Hug
Warn: Khá nhiều couple IidaMina, KiriOcha, SeroTsu, TodoKami một chút TokoYuga và JiroMomo
Summary:
"Ôm người thân trong gia đình và ghi lại phản ứng của họ à? Nhưng thực ra tớ chẳng có người thân nào ngoài mẹ tớ cả? Và chúng ta đang sống trong ký túc xá mà?" Izuku nghiêng đầu hỏi.
Ochako chỉ chớp chớp đôi mắt nâu to tròn về phía cậu. "Ừ thì đúng là như vậy, nhưng cậu và Bakugo lớn lên cùng nhau đúng không? Cậu có thể ôm cậu ấy và quay lại phản ứng của cậu ấy mà ! Dễ lắm đúng chứ!"
Đúng vậy.......bởi vì việc ôm Kacchan là việc vô cùng dễ dàng..
Hoặc: Izuku tham gia vào thử thách "ôm người thân và xem phản ứng của họ". Ngoại trừ việc cậu ấy cứ làm đi làm lại, Katsuki dần dần để cậu ấy ôm. Cho đến khi có sự hiểu lầm xảy ra và họ phải trò chuyện về tình cảm của mình.
Đây chỉ là sự hỗn loạn. Một trò nghịch ngợm ngọt ngào của lớp 1A.
*
Ghi chú giống như bãi cát lún đối với Izuku. Một khi cây bút được kẹp vào giữa ngón tay cậu, cậu không thể dừng lại.
Các ghi chép chứa đầy thông tin về lớp học, ý tưởng ,lý thuyết về sức mạnh cũng như năng lực của bạn bè hay giáo viên, về các thiết bị tăng cường và mọi thứ liên quan đến năng lực hoặc anh hùng.
Và có lẽ đó là lý do tại sao cậu không để ý đến Ochako và Mina đang ở trong phòng kí túc của cậu vào một ngày đáng nhớ nọ, ngồi trên giường của cậu chỉ để trò chuyện. Ít nhất cho đến khi một trong số điện thoại của họ phát một video với âm lượng tối đa.
"AHH-holy frick!" Izuku thét lên, vội vàng nắm chặt lấy ngực và quay ngoắt lại đến nổi chiếc ghế gần như gãy làm đôi.
"Xin lỗi! Chúng tớ không muốn làm phiền cậu!" Ochako nhanh chóng xin lỗi và xua tay.
Mina giảm âm lượng của điện thoại. "Tớ xin lỗi nhé."
"Ừ, chào?" Izuku thử nói.
"Heyyy."
"Xin chào!"
"Vậy... à... cậu có cần gì không?" Cậu hỏi, đan hai tay vào nhau.
"CÓ. Tại sao cậu không bao giờ xem những video tớ gửi cho cậu?" Ochako hỏi ngay lập tức với hai tay chống nạnh.
Và đó là cách cậu có một tài khoản TikTok. Đó cũng là cách mà cậu bị lôi kéo vào những trò nghịch ngợm, xu hướng, thử thách và các điệu nhảy kỳ lạ của họ.
Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi cậu, Ochako và Shoto nằm dài ra trên sàn phòng kí túc của Tsu và ai đó đã đưa ra một thử thách lan truyền khác, gần hai tuần sau đó.
"Ôm người thân trong gia đình và ghi lại phản ứng của họ á ? Nhưng thực ra tớ chẳng có người thân nào ngoài mẹ tớ cả? Và chúng ta sống trong ký túc xá mà?" Izuku nghiêng đầu hỏi.
Ochako chỉ chớp chớp đôi mắt nâu to tròn về phía cậu. "Ừ thì đúng là như vậy, nhưng cậu và Bakugo lớn lên cùng nhau đúng không? Cậu có thể ôm cậu ấy và quay lại phản ứng của cậu ấy mà ! Dễ lắm đúng chứ!"
Đúng vậy.......bởi vì ôm Kacchan, trong số tất cả mọi người, là việc vô cùng dễ dàng.
"Tớ bỏ qua nhé." Izuku nhăn mặt.
"Sao vậy! Thôi nào! Thậm chí cả Shoto cũng đã làm điều đó!"
Shoto gật đầu xác nhận. "Tớ đã ôm cả chị gái, anh trai và mẹ tớ. Tớ cũng ôm ông già tớ, nhưng chỉ để lấy chiếc ví của ông ấy."
"Shoto!" Izuku thét lên.
"Đó là vì một mục đích tốt đẹp." Shoto chỉ gật đầu.
"Cậu ấy đã dùng một trong những thẻ tín dụng của Endeavor để mua sushi cho cả kí túc xá." Tsu nói thêm vào từ chiếc giường của cô ấy.
"Cậu-" Izuku bắt đầu, nửa than khóc. "Tớ đã ăn miếng sushi đó. Tớ là tội phạm."
"Một tên tội phạm dễ thương." Ochako thêm vào. "Dù sao thì, nó thực sự vui! Chúng ta có thể làm nó như một điều bình thường giữa bạn bè hoặc bạn thân! Tớ sẽ ôm Eijirou trước, rồi cậu có thể ôm Bakugo!"
".....Eijirou?" Tsu cười khúc khích với một nụ cười xảo quyệt khi nghe thấy tên chàng trai tóc đỏ.
Ochako xua tay lạnh nhạt. "Không quan trọng."
"Khi tớ ôm mẹ, bà ấy xoa đầu tớ. Chị tớ thì khóc. Anh trai tớ cố chạy trốn, nhưng tớ đóng băng anh ấy trên ghế." Shoto nói với giọng đơn điệu, bỏng ngô vẫn đầy trong má.
"Anh chị tớ luôn luôn ôm tớ, nên chuyện đó không có gì buồn cười cả," Tsu nhún vai, móng chân sơn màu vàng.
"Ochako," Izuku bắt đầu, nheo mắt nhìn Ochako một cách nghi ngờ. "Cậu chỉ muốn tớ ôm Kacchan để cậu có thể ôm Kirishima phải không?"
Má cô ửng hồng khi Ochako lắp bắp nói lí do. "K-Không... tớ... tớ có thể ôm Ei-uh-Kirishima bất cứ lúc nào. Sẽ vui đấy! Làm ơn! Làm ơn nhé!" Cô mỉm cười,vỗ tay cầu xin.
"Tớ sẽ bị phản công bằng một cú Howitzer vào mặt." Izuku chế nhạo, phịch xuống chân Shoto.
Shoto nhảy lên, hất Izuku ngã khỏi chân mình. "Tớ có ý tưởng này, Dekusquad đấu với Bakusquad. Tớ sẽ ôm Kaminari, cậu ôm Bakugo, Tsu ôm Sero, Ochako ôm Kirishima, và chúng ta sẽ quay video các phản ứng của họ cùng một lúc."
"Oh, nhưng tại sao?" Izuku hỏi, vẫn nằm trên sàn ở chân Shoto.
"Bởi vì nó sẽ rất VUI," Ochako kêu lên.
"Một trò đùa vô hại thôi," Tsu nhún vai.
Heh. Vô hại đối với mọi người ngoại trừ cậu.
"Tớ cũng muốn nhìn thấy phản ứng của mọi người." Shoto trả lời, nhìn vào bát bỏng ngô như thể nó đang chứa kỳ quan thứ tám của thế giới.
Cửa mở nhẹ, Iida bước qua ngưỡng cửa với một khay đựng ly.
"Tớ đã trở lại với đồ giải khát đây!"
"Tenya, cậu có thể ôm Ashido không?" Shoto hỏi ngay lập tức. Khuôn mặt của Iida chuyển sang vẻ ngạc nhiên và lo lắng.
"Được chứ, tất nhiên rồi. Cô ấy cần sự an ủi hay sự động viên sao?" Cậu ấy hỏi, sẵn sàng chạy ra cửa khi chiếc khay được đặt trên bàn ở giữa phòng của Tsu.
"Không, không phải lúc này. Nói chung là, nếu không có lý do gì, cậu có thể ôm cô ấy không?" Izuku bổ sung để làm dịu tư thế cứng nhắc hơn bình thường của Iida.
"Ừ-Ừm, nếu cô ấy chào đón sự ân cần bất ngờ như thế, thì tớ rất sẵn lòng."
"Vậy là xong!" Ochako vỗ tay.
"Cái-Không! Chưa giải quyết được vấn đề!" Izuku nhanh chóng hét lên.
"Được thôi, tớ có một đề nghị." Ochako nói, trông cô rất chuyên nghiệp trong bộ đồ ngủ màu hồng in hình quả bưởi.
Lông mày bên phải của Izuku nhướng lên. "Tớ đang lắng nghe."
"Ba mươi phút thử nghiệm với quirk."
"Cậu không thể hối lộ tớ như vậy!" Cậu tự bảo vệ bản thân và phẩm giá của mình.
"Ba mươi phút thử nghiệm với quirk VÀ-" Cô bắt đầu với ánh mắt mạnh mẽ. "Chúng ta có thể xem một bộ phim về All-Might khi đến lượt tớ chọn cho đêm xem phim cuối tuần này."
"Thử nghiệm với quirk, bao gồm các câu hỏi, hướng dẫn sử dụng bộ đồ và thiết bị siêu anh hùng của cậu, và........ cậu có thể xin giùm tớ chữ ký của Gunhead được không?" Cậu phản bác, cậu biết rằng cô sẽ thực tập lần thứ ba vào mùa hè này.
"Thành giao." Ochako nói, giơ tay ra, Izuku háo hức nắm lấy.
"Rất vui được làm ăn với cậu."
"Tớ muốn biết những gì tớ đã bỏ lỡ trong thời gian tớ vắng mặt?" Iida hỏi với vẻ hơi lo lắng.
"Được rồi, vậy đây là kế hoạch-"
---
Một ngày quá ngắn ngủi sau đó, Izuku thấy mình đang lén lút đi vào nhà bếp ngay sau lưng Ochako, Tsu và Shoto. Iida bước đi sau lưng cậu, tự tin và cao lớn. Izuku cố gắng loại bỏ đi sự hồi hộp bằng giai điệu của All-Might trong đầu mình.
Katsuki đứng bên bếp, đang trộn và xào một cái gì đó làm Izuku thèm chảy nước miếng. Eijirou dựa vào quầy bếp đối diện với cậu. Sero đứng ở góc phòng, hơi đổ mồ hôi sau buổi tập luyện gần đây. Mina và Kaminari đang tranh cãi về một điều gì đó liên quan đến tin đồn trên các tạp chí bên cạnh bếp.
"Được rồi. Cậu sẵn sàng, Toru?" Ochako hỏi.
"Ừ, tớ đã bật máy quay rồi!"
Ôi trời. Được rồi. Chuyện này đang xảy ra. Chỉ cần đừng để bị giết thôi. Dễ mà, phải không?
Phải?
"Xin chào mọi người!" Ochako bắt đầu. Dễ thương, tự nhiên, không có ý đồ gì ẩn sau lời chào.
"Hey!" Eijirou vẫy tay. Katsuki không thèm quay đầu nhìn, và không hiểu sao điều đó lại làm dịu đi nỗi lo lắng của Izuku một chút.
Giống như một cuộc tấn công lén lút. Một trò chơi nhỏ vui nhộn đuổi bắt một chiều.
Vâng, đúng thế.
Ochako là người đầu tiên như đã dự định. Cô ấy đi thẳng đến chàng trai tóc đỏ và giơ tay ra với nụ cười ngây thơ.
"Đừng nói nữa." Eijirou chỉ cười, cũng giơ tay ra. Ochako bị ép vào ngực anh chàng như con bọ sa vào cái bẫy.
"Xin lỗi nhé," Iida nói, theo sau là Shoto.
Đáng khen cho Kaminari là cậu ấy không làm chập mạch bất cứ thứ gì ngoài đồ chơi fidget chạy bằng pin trong tay. Mina vẫn sốc trong vài giây, trước khi vòng tay ôm lấy Tenya.
"Awwwww,cậu dễ thương quá!" Cô ấy reo lên, làm Iida đỏ mặt.
"Tớ hy vọng điều này không làm phiền cậu?" Anh chàng hỏi với hơi thở rít ra khi không khí bị ép ra khỏi phổi.
"Chắc chắn là không! Cậu có thể ôm tớ bất cứ lúc nào, đẹp trai ạ!"
"Tớ đang nằm mơ à? Tớ nghĩ rằng tớ đang mơ. Chúng ta có một khoảnh khắc anh em đúng nghĩa phải không?" Denki hỏi, cuối cùng cũng vòng tay ngượng ngùng quanh thân hình cao lớn của Shoto.
"Chúng ta không phải anh em cùng huyết thống, nhưng tớ coi cậu như một người anh em." Shoto chỉ nói đơn giản, vẫn ôm cậu ấy.
"Tớ có thể cảm nhận được tình anh em! Nó còn sống!" Kaminari hét lên.
"Mấy đứa ngốc này bị làm sao thế? Trúng quirk dính chặt nhau à?" Katsuki càu nhàu với ánh mắt cau có, cuối cùng cũng quay lại.
"Không đâu! Chúng tớ chỉ muốn ôm thôi!" Ochako nhăn mặt, vẫn bị ôm chặt vào ngực Eijirou.
"Hãy ôm tớ thật chặt. Tớ là một ngân hàng ôm, hãy gửi toàn bộ cái ôm vào đây để giữ an toàn," Eijirou trả lời qua một nửa khuôn mặt bị chặn bởi mái tóc nâu. Ochako cười nhẹ khi ôm cậu ấy chặt hơn.
"Nhắc mới nhớ, tớ có được phép không?" Tsuyu hỏi, vẫy tay lịch sự về phía Sero.
"Tớ á? Thật à?" Cậu ấy trả lời, chỉ vào ngực mình. "Ý tớ là, tớ vừa tập thể dục xong ấy,có lẽ không thơm lắm, cậu biết chứ?"
Tsu chỉ nhún vai, bước rộng về phía trước và vòng tay quanh ngực cậu ấy. Sero cứng đờ với đôi tay vẫn giơ lên không tự nhiên. Cậu ấy nhẹ nhàng hạ chúng xuống và đáp lại bằng cách ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
Shoto vỗ nhẹ lưng Denki như thể cậu đang an ủi một đứa trẻ.
"Tớ cầu xin cậu, tớ xin quỳ xuống để xin lòng thương xót. Hãy xoa đầu tớ dù chỉ một lần thôi?" Denki hỏi, vẫn kinh ngạc.
Shoto nhẹ nhàng đồng ý, xoa đầu cậu nhiều lần.
"Giờ đây tớ có thể chết một cách hạnh phúc. Linh hồn tớ đã được tự do."
"Làm ơn đừng chết." Shoto nói có vẻ nghiêm túc.
"Cứ xoa đầu tớ đi, tớ sẽ không làm thế nữa."
"Tớ không thể làm điều này mãi được, nhưng tớ có thể làm nó thường xuyên hơn?" Shoto nhanh chóng đề nghị.
"XIN CẢM ƠN NHIỀU." Denki lại la hét.
"Cái ôm này có lâu quá không, Ashido?" Iida lo lắng hỏi và bắt đầu lùi lại.
Mina chỉ kéo cậu lại gần hơn. "Không phải ở thời đại này, hay thậm chí là kiếp này. Hãy ôm tớ lâu nếu cậu muốn!"
"Tớ e là chúng ta sẽ phải ở đây khá lâu." Iida thừa nhận với vẻ đỏ mặt, đẩy kính lên mũi trước khi thả tay qua vai cô.
"Tao nôn đây." Katsuki nhăn mặt, quay sang một bên để lấy chai nước từ quầy bếp.
Ochako liếc mắt về phía Izuku, gật đầu về phía của cậu và chàng trai tóc vàng.
Được rồi, bắt đầu thôi.
Izuku cầu chúc thế giới một lời tạm biệt nồng nhiệt và dự định để lại bộ sưu tập figure của mình cho Kacchan. Tất cả bức ảnh của cậu sẽ được chia đều cho bạn bè và mẹ cậu, những chiếc áo yêu thích sẽ được để lại cho Shoto và Ochako, những cuốn sách của cậu thì để lại cho Iida, và những cái cây còn sống của cậu sẽ để lại cho Tsu. Có lẽ cậu có thể để tấm ảnh mang chủ đề All-Might làm bia mộ? Điều đó sẽ thật tuyệt.
Katsuki đang giơ cánh tay phải lên để với cái bình nước, để hở phần hông không được bảo vệ. Không suy nghĩ quá nhiều về điều đó, Izuku đã lợi dụng chỗ hở đó.
Chạy về phía trước và gần như vấp ngã trên đôi chân của mình, Izuku đã vòng tay ôm được nửa thân trên của chàng trai tóc vàng. Cậu va chạm vào cậu ta, gần như đập vào nồi nước sôi trên bếp trong suốt quá trình đó. Trong một giây, cậu cảm nhận mùi hương Katsuki đang áp vào mình. Cảm giác đó khiến cho sự ấm áp màu đỏ lan tỏa từ tai xuống cổ cậu.
Cậu đã sẵn sàng đợi một vụ nổ vào mặt, một cú đấm vào dạ dày, có lẽ là một cú đá xoay người vào thận.
Nhưng không phải là Katsuki sẽ nghẹn vì cơn ho.
Izuku ngay lập tức buông ra, ngước lên nhìn cậu ấy với một chiều cao chênh lệch khoảng một inch rưỡi. Katsuki ho và phun một ngụm nước vào bồn rửa. Chai nước bị đập mạnh vào kệ bếp.
"Kacchan? Ôi trời ơi, cậu có ổn không?"
"Anh bạn? Cậu ổn chứ?" Eijirou hỏi, với một cú đập mạnh tay vào lưng anh chàng tóc vàng.
Katsuki gạt tay Eijirou ra. Cậu ấy ngả người ra sau và uống thêm một ngụm nước để làm sạch cổ họng.
Izuku lùi lại một bước trước khi đôi mắt đỏ rực ấy cuối cùng cũng nhìn cậu.
"Được rồi, cảm ơn, tạm biệt!" Izuku hét lên, ngay lập tức quay người chạy ra khỏi nhà bếp với một vệt sét xanh theo sau. Cậu nghe thấy những người khác cười ngã lăn ra để đi theo cậu.
Khi họ đến nơi an toàn là phòng của Iida, họ đều đỏ mặt và cười như điên. Izuku cố giấu nụ cười thích thú trên môi, nhưng thực sự là... rất thú vị.
Làm Kacchan bất ngờ như vậy, đó là điều gì đó thật khác biệt. Gần như là một chút hối hả, gần như thế. Cậu ấy rất ấm áp, vững chắc và sống động trong vòng tay cậu dù chỉ trong một giây. Điều đó gần như khiến cậu mất mạng, nhưng nó rất đáng giá! Cậu đã ôm Kacchan và sống sót để kể lại câu chuyện!
"Chúng ta chắc chắn phải làm lại điều đó!" Ochako reo lên, hai tay giơ lên chiến thắng. Shoto và Tsu gật đầu cùng với cô ấy một cách nhiệt tình. Iida lau kính cẩn thận với một chút run rẩy hồi hộp trên đầu ngón tay.
Nhưng Izuku vẫn còn sống cho đến bây giờ .....ít nhất là vậy.
Dần dần, từng người từng người trở về phòng ngủ riêng của họ trong suốt phần còn lại của buổi tối.
Izuku có đủ thời gian để thay đồ thành đồ ngủ và cất đi hầu hết sổ tay và bài tập về nhà, trước khi cửa ký túc xá của cậu bị gõ một cách mạnh và nhanh. Gần như yên lặng. Như thể người đang gõ không muốn gây sự chú ý cho các phòng bên cạnh.
Izuku mong đợi đó là Shoto với một thuyết âm mưu khác, hoặc Ochako với một dĩa mochi mà cô gọi là 'bữa tối của con gái'. Trong số hai mươi người bạn cùng lớp của mình, người cuối cùng cậu mong đợi là Katsuki.
Nhưng đó chính là người đứng trước cửa phòng cậu.
Đó là một cuộc sống tốt đẹp. Izuku nghĩ rằng việc chờ cho đến tối muộn để thực hiện hành vi bạo lực (còn gọi là giết người) để tránh sự can thiệp ngay lập tức của bất kỳ ai là một hành động rất khôn ngoan.
"Đây."
Một cái bát gốm ấm áp được nhấn vào ngực Izuku. Cậu vội vàng bắt lấy nó. Nhìn chằm chằm vào lớp màng bọc thực phẩm vẫn còn hơi nước.
"Làm nhiều quá. Ăn hết hoặc cất để dùng sau. Nếu mày lãng phí nó, tao sẽ giết mày."
Ôi, độc dược. Thông minh.
"Ừm, cảm ơn nhé?" Izuku nói với một chút lo lắng.
Katsuki chỉ gật đầu với cậu trước khi quay ngoắt lại và đi thong thả xuống cuối hành lang.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng kêu rít nhỏ. Izuku đặt cái bát lên bàn để xem xét nó một cách kỹ lưỡng.
Chiếc bát từ nhà bếp được bọc trong màng bọc thực phẩm vẫn còn hơi ấm, thoang thoảng mùi hạt tiêu và nước mắm. Được rồi, có thể, nhờ ân sủng của các thực thể cao hơn, không phải là thuốc độc?
Izuku mở miếng bọc ra, thì thấy món thịt lợn xào được phủ lên cơm. Cậu đã ăn bữa tối, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng vì một lý do nào đó bụng cậu lại sôi lên. Nói thật, bữa tối của cậu hai giờ trước là một ly protein mix với cacao nóng, bắp rang bơ và bánh quy được nhúng bơ đậu phộng. Món mà Shoto cứ khăng khăng là 'bữa tối dành cho con trai' của họ.
Vậy nên, Izuku ăn nó. Nếu cậu phải chết, thì tốt nhất là do tài nấu ăn tuyệt vời của Kacchan chứ không phải bởi kẻ phản diện thứ ba.
Và nếu cậu hơi rưng rưng một chút vì hương vị và cử chỉ chân thành ấm áp thì cũng không sao cả. Cảm xúc là điều bình thường, cậu có rất nhiều cảm xúc. Khá khó để kiểm soát tất cả chúng, nhưng Izuku vẫn làm được.
Hôm nay cậu đã ôm Kacchan, không bị giết vì điều đó và được ăn món ăn do Kacchan nấu.
Xin lỗi về những lời nói thô tục của cậu, nhưng Izuku phải thừa nhận rằng cậu đã có một ngày tuyệt vời.
---
Bằng cách nào đó, họ đã thuyết phục được Momo tham gia vào nhiệm vụ tự sát tiếp theo của họ. À thì, đây là một nhiệm vụ tự sát đối với riêng Izuku. Ôm Kacchan hai lần trong cùng một tuần mà không gặp hậu quả nào ư? Điên rồ.
Cậu có muốn ôm cậu ấy không? Có chứ,tất nhiên rồi. Ai mà không muốn ôm chàng trai đẹp trai tuyệt vời như Katsuki Bakugo chứ? Điều đó có làm lo lắng tăng cao không? Cũng có.
Nhưng Izuku không phải là kẻ hèn nhát, vì Shoto đã hứa với cậu một bảng câu hỏi về quirk mà không giới hạn số câu có thể hỏi thậm chí còn bao gồm cả gia đình của cậu ấy! Làm sao cậu có thể từ chối điều đó? Những khả năng với thông tin mới đó là vô tận! Chưa kể, cũng sẽ..... khá..... tuyệt nếu có thể..... ôm Kacchan thêm lần nữa? Chỉ một giây thôi. Một giây ngắn ngủi hạnh phúc có mùi nitroglycerin.
Cậu đã có cảm tình với anh chàng này từ khi còn bé xíu, hãy thông cảm cho cậu. Người ăn xin không thể kén chọn.
Lần này kế hoạch đã thay đổi. Họ quyết định thử bắt ruồi bằng mật ong.
Vâng.....họ là những chiếc bánh cupcake, nhưng cũng như nhau thôi.
Mùi hương thực sự rất hấp dẫn. Tsu thậm chí còn lấy công thức làm bánh cupcake từ Sato! Và với sự đo lường nghiêm ngặt của Iida và kỹ năng làm bánh đáng ngạc nhiên của Ochako hỗn hợp bột đã trở nên thật tuyệt vời. Chúng đều là vani nguyên chất, nhưng lớp kem phủ thì khác nhau.
Mỗi người họ đều có một số bánh cupcake để phủ loại kem bất kỳ mà họ chọn. Bốn tá bánh được bày ra trên mặt bàn, để nguội, đảm bảo có đủ cho tất cả các bạn cùng lớp của họ.
Nhưng không được lấy chúng miễn phí mà phải trả phí!
Tsu trộn một hỗn hợp sô-cô-la mịn, sử dụng kẹo marshmallow làm nền cho cô ấy và Iida. Ochako làm bánh cupcake nhân bơ đậu phộng, nhưng phủ lên hỗn hợp sô-cô-la của Tsu và những trái tim nhỏ được vẽ bằng kem. Shoto và Momo đã hoàn thiện một loại kem dâu tây với những lát trái cây tươi và những viên đường để rắc lên trên. Iida làm nhiệm vụ rửa chén bát và đưa ra nguyên liệu cùng dụng cụ sạch khi được yêu cầu. Toru là người nếm thìa, cô ấy cũng là người quay phim cho những hỗn loạn của họ.
Izuku mất một lúc để quyết định sẽ làm gì với những chiếc bánh của mình.....
Cậu có thể chọn điều gì đó đơn giản, như kem bơ vani, nhưng cuối cùng một ý tưởng lóe lên khi nghĩ tới sở thích của chàng trai tóc vàng bùng nổ nào đó.
Quế, gừng, đường, một chút nhục đậu khấu và đinh hương, sau đó trộn thành một lớp men mịn. Và thế là xong, những chiếc bánh cupcake gingersnap!
Khi lớp kem phủ đã hoàn thành và những chiếc bánh đang nguội dần, chỉ còn vấn đề thời gian trước khi họ bắt được "con mồi" đầu tiên-
"Nhân dịp gì vậy?" Sero hỏi, lẻn vào bếp và dựa vào quầy bếp.
Ha, bắt được rồi.
Nếu bạn bắt được một thành viên của nhóm Bakusquad khét tiếng, thì chắc chắn sẽ bắt được những người còn lại.
"Nhân dịp chúng tớ muốn ăn bánh cupcake." Tsu trả lời, mang một bát kem rỗng đến bồn rửa.
"Vậy tại sao cậu lại làm đủ cho cả nước Nhật?" Hanta cười khúc khích, nghiêng người nhìn những chiếc bánh mà Tsu vừa rắc kẹo cốm lên.
"Chúng dành cho tất cả mọi người!" Ochako vui vẻ nói. "Chúng tớ dùng bánh vani thông thường, nhưng lớp phủ thì khác nhau!"
"Oh, để tớ nhắn vào nhóm chat." Sero đã cầm điện thoại trên tay.
Bingo.
"Cậu muốn cái nào?" Tsu hỏi, vòng qua quầy và chỉ vào các hương vị khác nhau. "Tớ phải cảnh báo cậu, có tính phí nhé."
Lông mày của Hanta nhướn lên. "Ồ? Tớ không mang theo ví, nhưng tớ có thể-"
"Xin lỗi quý khách, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có thể chấp nhận hình thức thanh toán bằng cách ôm." Momo nửa cười nửa nói từ phía sau quầy.
"Oh?" Sero nghiêng đầu, sau đó nhìn xuống Tsu với đôi tay mở rộng và chờ đợi. "Oh!"
Một loạt tiếng cười vang lên xung quanh họ khi Tsu bị quấn chặt trong vòng tay và được nhấc bổng lên khỏi sàn. Hanta đặt cô ấy xuống với một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy đã đủ chưa?"
"Hoàn hảo." Tsu gật đầu, sau đó nhặt một chiếc bánh rắc cốm và đưa nó cho Hanta với một nụ cười ửng hồng.
"TỚ NGHE NÓI CÓ BÁNH CUPCAKE." Denki hét lên, lướt vào bếp chỉ với một chiếc dép và một anh chàng đầu đỏ đang cười sau lưng anh.
"Chúng tớ không bỏ lỡ sinh nhật của ai đúng không?" Eijirou hỏi ngay lập tức.
"Không! Chúng tớ chỉ muốn làm bánh cupcake cho mọi người thôi!" Izuku trả lời, xếp những chiếc bánh gingersnap của mình lên một chiếc đĩa tròn.
"Ochako đã làm những cái có sô-cô-la bơ đậu phộng." Shoto bổ sung một cách hữu ích.
"Đó là vị tớ thích nhất!" Eijirou cười rạng rỡ.
Izuku chắc chắn 99,9% rằng Ochako đã biết điều đó từ trước.
"Các cậu phải trả phí cho chúng! Tớ sẽ không cho phép ai ăn mà không trả tiền trong cái xã hội này!" Iida nói qua vai khi đang rửa sạch các bát trộn.
"Chết tiệt! Tớ không nghĩ đến việc mang theo ví!" Denki quay gót để chạy ngược lên cầu thang, nhưng Hanta nắm cổ áo cậu ấy rồi kéo lại.
"Cửa hàng này chỉ chấp nhận ôm thôi các cậu."
Phải mất hai giây để hai anh chàng ngốc nghếch bắt đầu hiểu ra. Khuôn mặt họ sáng lên với đôi má đỏ ửng và nụ cười.
"YEAH!" Denki trượt sâu hơn vào bếp, suýt nữa làm Shoto ngã khỏi ghế với cái ôm. Shoto vỗ đầu cậu và lấy một chiếc bánh dâu tây ra khỏi khay làm mát. Cậu chờ Denki buông ra và tự bóc lớp lót trước khi đưa qua. Denki làm động tác tay cầm lấy chiếc bánh trong khi vẫn áp sát vào bên hông cậu.
Eijirou đã ôm chặt cô gái tóc nâu đỏ mặt đang bị kẹp chặt vào ngực. Ochako không phiền với việc thiếu không khí, vì cô cũng ôm lại cậu ấy với sức mạnh gần như thế. Sau khi được thả ra với nụ cười rạng rỡ, cô giơ lên chiếc đĩa vuông với những chiếc bánh cupcake phủ trái tim bơ đậu phộng. Eijirou chọn một cái trong khi "ohh" và "ahh" về thiết kế dễ thương của chúng.
"Tớ có đến muộn không?!" Mina chạy vào bếp kéo theo Kyoka sau lưng.
"Chúng ta sống chung một nhà mà, trời ơi! Làm sao có thể đến muộn được?" Kyoka phàn nàn, nhưng vẫn theo cô vào bếp và nhìn những chiếc bánh đầy màu sắc.
"Tớ không biết nữa, bro." Hanta nói với lớp kem ở khóe miệng và một chiếc bánh ăn dở trong tay. "Tớ có thể trả thêm vài chục cái ôm nữa và nhận hết chỗ này."
"Cậu sẽ bị đau bụng khủng khiếp đấy." Izuku lý luận.
"Nhưng nó sẽ rất đáng giá." Eijirou đồng ý, má đầy bánh bơ đậu phộng ngon lành. Ochako cười khúc khích khi lau chiếc khăn lên miệng cậu.
"Ôm?" Mina hỏi.
Iida lau khô tay và chỉ vào quầy bếp đầy những chiếc bánh nhỏ. "Một cái ôm đổi một chiếc bánh, thưa cô!"
Mina thả tay Kyoka và nhảy vào vòng tay của Iida. Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quay cô một vòng trước khi đặt cô xuống trước một chiếc ghế trống bên quầy.
"Đã nhận được thanh toán! Xin hãy tự nhiên!"
Mina lại hét lên vui sướng, chọn một chiếc bánh dâu tây và ngay lập tức bị kem dính lên mũi. Màu hồng của lớp kem gần như hòa vào da cô.
"Trời ơi, chúng NGON quá." Denki ăn xong bánh và ôm Shoto để lấy thêm một cái nữa. Shoto lại bóc lớp lót trước khi đưa qua.
Kyoka nhăn mũi khi đi sâu hơn vào bếp về phía Momo.
"Tớ biết cậu không thích kem phủ, nên tớ đã để dành những cái này cho cậu." Momo giơ lên một đĩa nhỏ với hai chiếc bánh không kem và một cái dĩa nhỏ.
Má Kyoka chuyển sang màu hồng như kem dâu tây. Cô nhẹ nhàng ôm Momo, buông ra, và lại ôm thêm lần nữa. Momo cắn môi để không cười và vuốt tóc Kyoka khi đĩa nhỏ được đưa qua.
Izuku đông cứng lại theo bản năng khi anh chàng tóc vàng rực bước về phía họ từ phòng sinh hoạt chung.
"Tụi mày tốt nhất là dọn dẹp sạch mớ hỗn độn này sau khi ăn nếu không tao sẽ lau sàn bằng đầu của tụi mày đấy." Katsuki quát lên, bước vào bếp và đi qua đám đông đang ôm nhau để đến tủ lạnh.
"BROO! Cậu phải thử mấy món này!"
Katsuki cười khẩy với chàng trai đầu đỏ. "Tao ghét đồ ngọt."
"Không phải tất cả đều ngọt! Deku đã làm những cái vị cay!" Ochako hớn hở, chỉ vào những chiếc bánh đã được phủ men.
"Chúng không cay! Chúng là-uh..... vị gừng." Izuku ngượng ngùng bảo vệ "sáng tạo" của mình.
Izuku bắt gặp ánh mắt tò mò của Katsuki trong hai giây trước khi cầm đĩa bánh và lặng lẽ bước vòng qua quầy bếp về phía tủ lạnh. Katsuki chỉ trừng mắt nhìn mấy chiếc bánh kia với tay khoanh trước ngực.
"Cậu không phải thử nếu cậu không muốn. Vị bơ đậu phộng của Ochako rất ngon cả vị dâu tây phủ trái cây nữa."
Katsuki vẫn trừng mắt nhìn đĩa bánh. "Tại sao lại là bánh vị gừng ?"
"Ừm... ừm... cậu không thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt nói chung, nhưng... mẹ tớ luôn làm bánh quy gừng cho bọn mình khi còn nhỏ, và cậu thích chúng. Vậy nên... tớ chỉ nghĩ là..."
"Vậy mày làm chúng cho tao à?" Katsuki hỏi nhỏ, nhìn đĩa bánh với ít ác cảm hơn trước.
"V-ới cậu trong tâm trí... ừm."
Izuku thầm cảm ơn bạn bè vì đã thu hút sự chú ý ra khỏi họ bằng cách đưa thêm bánh và những cái ôm cho mọi người khác. Ochako ôm Eijirou với cái cớ trả lại tiền thừa, vì cậu ấy trả quá nhiều.
"Được rồi."
Izuku ngẩng đầu lên ngạc nhiên. "C-cậu sẽ thử một cái à?"
Katsuki nhún vai, với lấy đĩa bánh. Momo quay đầu lại với ánh mắt trêu chọc.
"Đừng tặng miễn phí chỉ vì cậu nghĩ rằng cậu ấy dễ thương, Midoriya. Đừng quên thu tiền nhé." Cô nháy mắt. Kyoka nhịn cười bằng cách cắn dĩa của mình.
"Hả?!" Katsuki trừng mắt nhìn cô.
"Đúng vậy! Một cái ôm đổi một cái bánh!" Denki nói, vẫn không hề rời mắt khỏi người bạn ấm áp Shoto và một chiếc bánh ăn dở trong tay.
Chà, cũng đáng để thử, Izuku nghĩ. Tình huống tệ nhất là Kacchan bùng nổ trong một tràng chửi thề và bỏ đi. Tình huống tốt nhất là Kacchan cười khẩy và vẫn lấy một chiếc bánh.
"Ý tưởng đó là của ai?" Katsuki càu nhàu.
"Tất cả chúng tớ!" Ochako trả lời, đưa thêm khăn cho Eijirou, người gần như bám chặt vào cô.
"Nhân tiện, thêm anh chàng đẹp trai của tớ nữa!" Mina đập tay lên quầy và quay ghế để đối diện với Iida. Hai cánh tay dày ôm chặt lấy cô. Iida đỏ mặt nhưng không buông ra cho đến khi Mina bắt đầu vỗ vào bắp tay cậu nói rằng cô không thể thở.
"Mày cũng tham gia vào vụ này à?" Katsuki nhìn Izuku với ánh mắt hăm dọa.
"Ừ... ừ nhưng cậu không cần phải làm thế!" Izuku trả lời, đẩy đĩa bánh về phía anh. "Tớ chỉ muốn cậu thử một cái. Ít nhất là một miếng thôi!"
Đĩa bánh bị lấy ra khỏi tay cậu. Izuku nhìn theo trong sự bối rối khi đĩa bánh được giơ lên đầu mình.
Được rồi, công bằng mà nói. Một đĩa bánh sắp đổ lên đầu cậu và Izuku chấp nhận số phận với đôi mắt nhắm nghiền.
"Mày định để tao đứng đây như một thằng ngốc à?"
Izuku hé mắt ra và hàng loạt cảm xúc bùng nổ trong cổ họng cậu. Katsuki dang rộng vòng tay và chờ đợi. Một tay cầm đĩa bánh trên đầu Izuku và tay kia vẫy về phía cậu một cách sốt ruột.
Với một cú nhảy, Izuku lao vào vòng tay Katsuki. Lo lắng rằng chàng trai tóc vàng có thể rút lại cơ hội cực kỳ hiếm hoi này. Mùi hương của gỗ tuyết tùng và thông từ xịt khử mùi của Katsuki, mùi quần áo mới giặt và nitroglycerin tràn ngập các giác quan của cậu. Izuku vòng tay qua thân hình rắn chắc và to lớn để ôm. Cậu bắt đầu buông ra chỉ sau một giây, không muốn quá ích kỷ và ở lại quá lâu, nhưng một bàn tay ấm áp đặt lên giữa lưng và vỗ nhẹ một cái.
Cậu đã ôm Kacchan và được ôm lại!
Điều này sẽ được ghi vào một trong những cuốn nhật ký của cậu. Một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời cậu. Có lẽ thậm chí là ngày tuyệt vời nhất. Thậm chí còn hơn cả ngày cậu có được Quirk, kết quả vào UA, hay nhận được giấy phép anh hùng.
Ngày tuyệt vời nhất từ trước đến này, vì Kacchan-Katsuki Bakugo-đã ôm lại cậu!
Izuku rút tay lại khi bàn tay rời khỏi lưng cậu. Tai của Katsuki đỏ bừng, nhưng Izuku cho rằng đó là do nhiệt độ trong bếp và lò nướng đã chạy ở 350 độ trong gần hai giờ khi họ nướng bánh.
Đĩa bánh được đặt lên quầy bên cạnh họ, và Katsuki cau mày nhìn những chiếc bánh nhỏ khi anh chọn một cái có ít kem nhất. Izuku cố không phân tích cách những ngón tay mịn màng kéo lớp vỏ ra. Cậu quay đi để bảo vệ sức khỏe của mình khi chiếc bánh nhỏ được nâng lên môi của chàng trai tóc vàng. Cậu nín thở chờ đợi tiếng ho khó chịu, nhưng nó không xuất hiện.
"Mm'Chết tiệt."
Izuku quay đầu lại khi Katsuki cắn thêm một miếng nữa.
"Cậu có thích chúng không?"
Katsuki ngả đầu ra sau, bóc hết phần vỏ còn lại, và nhét nốt chiếc bánh vào miệng. Izuku cười khúc khích trước cảnh tượng đó rồi nhận lại một cái liếc mắt.
"Mày lấy công thức từ dì à? Nó giống như bánh quy, chỉ là dưới dạng bánh ngọt." Katsuki hỏi, lau ngón tay bằng khăn ăn lấy từ quầy.
Izuku lắc đầu. "Tớ chỉ nhớ công thức bánh quy của mẹ tớ và làm theo cảm tính."
"Mày đã ăn cái công thức chết tiệt đó suốt thời gian qua à?" Katsuki gần như gầm gừ với cậu.
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi cậu. "Ừ thì, đúng thế? Tớ từng giúp mẹ làm chúng! Chúng chỉ là bánh quy shortbread, được phủ bơ tan chảy, sau đó nhúng vào hỗn hợp gia vị và rắc đường?"
"Chết tiệt thật." Katsuki xoa trán bực bội. "Mày làm bao nhiêu cái?"
"Ừm, chỉ sáu cái thôi? Không ai thích vị gừng cả, và tớ đã thêm đinh hương vào nên tớ không nghĩ là có ai khác ngoài cậu sẽ thích chúng. Tớ không muốn lãng phí." Izuku nhún vai, lê chân.
Trước sự im lặng của Katsuki, Izuku nhìn lên lần nữa. Katsuki thở dài, giơ một cánh tay ra.
"Những cái này là của tao. Mày có năm giây. Không được thêm một giây nào nữa."
Izuku nhảy cẫng lên rồi lao vào ngực chàng trai tóc vàng lần nữa, đẩy họ lùi lại một bước. Katsuki gầm gừ, rồi thở dài trước khi vỗ lưng cậu lần nữa.
"Một một-nghìn, hai một-nghìn, ba một-nghìn..." Izuku bắt đầu đếm to với cặp má áp vào bờ vai,rất thoải mái. Katsuki cười khịt mũi phía trên cậu. Izuku cười khẽ lại. "bốn một-nghìn, bốn rưỡi một-nghìn-"
"Oi!" Một ngón tay ác ý chọc vào xương sườn cậu, xoay với ý định cù lét.
Izuku kêu lên, rời khỏi vòng tay cậu với tiếng cười khúc khích và ôm lấy bên hông. "Xin lỗi, xin lỗi. Thưởng thức bánh nhé!"
"Cảm ơn, đồ mọt sách." Katsuki đảo mắt, cảm giác như đang đùa giỡn. Đĩa bánh bị giật lấy và Izuku nhìn theo khi chàng trai tóc vàng bước ra khỏi phòng với đôi tai thậm chí còn đỏ bừng hơn.
Với nụ cười sung sướng và lòng ngực tràn đầy hy vọng, Izuku hoàn thành việc dọn dẹp và chống lại những lời trêu chọc đùa giỡn của bạn bè.
Cậu đã quyết định một cách chắc chắn rằng hôm nay là ngày tuyệt nhất TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY.
Vòng thứ ba khiến Izuku lo lắng hơn bao giờ hết.
Một nhiệm vụ đơn lẻ.
Một nhiệm vụ của một người.
Nếu cậu nghĩ rằng những chiến thuật ôm lén kia là những điều ngu ngốc thì lần này đúng là một vé một chiều tới thế giới bên kia. Cách nhanh nhất để bị thổi bay lên mặt trời. Cậu nên viết một blog có tựa đề: "Cách đến cái chết nhanh hơn nhờ việc ôm người bạn thân từ nhỏ của bạn."
"Đừng chạy ngay sau khi vừa làm xong nhé! Trông sẽ đáng nghi lắm." Ochako vỗ vai cậu khích lệ.
"Cứ bình tĩnh thôi." Tsu nói thêm.
Shoto gật đầu. "Sẽ dễ dàng hơn nếu giả vờ như đó là một cách để cảm ơn."
"Ý tưởng tuyệt vời. Yêu cầu cậu ấy giúp đỡ làm bài tập tiếng Anh, rồi cảm ơn cậu ấy bằng một cái ôm." Iida cũng gật đầu nhiệt tình.
"Tất cả chúng ta đều biết cậu cần giúp đỡ về môn tiếng Anh mà, nên điều đó không có gì đáng nghi cả!" Ochako đồng ý và đẩy cậu xuống hành lang.
Và đó là cách mà Izuku đến trước cửa phòng kí túc xá của Katsuki, tay giơ lên để gõ cửa với cuốn sách bài tập tiếng Anh trên tay.
Không phải nói dối khi nói rằng điểm tiếng Anh của cậu không phải tốt nhất lớp. Cũng không phải nói dối khi nói Kacchan là một trong những người giỏi nhất môn này.
Izuku sắp nổ tung cơ thể mình vì sự lo lắng đang làm rung chuyển xương cậu như những chiếc maracas phủ đầy thịt.
Đây thậm chí còn không phải là một phần trong xu hướng video của họ! Đó chỉ là bạn bè cậu ép buộc cậu nối lại tình bạn với người bạn từ thời thơ ấu có phần hơi xa cách của mình. Cậu có những người bạn tốt. Thật sự là những người bạn tốt nhất. Shoto và Ochako biết về tình cảm ngu ngốc của cậu và nó chưa bao giờ biến mất, dù Izuku đã cố gắng bao nhiêu khi còn nhỏ.
Tại sao cậu lại có những người bạn ủng hộ tuyệt vời như vậy? Tại sao?!?!
Chỉ cần gõ một lần, rồi chạy và nói với mọi người rằng Kacchan không có trong phòng hoặc đang bận.
Cậu thậm chí không bị hối lộ vào việc này, đó hoàn toàn là do áp lực từ bạn bè! Chắc chắn cậu đã được mẹ cảnh báo khi bắt đầu học cấp ba về khả năng bị áp lực từ bạn bè để dùng ma túy, trốn học, hoặc tham gia các hoạt động liên quan đến rượu - nhưng không ai chuẩn bị cho cậu điều này!
Izuku rút tay lại thành nắm đấm, và hít thở một hơi nữa để cố gắng làm dịu bàn tay đang run rẩy của mình. Thật đáng tiếc nó không có tác dụng.
Cánh cửa mở ra trước khi đốt ngón tay cậu chạm vào. Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào da thịt cậu với sự tức giận, rồi dịu đi một chút, đến mức gần như không thể nhận ra.
Mặc dù lông mày của chàng trai tóc vàng không còn nhíu lại giữa vẻ cau có, thì cậu ta vẫn trừng mắt nhìn cậu.
"Mày có định nói cho tao biết tại sao mày cứ lượn lờ trước cửa phòng tao không?"
Izuku nuốt xuống cục nghẹn lo lắng trong cổ họng.
"Tớ ừm... có một buổi học nhóm trước đó, và Iida đã cố giúp tớ, nhưng tớ thật sự chưa hiểu - theo nhiều cách khác nhau thật sự--vậy nên tớ định nhờ cậu giúp ừm...." Ánh nhìn của cậu hạ xuống một chút, chú ý đến chiếc túi đồ tập và bộ đồ tập của chàng trai tóc vàng. "Cậu rõ ràng là đang bận, nên không sao đâu ! Tớ có thể nhờ Momo-"
Một bàn tay nắm chặt cổ tay cậu, giữ chặt cuốn sổ trong tay cậu. Katsuki liếc nhìn xuống, bĩu môi.
"Mày cần giúp đỡ môn tiếng Anh à?" Cậu ta hỏi một cách thô lỗ.
Izuku gật đầu, nghiêng cằm xuống. "Bài tập cuối tuần nay khó quá. À, có lẽ không phải với cậu! Cậu thực sự rất giỏi tiếng Anh! Cậu giỏi tất cả các môn học, nên không có gì đáng ngạc nhiên."
Katsuki chỉ nheo mắt nhìn cậu một lần nữa. Có vẻ tính toán hơn trước một chút. "Mày cần giúp đỡ cả chương hay chỉ một vài câu hỏi?"
"Uhm, hai câu cuối. Về sự khác biệt giữa diễn giải lại và tóm tắt?" Izuku trả lời, lập tức mở cuốn sách bài tập đến trang đã đánh dấu.
"Được rồi."
Izuku lại ngước lên nhìn. Katsuki bước sang một bên, giữ cửa mở và ra hiệu bằng đầu.
Ôi trời ơi. Được rồi.Bắt đầu thôi.
Cậu lách vào, cẩn thận không va vào chàng trai tóc vàng cơ bắp khi họ chia sẻ lối vào trong nửa giây.
"Ngồi đi." Katsuki chỉ vào giường. Izuku lập tức ngồi xuống mép giường và cầm cuốn sách bằng cả hai tay.
Katsuki thả túi đồ tập của mình cạnh bên cửa, kéo ghế ra, và ngồi ngược lại để dựa tay lên lưng ghế. Cậu ấy giơ tay, làm động tác bắt lấy. Izuku đưa cuốn sổ sang.
Các trang được lật đến bài tập tuần này, và Katsuki đọc to câu hỏi rồi đọc thử câu trả lời của Izuku.
"Mày đang suy nghĩ về nó quá nhiều." Cậu ta nói, gãi cằm. "Đọc văn bản, rồi viết ra những phần quan trọng mà mày nhớ mà không cần tham khảo. Tóm tắt là đưa ra lời giải thích ngắn gọn về những gì văn bản nói. Diễn giải là rút ngắn nó lại. Đừng trích dẫn nguyên văn. Sử dụng từ đồng nghĩa sẽ dễ hiểu hơn."
Izuku nghiêng đầu. "Cậu có thể cho tớ một ví dụ không?"
"Uhh." Katsuki thở dài qua mũi, vẫy tay khi nghĩ. "Thay vì dùng từ abducted, hãy dùng taken. Thay vì benevolent, dùng kind.Eliminate thì dùng erase. Hiểu chứ?"
"Oh!" Izuku đưa tay lấy lại cuốn sách bài tập, và Katsuki để cậu lấy. "Tớ có thể mượn một cây bút chì không?"
Katsuki xoay ghế để lấy một cây bút từ cốc bút trên bàn, ném nó vào lòng cậu. Izuku xóa câu trả lời của mình, và nhanh chóng đọc lại đoạn văn mẫu. Sau đó, không nhìn lại, cậu viết những điểm nổi bật dưới dạng đơn giản hơn. Khi hoàn thành, Izuku đưa cuốn sổ ra lần nữa với một nụ cười.
Katsuki giật lấy nó, lật qua, và nhìn chằm chằm vào trang sách khi đọc. Cuối cùng cậu ấy gật đầu, trả lại cho cậu. Izuku sẽ coi đó là một sự chấp nhận không lời và đánh giá đạt tiêu chuẩn của Kacchan.
"Cảm ơn cậu!"
Katsuki nhún vai. "Còn gì nữa không?"
Izuku lắc đầu. "Chỉ có vậy thôi! Xin lỗi lần nữa vì đã làm phiền cậu nhé."
"Mày không làm phiền tao. Không sao cả. Nhưng mà giờ tao sẽ đá mày ra khỏi đây. Tao trễ giờ đến phòng tập rồi."
"Oh, đúng rồi!" Izuku bật dậy, tiến về phía cửa với chàng trai tóc vàng phía sau. Chiếc túi đựng đồ tập lại được nhấc lên trên một bờ vai khỏe mạnh.
Izuku bước ra ngoài hành lang khi Katsuki đóng cửa lại sau lưng. Với một tay ôm chặt quai túi và một tay trên tay nắm cửa, một lối ra được mở ra.
Với sự tự tin nhất có thể, Izuku thu hẹp khoảng cách ba bước giữa họ và ôm một tay quanh eo chàng trai tóc vàng và má áp vào bờ vai vững chắc của Katsuki.
"Cảm ơn lần nữa, Kacchan."
Cậu rút lui nhanh như chớp, quay người, và bước nhanh (không phải chạy) xuống hành lang về phía thang máy.
Đừng nhìn lại. Đừng quay lại để xem phản ứng của cậu ấy vì sự an toàn của chính mình. Cứ tiếp tục đi. Dory nói gì nhỉ? Cứ tiếp tục bơi? Đúng vậy, nhưng theo kiểu hai chân.
Cứ tiếp tục đi~ Cứ tiếp tục đi~ Cứ tiếp tục đi~ đi~ đi~ đi~đi~ đi~
Điều khiến Izuku vô cùng ngạc nhiên là không có lời chửi thề, đe dọa, hay vụ nổ nào theo sau cậu. Cậu không nên ngạc nhiên thật. Không còn nữa,ít nhất là vậy. Cậu đã đạt được bốn cái ôm trong ba dịp riêng biệt mà không có hậu quả nào.
Đặc biệt là lần này cậu ôm Kacchan khi chỉ có hai người họ, hầu như là một mình vì hành lang vẫn là khu vực chung nhưng nó trống rỗng,nên.......
Điều đó có nghĩa là gì đó đúng không? mặc dù điều đó cụ thể là gì vẫn chưa rõ ràng.
"Nhiệm vụ thành công." Izuku nói rồi bước vào phòng của Ochako.
Tiếng reo hò và vỗ tay vang lên từ những người bạn rất ủng hộ, cứng đầu, và tuyệt vời của cậu.
Aizawa đã quyết định ghép các đội có sự bất lợi rõ ràng với nhau để giúp họ học cách xử lý một trận chiến khi bị áp đảo về số lượng.
Điều đó có nghĩa là một trận đấu hai chọi sáu với các cặp ngẫu nhiên. Nếu ai đó được sắp xếp liền kề, họ vẫn phải tham gia để theo kịp trong các cuộc tấn công của tội phạm ngoài thực tế. Hoặc tránh bị bắt, hoặc thực hiện việc bắt giữ. Đội hai người chiến thắng nếu cả hai đều tránh được việc bị bắt hoặc vô hiệu hóa bốn trong số sáu đối thủ của họ. Đội sáu người chiến thắng nếu họ bắt được một trong hai đối thủ hoặc có ít hơn bốn người của họ bị bắt. Nếu cả hai đội đều đạt được nhiệm vụ, thì hòa. Nếu không đội nào đạt được các yêu cầu thì cũng hòa.
"Đội sáu người tiếp theo là Jirou, Tokoyami, Momo, Aoyama, Ashido và Iida." Aizawa thông báo, theo dõi tiếng ping trên bảng ngẫu nhiên.
Mina rên rỉ trước cánh tay của Ochako, cô đã bị đánh bại hai lần kể từ khi huấn luyện bắt đầu. Ochako vỗ nhẹ má cô ấy đồng cảm.
"Bóng tối, nó gọi tên tớ trở lại tiền tuyến." Tokoyami nói, nắm chặt tay một cách kịch tính.
"Tớ xin lỗi, nhưng bây giờ vẫn còn là buổi chiều. Không có đám mây nào trên bầu trời, nên mặt trời vẫn sáng. Cậu có gặp vấn đề về thị lực không, Tokoyami?" Shoto hỏi với sự lo lắng.
"Sho, đó không phải là ý của cậu ấy." Izuku thở dài. "Nhớ cách Kaminari đã dạy cậu về các thuật ngữ và cách nói chuyện của emo-goth không? Đây là một trong những lần đó."
Shoto gật đầu sau một thoáng suy nghĩ. "Tớ hiểu rồi."
Aoyama thở dài bên cạnh, lắc đầu. "Tớ sẽ là ánh sáng của cậu, Toko-chan. Đừng lo lắng, vì tớ sẽ tỏa sáng đủ cho cả hai chúng ta."
"Đừng tỏa sáng quá, vì bản năng tích trữ của tớ đối với các đồ vật lấp lánh và sáng bóng sẽ khao khát lấy đi ánh sáng của cậu và biến nó thành của tớ." Tokoyami nói, quay lưng bước đi một cách nghiêm trang.
"Có phải...đó là..." Ochako quay về phía Mina.
"Ôi trời ơi, cậu ấy đang tán tỉnh phải không?" Mina há hốc mồm.
"Điều đó không có gì lạ. Toko-chan bị thu hút bởi cách tớ tỏa sáng." Aoyama đặt một tay lên mắt mình. "Tớ khao khát làm sáng bóng tối của cậu ấy, và cậu ấy khao khát làm mờ ánh sáng của tớ."
"Tao nôn đây." Katsuki nhăn nhó, nhếch môi tỏ vẻ kinh tởm.
"Đội hai người sẽ là..." Aizawa bắt đầu, theo dõi bảng tên quay tròn. "Bakugo và Midoriya."
Lông mày của Izuku nhướng lên tận trán. Đây không phải lần đầu tiên họ được ghép đôi với nhau, và chắc chắn sẽ không phải lần cuối cùng. Điều bất ngờ là Katsuki dường như mỉm cười khi nghe thông báo cặp đôi này.
"Chúng ta chết chắc." Mina tuyên bố.
"Tớ sẽ nhớ cậu." Ochako gật đầu với cùng một niềm tin.
"Kế hoạch của chúng ta phải ở đạt hiệu quả cao nhất trong lần này!" Iida chém tay về phía nhóm khi họ bắt đầu hướng về cổng sân tập.
"Mọt sách! Không được lãng phí thời gian!" Katsuki hét lên, vừa dậm chân vừa tiến tới vài mét phía trước.
Izuku nhận được những cái ngón cái khích lệ từ bạn bè bên lề, và một màn nhảy YMCA vui vẻ ngẫu hứng từ Eijirou khi đầu đỏ la lên những lời động viên về sự nam tính của cả cậu và Katsuki. Izuku vẫy tay đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
Aizawa đếm ngược trên hệ thống liên lạc khi họ vào vị trí. Chỉ với một cái nhìn, một thỏa thuận không lời được thực hiện để chuyển sang ngôn ngữ ký hiệu với Jirou ở đội đối thủ.
"Kế hoạch?" Izuku hỏi trước.
Katsuki nhún vai từ phía bên kia bức tường đổ nát. "Chúng ta có thể dễ dàng chạy trốn họ trong suốt 10 phút đồng hồ."
Izuku đảo mắt. "Đúng vậy, nhưng cả hai chúng ta đều biết đó không phải là điều cậu muốn làm."
"Mày hiểu tao quá mà, stalker." Lời trêu chọc đi kèm với một nụ cười hoang dã và những động tác tay lười biếng. Izuku đã học được khi sự trêu chọc của chàng trai tóc vàng không mang theo ý xấu trong những năm qua. Họ đã tiến một chặng đường dài từ thời trung học đến bây giờ là những học sinh năm hai.
"Tớ đề nghị một trong hai chúng ta đánh lạc hướng ở trên không, và một trong hai chúng ta tấn công trên mặt đất. Cậu sẽ tốt hơn ở trên không với các vụ nổ của mình, và tớ có thể bắt ít nhất bốn người trong số họ bằng Blackwhip. Nếu cậu muốn thêm phần ấn tượng, cậu có thể hạ gục hai người còn lại bằng một cuộc tấn công trên không."
"Nếu chúng thấy tao đang ở trên trời, chúng sẽ biết mày sẽ tấn công ở dưới đất." Katsuki ký hiệu, nheo mắt nhìn Izuku với lông mày nhíu lại.
"Tớ...có một kế hoạch tấn công mới...nếu cậu có hứng thú?" Izuku ký hiệu lại một cách ngại ngùng.
Mắt của Katsuki mở to, chỉ vào ngực mình để hỏi thầm, 'dành cho tao à?'
Izuku gật đầu. "Nó không mạnh về mặt sức mạnh, nhưng nó cho thấy khả năng kiểm soát vụ nổ của cậu một cách chính xác đến mức đáng sợ."
Trước sự im lặng và ánh nhìn nghiêm túc của Katsuki, Izuku tiếp tục giải thích với những động tác tay nhanh chóng.
"Tớ gọi nó là Supernova Storm, nhưng đó sẽ là chiêu của cậu nên đặt tên gì tùy cậu! Nó bao gồm việc bay lên không trung như khi cậu dùng đòn Howitzer, xoay dọc với một vụ nổ bằng một tay, rồi kích hoạt các vụ nổ tự động của đòn AP từ tay mới của cậu. Nó sẽ bao phủ bầu trời trong bán kính khoảng 50 feet với những vụ nổ được xác định chính xác. Nó sẽ trông giống như một vụ nổ siêu tân tinh, chỉ là lan tỏa đều hơn và không gây thiệt hại trên mặt đất vì các vụ nổ sẽ nổ trên không."
Izuku kết thúc, lau tay vào quần áo anh hùng của mình một cách lo lắng. Tay cậu run rẩy thêm lần nữa. "Chỉ có vậy thôi..."
"Bão Siêu Tân Tinh." Katsuki lặp lại ký hiệu với đôi mắt mở to. Izuku gật đầu.
"Tớ nghĩ cái tên này rất phù hợp. Những vụ nổ không thực sự gây nhiều sát thương trong một cuộc tấn công dưới mặt đất, nhưng nó sẽ phục vụ như một chiêu đánh lạc hướng tốt và sẽ rất hiệu quả để làm choáng kẻ thù khổng lồ hoặc chống lại các quirk triệu hồi số lượng lớn nếu cậu sử dụng chiêu này để tạo khoảng cách hoặc hạ gục nhiều kẻ thù cùng lúc. Sát thương không lớn, nhưng khoảng cách..."
Katsuki giơ tay lên, ngăn chặn sự lảm nhảm của Izuku ngay lập tức. "Làm thôi."
"Thật sao!" Izuku vẫy tay đầy phấn khích.
"Mày có thể kiểm soát Blackwhip đủ tốt để bắt bốn người cùng lúc không?"
Izuku gật đầu. "Càng sử dụng nhiều, nó càng mỏng và tớ càng khó kiểm soát hơn." Cậu bắt đầu, nhìn thẳng vào mắt Katsuki. "Nhưng tớ biết cậu sẽ hỗ trợ tớ nếu có gì đó không ổn."
Trong một khoảnh khắc, một giây dài yên tĩnh chỉ có những hơi thở và gió nhẹ, Izuku thề rằng cậu thấy một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đỏ lựu kia. Một điều gì đó ấm áp và dịu dàng. Giống như thể một sự nhận thức về điều gì đó mà Katsuki chưa từng biết hoặc còn ngần ngại để chấp nhận.
Tay của Izuku ngứa ngáy muốn ký hiệu lời xin lỗi run rẩy, nhưng những bàn tay đeo găng của Katsuki di chuyển trước.
"Và mày cũng phải hỗ trợ tao."
Không khí trong phổi Izuku nóng lên khi mắt cậu gần như chảy nước mắt ra. Cổ họng bắt đầu đau và cậu cảm thấy một cục nghẹn từ sự đồng tình đang cuộn trào,nhưng cậu kìm nén nó lại rồi ra hiệu đáp lại bằng một tay và ánh mắt cứng rắn như đá.
"Luôn luôn."
Ánh nhìn dịu dàng nhất mà Izuku từng thấy từ Katsuki nhìn lại cậu. Nó nhẹ nhàng đến mức Izuku khá chắc rằng mình có thể so sánh nó hợp lý với một chiếc gối bông mềm mại, hoặc bộ lông của một con mèo con mới được chải chuốt, thậm chí có thể là một chiếc khăn tay thêu bằng sợi tơ tằm.
"Đừng nhìn chằm chằm vào tao nữa, đồ khốn." Katsuki quát
Và ánh nhìn đó đã biến mất.
Izuku lắc đầu, quay sang nhìn qua bức tường mà họ đã che chắn phía sau. Không có dấu hiệu gì của bất cứ ai, nhưng Izuku nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề thời gian. Với sức mạnh của mình, đối thủ của họ có thể sẽ chọn một cuộc tấn công phục kích toàn diện.
"Ẩn mình trong bóng tối, di chuyển về phía tây hướng tới-"
Một dòng axit phá hủy bức tường bên cạnh họ. Izuku nhảy lùi lại khi âm thanh đặc trưng của động cơ Reciprocity vang vọng qua các tòa nhà xung quanh.
Katsuki đẩy ngược lại, cúi mình xuống một con hẻm trong khi Izuku đối mặt với cuộc tấn công trực diện. Né tránh, lạng lách và nhảy ra khỏi đường đi. Cậu che tai lại khi một trong những đòn tấn công chói tai của Jirou dội lại từ các tòa nhà hướng về phía mình. Đầu cậu bắt đầu đau nhức khi Dark Shadow xuất hiện, đánh cậu ngã xuống mặt đường. Một cú đá mạnh mẽ giúp cậu thoát ra ngay trước khi một trong những đòn tấn công bằng axit của Mina đổ xuống chân cậu. Iida chạy về phía cậu đúng lúc bầu trời sáng lên phía trên đầu họ.
Trong một loạt ánh sáng nhanh như chớp, Izuku đã trói chặt Mina, Jirou, Iida và Tokoyami ở những vị trí khác nhau dọc theo con phố. Cả bốn đều bị quấn từ cổ xuống chân bằng những dây mực đen tuyền.
Trận đấu kết thúc.
Chuông báo hiệu vang lên khi Katsuki hét lên đầy phấn khích với những lời lẽ tục tĩu và chửi bới.
Aizawa tuyên bố người chiến thắng, sau đó cảnh báo Katsuki về việc nói bậy với lời hứa sẽ phạt cậu ta ở lại trong buồng giam nếu không kiềm chế được.
Izuku thả các bạn học của mình ra, họ bắt đầu bước ra khỏi sân tập với vẻ thất vọng. Izuku quay về hướng mà cậu nghĩ Katsuki đã hạ cánh trên phố, dự định chờ cậu ấy đuổi kịp để cùng nhau rời khỏi.
"Deku!"
Izuku quay đầu sang bên trái.
"Mày có thấy không! Bọn loser đó không biết chuyện gì đã xảy ra!" Katsuki hét lên, chạy giữa những mảnh vỡ nằm rải rác trên đường.
"Tớ không được chứng kiến, nhưng tớ biết chắc chắn là nó trông rất ngầu!" Izuku hét lại với hai tay che miệng.
"Chúng ta đã đá đít bọn chúng!"
"Không phải thật sự đánh bại, tớ không có đánh trúng cú nào đáng kể cả. Tất cả là nhờ chiến thuật thôi!"
"Đó là kế hoạch của mày, và nó đã thành công!" Katsuki hét lại, chậm dần khi khoảng cách gần lại.
"Nó sẽ không thể thành công nếu không có cậu!" Izuku hét lại với nụ cười ấm áp.
Thời gian chậm lại đến mức nhịp tim của Izuku vang lên trong tai cậu. Nhớ khi đôi chân cậu di chuyển ngoài tầm kiểm soát không? Làm sao cậu chạy mà không nhận ra chứ? Đây là một trong những lần như thế.
Ai có thể trách cậu được khi Katsuki mỉm cười với cậu với đôi tay dang rộng ra hai bên và ưỡn ngực đầy tự hào.
Izuku chạy về phía cậu ta, cố gắng kiềm chế không sử dụng một phần trăm sức mạnh của One for All để đến nhanh hơn. Cậu nhảy lên, cố gắng bắt chước một con koala đang thèm khát sự đụng chạm. Chân, tay và tất cả.
Katsuki rên rỉ từ cú va chạm, lùi lại một bước để đứng vững. Hai tay ôm quanh eo Izuku. Có thể là theo bản năng, nhưng Izuku sẽ giả vờ rằng đó là vì Kacchan của cậu muốn ôm lại cậu.
"Tớ muốn xem nó nhưng tớ đã bỏ lỡ cơ hội mà cậu tạo ra cho tớ." Izuku nói với tay vẫn ôm quanh vai Katsuki.
"Tao sẽ làm lại khi chúng ta đấu tập lần tới. Tao cần phải luyện tập nếu không tao sẽ lên tận tầng bình lưu hay gì đó mất." Katsuki nói, giọng bị bóp nghẹt bởi vai của Izuku.
"Làm ơn! Tớ thực sự muốn thấy nó! Tớ mừng vì nó hiệu quả, tớ lo là tính toán của mình có thể sai."
Katsuki lắc đầu, cúi xuống một chút và thả tay khỏi eo Izuku. "Gần như hoàn hảo rồi, đồ mọt sách ngu ngốc."
"Sao cậu không thể nói cảm ơn như một người bình thường vậy, Kacchan." Izuku thở dài với một cái đảo mắt. Cậu nhảy xuống đất và phủi bụi ra khỏi quần áo với cặp má ửng hồng.
"Bình thường là dành cho những người ngu ngốc như mày." Katsuki đáp lại. Izuku giả vờ không chú ý đến màu đỏ lan từ má đến cổ của Katsuki.
Izuku quay lưng lại với Katsuki, đi về phía lối ra với nụ cười trên mặt. "Bây giờ tớ là đồ ngốc? Vậy tiếp theo là gì?"
"Mày có muốn biết không, mọt sách? Đợi đến khi mày nghe những biệt danh thân mật của tao đi. Chúng kinh khủng lắm." Đôi giày của Katsuki kêu răng rắc trên sỏi khi họ bước đi.
Izuku lại cười, vẫn còn cách xa vài feet. "Từ khi nào mà cậu sử dụng các thuật ngữ khác ngoài phạm trù xúc phạm thế?"
"Thấy chưa, vấn đề là vậy đấy. Những biệt danh thân mật của tao đều mang tính xúc phạm."
Izuku có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của Katsuki. "Vậy tất cả những lần cậu gọi tớ là mọt sách hay đồ ngốc chỉ là cậu đang đặt biệt danh thân mật cho tớ?"
"Hoàn toàn không." Katsuki đáp lại cộc lốc. "Đó chỉ là tao nói thật thôi."
"Kacchan!" Izuku hét lên, đầu ngả về sau cười lớn lần nữa.
"Phải, phải. Cứ cười tao đi, tao sẽ đá đít mày."
"Tớ không cười cậu đâu! Cậu buồn cười lắm!"
"Tao biết, tao là một diễn viên hài. Hài kịch là nghề nghiệp dự phòng của tao." Katsuki nói, giọng đầy châm biếm. Điều này chỉ khiến Izuku phải dừng lại và ôm bụng trong trận cười ngặt nghẽo.
"Ngừng trò này lại đi! Chúng ta sẽ trễ mất."
"Vậy thì đừng làm tớ cười nữa!" Izuku thở dốc.
"Mày nghĩ tao đang đùa sao? Vậy thì mày tốt hơn là chuẩn bị sẵn sàng đi vì trò đùa này sắp trở nên cực kỳ hài hước."
Izuku thở hổn hển. "Kacchan, tớ không thở được!"
"Tốt. Chết đi để tao có thể lấy cắp figure All Might silver age của mày."
Katsuki đẩy vai cậu về phía trước. "Và để tao có thể đốt giường và tủ quần áo của mày như lễ vật cho các vị thần hâm mộ."
Izuku gần như ngã xuống, thở hổn hển và cười khúc khích như một đứa trẻ bị cù.
"Ka-Kacchan, làm ơn." Cậu van xin, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "D-Dừng lại!"
"Lúc này tao nắm giữ rất nhiều quyền lực đối với mày. Tao là Ms. Joke tiếp theo. Tao phải thay đổi hình ảnh của mình." Katsuki nói, giọng nói pha lẫn tiếng cười. "Đòn tấn công tối thượng của tao sẽ bao gồm những trò đùa của bố và những trò mà tao đã ăn cắp từ Pikachu."
Izuku cuối cùng cũng ngã xuống, đầu đập xuống đất khi cậu hít thở không khí giữa những cơn cười không ngớt.
"Đừng có mà tè dầm, Bánh Bao." Katsuki cười lớn, cúi xuống kéo Izuku lên và lôi cậu về phía cổng.
"B-BÁNH BAO?" Izuku kêu lên.
Katsuki chỉ cười khúc khích.
END CHAP1
Truyện gồm 4 chap mà riêng chap này đã 10k3 từ 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top