19

Hàn Văn Húc mỗi đêm nằm bên cạnh Ôn Ngọc Châu đều rất khó ngủ. Hắn muốn ôm cậu vào lòng, thậm chí còn muốn hôn cậu. Thế nhưng mỗi lần hắn nhích lại gần, cậu đều sẽ gạt tay hắn ra, nhưng vẫn là đang ngủ. Điều này chứng minh rằng, cậu luôn đề phòng hắn.

Người được gọi là "vợ chính thức" của mình lại cự tuyệt mọi va chạm, thật sự là rất buồn cười, buồn cười đến mức chảy cả nước mắt. Trên đời, yêu không được đáp lại luôn luôn là nỗi đau.

Buổi sáng cuối tuần, Ôn Ngọc Châu không có cơ hội ra ngoài chơi nữa, thay vào đó là phải học lái xe. Ông Hàn bảo rằng, hai vợ chồng cùng nhau đi làm là chuyện tốt, có điều Hàn Văn Húc phải đi công tác liên miên, nếu như Ôn Ngọc Châu không có xe riêng thì rất bất tiện. Ông tuyệt đối không muốn "con dâu" của mình phải đi xe bus trong khi ở nhà lại có xe riêng.

Được hướng dẫn Ôn Ngọc Châu lái xe là niềm vui của Hàn Văn Húc. Cứ cuối tuần hoặc cuối ngày hắn đều chở cậu ra một đoạn đường vắng ít người qua lại để tập lái xe cho cậu.

Ôn Ngọc Châu học rất nhanh, lại không nhát gan nên học được một tuần đã ra đường lớn chạy như bao nhiêu người thành thạo khác.

"Ahhh...đã quá! Thì ra cảm giác lái xe là như thế này a!" Ôn Ngọc Châu vừa điều chỉnh vô lăng vừa hét.

"Em sẽ thi vào ngày nào?" Ý Hàn Văn Húc là thi lấy bằng.

"Ừm...để coi, hình như hai ngày nữa có tổ chức buổi thi rồi. Ba nói rằng tôi nên chờ đến tháng sau, nhưng mà tôi muốn thi liền, chiều nay phải về học bài nữa." Ôn Ngọc Châu rất háo hức.

Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày thi rồi, cho nên Ôn Ngọc Châu rất tích cực học lái xe. Cậu được Hàn Văn Húc cho nghỉ một ngày trước ngày thi, vì thế hôm đó lấy xe mà ông Hàn mua cho tự ra chỗ ít người mà tập, tập cả một ngày, tối về thì học bài như điên.

"Ngài Hàn, giúp tôi dò bài đi." Ôn Ngọc Châu đưa tài liệu cho Hàn Văn Húc.

"Câu thứ 13, nhìn hình, hãy nói thứ tự các xe đi như thế nào là đúng quy tắc?" Hàn Văn Húc đọc cho Ôn Ngọc Châu trả lời.

"Ừm, là xe khách và xe tải, xe ôtô."

"Câu 21. Biển nào cấm máy kéo?"

"Ngài Hàn à, câu này dễ ẹc, đổi câu khác đi!" Ôn Ngọc Châu lật lung tung mấy trang.

Cứ thế, người hỏi người trả lời, đến tận 22h mà Ôn Ngọc Châu vẫn còn muốn học, nhưng Hàn Văn Húc lo cậu mệt nên bảo dừng. Thi không đậu có thể thi lại, không sao cả.

"Ưm...ngài Hàn à, bật đèn xi nhan chỗ nào?" Mới 5h sáng, Ôn Ngọc Châu vẫn còn đang ngủ, nhưng lại nói mớ.

Hàn Văn Húc nằm bên cạnh nghe vậy, liền phì cười, ôm cậu vào lòng.

Ôn Ngọc Châu khẽ động một chút, sau đó dùng tay ấn lung tung trên người Hàn Văn Húc, rồi lại lầm rầm nói:

"Cách cầm vô lăng, tay trái nằm ở vị trí 9h đến 10, tay phải...tay phải đặt chỗ nào a...ah quên mất rồi..."

Hàn Văn Húc tranh thủ lúc cậu chưa tỉnh, liền ôm siết cậu lại, nói bên tai: "Đừng lo, em sẽ thi tốt thôi."

Không biết là vì câu nói này hay là vì đã qua giai đoạn nói mớ, Ôn Ngọc Châu ngủ một giấc đến tận 7h sáng mới dậy.

Được ôm Ôn Ngọc Châu ngủ được mấy phút đồng hồ, cho nên sáng ra tâm trạng của Hàn Văn Húc rất tốt. Hắn cùng cậu ăn sáng, đưa cậu đi thi. Ban đầu vốn là định chở cậu đi thôi, còn hắn thì về công ty, nhưng đến nơi, thấy cậu quá lo lắng, tay chân còn run lẩy bẩy, bèn ở lại cùng cậu.

Trước khi vào thi, cậu định lấy bài ra xem lại một lần nhưng hắn bảo không cần. *Nguyên tắc học bài thi là chỉ học vào hôm qua, trước khi thi không xem lại bài vì sẽ làm cho não rối loạn, không tiếp thu được bao nhiêu, ngược lại sẽ quên hết.

Ôn Ngọc Châu rất căng thẳng, cậu ngồi cạnh hắn mà cứ hỏi không ngừng, hắn cũng rất tận tâm giảng giải cho cậu.

"Hồi trước anh thi thế nào?" Ôn Ngọc Châu cầm bình giữ nhiệt uống trà bạc hà mật ong mà tay vẫn run rẩy.

"Tôi thi vào lúc 18 tuổi, ở Mỹ, có lẽ không giống với bây giờ lắm." Hàn Văn Húc nhớ khi thi mình không run, ngược lại lần đầu lái xe lại run. Hắn với cậu quả là trái ngược nhau.

Ôn Ngọc Châu thi thực hành trước, cậu làm rất tốt, tốt hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Bởi vì bình thường cậu rất thích lái xe, lại tập trung cao độ và có quan sát tốt nên đã lái khá thạo rồi, phần thi này hắn cũng đã từng hướng dẫn cậu, có khác một chút so với hồi thi bên Mỹ nhưng cũng không sai biệt lắm.
Thực hành xong thì đến lý thuyết, phần thi nào Phác Xán Liệt cũng không bỏ qua, đều ngồi ở chỗ đó chờ cậu.

Hàn Văn Húc ngồi chờ đến tận trưa thì Ôn Ngọc Châu mới thi xong, hắn định chở cậu đi ăn nhưng cậu bảo muốn ở lại nhận kết quả.

Với một người cần cù chăm chỉ như Ôn Ngọc Châu thì việc thi đậu cũng là điều đương nhiên, hắn tin như thế, nhưng cậu lại không có đủ tự tin, cứ lo sợ hồi hộp mãi. Đến khi đọc số báo danh cậu đã thi đậu, Ôn Ngọc Châu mừng rỡ quay sang ôm Hàn Văn Húc.

Tuy rằng cái ôm này chỉ là do quá vui mừng, nếu hắn không đi cùng thì cậu sẽ ôm người khác, nhưng khoảnh khắc này cũng đủ để hắn vui sướng không thôi.

"Em giỏi lắm, trưa nay muốn ăn ở đâu?" Hàn Văn Húc mỉm cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

"Muốn ăn vịt quay." Ôn Ngọc Châu cao hứng bừng bừng.

"Được, chúng ta đi thôi." Hàn Văn Húc nắm tay Ôn Ngọc Châu, kéo đi.

Bởi vì quá vui mừng nên Ôn Ngọc Châu quên mất việc bị hắn nắm tay, đến khi nhận ra thì cả hai đã lên xe mất rồi.

————
Một ngày nọ, Hàn Văn Húc đang công tác ở xa thì nhận được điện thoại của Bàng Bác Văn.

"Ông đang ở đâu thế?"

Hàn Văn Húc vừa lật tài liệu vừa trả lời: "Đang đi công tác ở Thiểm Tây."

"Bao giờ mới về?"

"Tầm khoảng ba ngày nữa. Có gì cần nhờ tôi sao?"

Câu này cũng không phải châm chọc hay đá đểu gì Bàng Bác Văn, bởi bạn trai bé nhỏ của Bàng Bác Văn là Lưu Giai Lương thân hình gầy gò nhỏ bé, từ nhỏ đến lớn bệnh tật liên miên, lại từng bị trúng đạn thay anh ta cho nên thể chất mấy năm gần đây liên tục suy yếu, bạn bè đi đâu về cũng thường mua quà bồi bổ cho cậu ấy, và Bàng Bác Văn cũng thường gửi bạn bè đi xa mua thuốc giùm. Mà có lẽ cũng vì ân tình này nên Bàng Bác Văn mới yêu Lưu Giai Lương lâu như vậy, bởi vì tính ra thì Lưu Giai Lương lớn hơn Bàng Bác Văn tới tận năm tuổi, năm nay đã đầu ba mươi rồi.

"À không, tôi muốn nói với ông chuyện này." Bàng Bác Văn dường như rất nghiêm túc. "Có người khoét góc tường nhà ông đấy!"

*Khoét góc tường là ý chỉ có việc muốn cướp người yêu của người khác.

"À mà cũng không hẳn, đúng hơn là cậu ta cho ông đội nón xanh từ lâu rồi."

*Đội nón xanh ý chỉ việc ngoại tình.

Hàn Văn Húc đứng dậy, lấy một tập tài liệu khác trên kệ xuống, nói: "Ông đang lảm nhảm gì vậy?"

"Để tôi nói cho ông nghe chuyện này. Giai Lương của tôi là giáo sư giảng dạy tại đại học G, vừa chuyển công tác đến ở trường Đại Học của vợ ông được khoảng một năm. Thời điểm bốn tháng trước Giai Lương đã thấy vợ ông có qua lại thân mật với một cô gái, nhưng cậu ấy cho rằng chỉ là bạn bè nên không quan tâm. Cách đây một tháng, trường tổ chức thi ca hát để mừng lễ tốt nghiệp, vợ ông cùng cô gái kia lên biểu diễn, những giáo sư khác trầm trồ khen ngợi cặp đôi này, Giai Lương hỏi ra thì mới biết hai người họ yêu nhau từ lúc chưa vào đại học, là đồng thoại tình yêu ở trường, ai ai cũng biết."

Hàn Văn Húc tuy rằng hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn nói: "Tiếp đi."

"Giai Lương có về nói lại với tôi, nhưng tôi nghĩ chuyện này ít nhất phải có chứng cớ thì mới nói cho ông biết được, nếu nói bậy thì chẳng khác nào "đốt nhà" ông. Gần đây Giai Lương gặp một cậu sinh viên tên là La Chí Dũng – bạn thân của vợ ông ấy, hai người họ là thầy trò thân thiết nên cậu ấy tới thăm Giai Lương. Trong lúc trò chuyện, Giai Lương vô tình hỏi tới vợ ông, La Chí Dũng nói rằng vợ ông đã từng nhắc trước mặt nhiều người vài lần về việc sau này sẽ cưới cô bạn gái kia, bởi hai người họ yêu nhau rất sâu đậm và trải qua nhiều năm ở bên nhau. Cô ta tên là Đào Khả Như."

Nhận được tin như sét đánh ngang tai, Hàn Văn Húc gần như không cầm nổi điện thoại nữa. Bàng Bác Văn thấy hắn im lặng như vậy liền hoảng hốt hỏi, hắn trả lời vài câu qua loa rồi cúp máy.

Ôn Ngọc Châu có người yêu ư? Không phải mới, mà là đã quen nhau mấy năm rồi, cậu còn định...kết hôn với cô ta?

Thế còn hắn thì sao?

Hóa ra bao nhiêu lâu nay, người thật sự lạnh lùng chính là cậu, còn hắn chỉ là con cọp giấy.

Cậu diễn quá giỏi, giỏi đến mức hắn cứ tưởng rằng chỉ có hắn mới là kẻ khiến cậu đau lòng, nào ngờ sự thật hoàn toàn khác biệt.

Hàn Văn Húc cực kỳ shock, cả ngày hôm đó hắn ra lệnh cho cấp dưới đi điều tra Ôn Ngọc Châu. Trước đây đã có lần hắn định thuê người theo dõi và điều tra về cậu, nhưng cảm thấy việc này quá đỗi ấu trĩ, ai lại đi điều tra vợ mình chứ? Có điều đến lúc này thì hắn không thể bàng quan nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top