuổi già, một câu hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần. Có lúc không nhìn thấy tôi sẽ hoảng loạn như một đứa trẻ. Điều hạnh phúc nhất cuộc đời cô ấy chính là lấy tôi làm bạn đời. Tôi nói: Cuộc đời này điều may mắn nhất chính là gặp được cô ấy. “Cảm ơn chị đã bao dung em, từng bước làm em yêu thương và muốn bảo bọc chị đến trọn kiếp đời này”.

“Với Em. Cuộc đời này may mắn nhất chính là được gặp chị. Cúc Tịnh Y.”

============================

Chú thích:

Đông Phương Thần Khởi là tên Hán Việt của nhóm nhạc Hàn Quốc Dong Bang Shin Ki (D5), họ còn có 2 tên khác là Tohoshinki (tên hoạt động ở Nhật) và Tong Vfang Xien Qi (tên hoạt động quốc tế).

============================

Chào các bạn độc giả, vậy là chúng ta đã đi cùng nhau hơn suốt 3 tháng vừa qua.

Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi, bình luận và ủng hộ Fic mình viết.

Mình Xin Chân Thành Cảm Ơn.

Đây là Fic mình viết tặng các độc giả.

Mình xin chân thành được phép đóng và dừng tất cả các tác phẩm.

Đây là món quà chia tay, tớ xin được tặng các bạn.

Hẹn ngày nắng ấm nào đó, tái ngộ mọi người.

Chúc các bạn đọc fic vui vẻ. Ngày mới tốt lành.

Xin chào và hẹn gặp lại :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top