37

Ôn Ngọc Châu cố tình xô Hàn Văn Húc ra xa mình một chút, nhưng mà cậu không có sức lực thành ra giống như vịn vào người hắn hơn. Hắn lập tức nắm lấy tay cậu, cậu liền giãy ra.

Đột nhiên Ôn Ngọc Châu nhớ ra gì đó, liền quay sang nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, hỏi: "Anh...có phải anh đã làm gì Khả Như rồi không?"

Hàn Văn Húc không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Anh xin lỗi."

"Anh..." Ôn Ngọc Châu thở hồng hộc. "Anh là đồ cầm thú, cút, cút đi!" Nói xong liền ngất xỉu.

-----

Đào Khả Như định để lại một bức thư cho Ôn Ngọc Châu, nhưng nghĩ lại bây giờ mà còn thư từ gì nữa, cứ yên lặng rời đi như vậy có vẻ tốt hơn.

Cô tìm một vùng đất xa lạ để sinh sống. Nơi này người bên cạnh Hàn Văn Húc để cô chọn, sau đó an bài cho cô một căn nhà nhỏ nhưng phong cảnh rất đẹp, còn tìm cho cô một công việc tương đối nhàn hạ, là làm thu ngân trong một tiệm bánh lớn. Tuy nghề này không chút liên quan đến ngành cô học, nhưng công việc không khó khăn gì lắm, lại nhẹ nhàng nên cô làm rất tốt.

Đào Khả Như đứng trong nhà nhìn ra sắc trời dần ảm đạm bên ngoài, cô nghĩ có lẽ bây giờ Ôn Ngọc Châu đang tìm cô.

"Thật xin lỗi. Tạm biệt anh, Ngọc Châu." Đào Khả Như tự nói thầm, sau đó bật khóc nức nở.

-----

Ôn Ngọc Châu tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, tay còn cắm kim truyền dịch. Cậu ngồi bật dậy, liền bị cô y tá giữ chặt lại, nói:

"Ngài Hàn đã căn dặn không cho cậu rời đi."

Ôn Ngọc Châu cố gắng vung tay, nhưng sức lực không bằng cô y tá nên đành ấm ức nằm xuống, để cô mang thức ăn đến.

"Mời cậu dùng." Cô y tá nâng cậu ngồi lên, sau đó mở bàn di động ra, đặt lên tận mấy món, toàn là thức ăn dễ tiêu hóa và bổ dưỡng.

Ôn Ngọc Châu không có khẩu vị nên ăn mấy muỗng rồi thôi. Cô y tá tiêm thuốc, cậu ngủ một giấc, sau khi thấy dịch đã truyền hết thì tự động xuất viện về nhà. Cô y tá rất bối rối, nhưng cậu cứ kiên quyết muốn về, cô gọi cho Hàn Văn Húc hỏi ý, hắn bảo cứ để tùy cậu.

Ôn Ngọc Châu nằm ở nhà dưỡng bệnh cho tới chiều, thân thể bắt đầu tốt lên. Cậu ngồi đợi Hàn Văn Húc về, hắn vừa bước vào nhà cậu liền chạy đến nắm chặt cổ áo hắn mà hỏi:

"Khả Như ở đâu? Anh làm gì cô ấy?"

Hàn Văn Húc bị Ôn Ngọc Châu nắm cổ áo rất khó chịu, nhưng hắn không dám giãy ra, chỉ để cậu tự tiện, đáp:

"Cô ấy đang sống rất tốt."

"Anh đưa cô ấy đi đâu? Có phải anh dùng tiền ép cô ấy chia tay với tôi không?" Ôn Ngọc Châu nghiến răng.

"Anh không muốn chia sẻ em với cô ấy." Hàn Văn Húc trả lời rất bình thản.

Ôn Ngọc Châu buông tay ra, chỉ vào mặt hắn mà mắng: "Đồ ác độc, đồ xấu xa. Tôi và cô ấy yêu nhau thì có gì sai, anh có quyền gì cấm cản chúng tôi?"

Hàn Văn Húc xoa xoa cổ, hắn mặc áo sơmi lại đeo caravat, vừa rồi bị Ôn Ngọc Châu nắm chặt nên cần cổ trắng ngần bị cổ áo cắt ra mấy vệt máu. Hắn cũng không quan tâm đến điều đó, ngược lại chỉ nói:

"Anh và em là chồng chồng hợp pháp."

"Chồng chồng gì chứ? Ai là người của anh? Tôi căm thù anh, ghê tởm anh. Chúng ta ly hôn đi!" Câu cuối Ôn Ngọc Châu gần như là gào lên.

Sắc mặt Hàn Văn Húc trong nháy mắt tức thì thay đổi, hắn nói: "Không."

"Không à," Ôn Ngọc Châu cười to. "Tôi sống cùng anh đã là nhân nhượng lắm rồi, bây giờ anh dám làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế, tôi chẳng thể ép mình nhân nhượng thêm nữa. Mau đem giấy đăng ký kết hôn ra đây!" Thật ra ly hôn thì cần gì tờ giấy đó, ý của cậu chỉ là muốn xé nát nó để hả giận thôi.

"Ngọc Châu, anh xin em. Chúng ta có thể bắt đầu lại mà, anh hứa sẽ yêu thương."

"Im đi!" Ôn Ngọc Châu ôm ngực thở dốc, vì quá tức giận mà mặt đỏ nhừ. "Bắt đầu cái gì với đồ cầm thú như anh. Tôi cho anh hai lựa chọn, một là ly hôn, hai là đưa Khả Như về đây cho tôi!"

"Được được, em muốn gì anh cũng làm hết, chỉ cần đừng ly hôn, điều kiện gì cũng được." Hàn Văn Húc lúc này đã mất đi lý trí, hắn vội vã ấn số gọi cho Lương Phúc, bảo hãy đưa Đào Khả Như trở về đây trong thời gian sớm nhất.

Lúc này Ôn Ngọc Châu mới dừng phẫn nộ, cậu liếc hắn một cái, sau đó bỏ lên lầu khóa trái cửa.

Hàn Văn Húc ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, trái tim hắn bị giày vò cực độ, nước mắt cũng muốn tuôn trào. Cuối cùng, vẫn là hắn thất bại.

----

Sau khi Đào Khả Như trở về thì Ôn Ngọc Châu gần như dọn sang nhà cô ở, một tuần lễ về nhà chỉ có một vài lần để chống chế với ông Hàn mà thôi.

Lúc cậu dọn hành lý là nửa đêm, cho nên Hàn Văn Húc không hay không biết, vì thế không cản được.

Nhìn Ôn Ngọc Châu và Đào Khả Như chung sống như vợ chồng, Hàn Văn Húc càng ngày càng trầm luân trong đau khổ, đến mức hắn muốn uống thật nhiều rượu, can đảm mang cậu trở về trói trong nhà, không cho đi đâu xa rời khỏi hắn nữa. Nhưng hắn biết, nếu làm vậy thì cả hai vô pháp vãn hồi. Cậu sẽ hận hắn hơn nữa, rồi sau này ngay cả việc nhìn mặt nhau cũng không thể.

Lương Phúc thấy Hàn Văn Húc làm việc như một cái máy, hắn muốn vắt kiệt chút sức lực còn lại để tập trung vào công việc cho đỡ nhớ nhung Ôn Ngọc Châu.

Anh không đành lòng để ân nhân của mình phải đau khổ đến mức như thế, liền ba lần bảy lượt hẹn Ôn Ngọc Châu ra gặp mặt để nói chuyện, nhưng bất cứ lúc nào cậu cũng tìm lý do để thoái thác. Hơn nữa cho dù có đối mặt nhau ở công ty thì cũng không thể nói chuyện riêng tư được.

Hàn Văn Húc cầm cự được chừng nửa tháng thì nhập viện truyền dịch. Hắn gầy đi trông thấy, ông Hàn vô cùng lo lắng, liền gọi cho Ôn Ngọc Châu đến chăm sóc hắn.

Lương Phúc đã được Hàn Văn Húc dặn dò kỹ lưỡng rằng không được nói cho ông Hàn biết chuyện này, vì thế dù trong lòng ấm ức anh vẫn im lặng.

Ôn Ngọc Châu không muốn rời xa Đào Khả Như, nhưng trước mặt ông Hàn thì vẫn cố gắng tươi cười, ngồi bên giường lau tay cho hắn, còn đút hắn ăn cháo. Hàn Văn Húc tuy rằng không ăn nổi,
nhưng vì là cậu đút cho, hắn đều nuốt xuống. Sau khi ông Hàn rời đi thì cậu lập tức trưng ra vẻ mặt chán ghét, sau đó đứng dậy định đi.

Hàn Văn Húc nhanh chóng bắt lấy tay cậu, mặc kệ đó là cánh tay đang cắm kim truyền dịch của mình, hắn vẫn liều mạng siết chặt.

"Buông ra!" Ôn Ngọc Châu giãy mãi cũng không thoát được, giận dữ trừng mắt.

Máu ở cổ tay Hàn Văn Húc chậm rãi nhỏ thành giọt xuống nền đất trắng tinh tạo nên một màu sắc chói mắt. Thế nhưng Hàn Văn Húc vẫn không để ý, càng cố sết chặt tay hơn.

"Ở lại với anh đi, một chút nữa thôi." Hắn cầu xin.

"Một giây cũng không được, tôi chán ghét vẻ mặt của anh!" Ôn Ngọc Châu dùng hết sức bình sinh giãy ra, kim ở trên tay Hàn Văn Húc bị đâm vào thật sâu, hắn thét lên một tiếng rồi đành phải buông ra.

Ôn Ngọc Châu mặc kệ Hàn Văn Húc, cậu chạy ra khỏi phòng bệnh, chẳng thèm gọi y tá đến xem hắn. Dù vết thương nhỏ đó không thể giết được hắn, nhưng tựa như lúc này, việc hắn chết đối với cậu là một điều kinh hỉ lớn lao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top