Chap 13
"Thật sự phải lên thư phòng sao?" Nghe đến hai chữ "thư phòng" cậu như muốn sụp đổ. Đánh ở đâu cũng được mà, nhưng tại sao lại là nơi đó chứ? Ăn đòn ở đó thì chỉ có nước lết thôi.
"Em đừng để tôi nói lần thứ hai" thấy đứa nhỏ kia lộ vẻ sợ hãi, anh cũng đã nguôi giận rồi. Nhưng chuyện hôm nay cậu không nghe lời anh, đi lung tung để bị lạc thì phải phạt cho chừa, với tính cách của đứa nhỏ này thì chỉ có phạt mới không dám tái phạm lại.
"Dạ" nói bằng giọng ủ rũ.
"Lên đó quỳ xuống chờ tôi lên"
Đánh phạt được rồi lại còn bắt người ta quỳ, người ta có cố ý đâu chứ, chỉ là do đông quá nên là bản thân bị cuốn theo dòng người luôn. Có vậy thôi cũng đánh phạt người ta.
"Em còn đứng đó thêm một phút giây nào nữa là tôi đánh em tại đây luôn đấy."
Cậu giật mình, lo suy nghĩ mà quên đi cứ đứng chôn chân một chỗ. Nghe anh nói xong thì hậm hực đi vào nhà.
Lên tới thư phòng bản thân lại không dám mở cửa, bởi vì một khi đã bước vô đây thì chắc chắn cái mông nhỏ đêm nay sẽ banh chành. Đứng trước cửa cứ đi qua đi lại suy nghĩ là có nên vào hay không. Nhưng nếu không vào mà trốn đi thì chắc chắn một tuần nữa cậu khỏi ngồi được luôn, nên là thôi đi vào để bảo toàn cho cái mông nhỏ đáng thương của mình.
Bước vào cậu cảm giác được sự lạnh lẽo của căn phòng không khỏi rùng mình một cái. Kiếm một chỗ ấm cúng rồi quỳ xuống, cậu cứ quỳ ở đó, đã nửa tiếng trôi qua anh vẫn chưa lên. Chân nhỏ vừa mỏi vừa tê nhưng vẫn phải giữ tỉnh táo mà quỳ, lỡ anh lên bất chợt thấy cậu ngồi là toang. Thế là cứ tiếp tục quỳ ở đó vừa quỳ vừa xoa xoa chân.
Anh ở dưới nhìn camera thấy cậu chấp hành nghiêm chỉnh thì bản thân khá hài lòng. Nhưng có vẻ là mỏi lắm rồi nên là anh dẹp camera sang một bên, bản thân tiến lên thư phòng chuẩn bị giáo huấn đứa nhỏ kia một trận.
Cạch
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra cậu lật đật quỳ thẳng lên, khoanh hai tay trước ngực một cách nghiêm chỉnh. Anh bước vào gương mặt nghiêm khắc khiến đứa nhỏ kia hoản loạn, cơ thể bé nhỏ run lên từng đợt.
"Lại đây" âm thanh nghiêm nghị phát ra càng làm cho đứa nhỏ kia sợ hơn.
Cậu đứng dậy bỗng nhiên chóng mặt, phải đứng vịnh tay vào tường để giữ thăng bằng. Do quỳ nãy giờ, máu không truyền lên não được nên đứng lên bị choáng.
"Nhanh lên" anh quát một tiếng đứa nhỏ kia giật mình, bỗng nhiên cảm thấy tuổi thân, do cậu chóng mặt nên mới đứng tại chỗ một chút. Vậy mà cũng quát người ta.
Cậu tiến tới chỗ anh, khuôn mặt xinh xắn hiện rõ lên nỗi buồn man mác.
Tay cầm thướt gỗ, mắt nhìn chằm chắm vào đứa nhỏ trước mặt.
"Lỗi của em là gì em biết chứ?"
"Dạ, dạ biết"
"Là?"
"Là em không nghe lời anh, đi lung tung rồi để bị lạc."
"Vậy lỗi đó có đáng bị đòn không?
"Dạ, hức..." nghe tới chữ bị đòn bỗng nhiên lại nức nở, cậu đã cố gắng kiềm lại rồi nhưng không được.
"Ai làm gì em mà em khóc?" Thật ra anh cũng đã nguôi giận nãy giờ rồi, nhưng vẫn phải chỉnh đốn lại đứa nhỏ một chút, hôm nay có thể chưa xảy ra chuyện gì bất trách , nhưng nếu không nghe lời lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần hai. Nên là phạt cho nhớ.
"Em...em...hức không có khóc" từ nãy đến giờ cậu cứ cuối gầm mặt xuống không dám nhìn anh, bởi vì cậu sợ.
"Tần Mạc nhìn anh"
"Dạ, hức...hức"
Đứa nhỏ ngước mặt lên, khuôn mặt mếu máo lấm lem nước mắt, nhìn đáng yêu vô cùng.
"Nín, anh chưa làm gì em."
"Dạ...ạ...hức"
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của anh, lỗi của em có đáng bị đòn không?"
"Dạ....dạ...kh... có..." mặc dù muốn nói không lắm nhưng mà nói ra sợ sẽ bị bầm đít nên thôi nuốt lại.
"Lỗi đó đáng bị phạt bao nhiêu thước?"
"Dạ...10 thước"
"Hử"
"À dạ không 30 thước"
Anh im lặng không trả lời
"100 thước" máy móc nói ra đại một con số nhưng sau khi nói xong thì mới biết là kì này là tiêu thật rồi. Thật sự muốn đánh bản thân một cái thật mạnh 100 thước của anh thì chắc cái mông của cậu nó biến dạng luôn quá.
"Là do em nói đấy nhé, thoát quần quỳ xuống đưa mông lên cao"
"Hức....dạ...hôm nay phạt đến 100...hức thước...hức...nên anh đánh nhẹ...hức nhẹ thôi nha."
Nước mắt rơi lã chã, cứ ngỡ nói ra như thế thì anh sẽ thương mà giảm bớt số roi lại. Nhưng không chắc cậu đã sai rồi.
CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT
Năm thước đầu anh đánh khá là mạnh tay, trên mông có hẳn năm cây thước nằm chiễm chệ trên đó luôn rồi.
"Aaaaaaaaaaaaaaa, đau...hức...anh nhẹ tay...hức...hức" lấy tay xoa mông, vừa chạm vào cậu phát hoảng, cậu cảm nhận được nguyên cây thước nằm ngang trên mông mình. Bản thân không kiềm chế được khóc lớn.
"Bỏ cái tay ra, nếu không anh đánh luôn tay của em"
"Hức...anh....hức...nhẹ...đánh...nhẹ thôi"
Chát chát chát
Ba thước tiếp theo đánh nhẹ tay hơn một nửa nhưng do năm thước đầu anh quá mạnh tay, giờ chỉ cần chạm nhẹ vào thì đứa nhỏ kia cũng đau đến thấu trời rồi nói chi là ăn thước.
"Aaaaa...đau... hức...nát mông rồi...huhu...nát mông em...hức...rồi..."
"Đứng dậy sang đây nằm" anh chỉ vào đùi của mình
Cậu đứng lên là cả một quá trình, mông đau nhức, đầu gối cũng đau. Tiến sang đùi người kia nằm ngang, cảm giác dễ chịu hơn là quỳ nhiều.
Bốp bốp
"Á...hức...anh..."
Anh không đánh bằng thước nữa mà chuyển sang đánh bằng tay. Mới đánh có tám thước mà mông đứa nhỏ kia đã có dấu hiệu muốn bầm rồi.
Bốp bốp bốp
"Anh...hức...tha cho em đi...hức...em đau...hức....chịu không nổi nữa...hức"
"Nếu em nằm im anh đánh đủ 50 cái sẽ tha còn không thì cứ 100 thước mà đánh"
"Em nằm....hức...em...nằm"
Đúng thật sau khi cậu nằm im anh đánh đủ 50 cái liền dừng lại rồi xoa mông cho đứa nhỏ.
Còn về phần đứa nhỏ kia cậu đau muốn chết đi sống lại, tay anh rõ ràng không phải là tay người mà. Đánh đau ngang ngửa cây thước chứ có ít đau hơn được tí nào đâu.
"Nằm đây một chút, anh đi lấy thuốc bôi cho em."
Haizzz thật là anh đánh có năm mươi cái mà mông đã bầm rồi, da đứa nhỏ này đúng thật mà mỏng mà. Thoa thuốc mà đứa nhỏ kia nằm cứ sụt sịt mãi.
"Đau lắm sao?"
Chết tiệt, còn dám hỏi cậu câu đó, thử bị đòn coi ai mà không đau. Nhưng mà chỉ dám nói thầm trong lòng thôi, anh mà biết được thì tiêu đời.
"Dạ, đau...hức...anh đánh mạnh...hức...lắm"
"Ngoan nào, nín nín đánh đau em rồi, đừng khóc nữa anh thương."
"Thương...hức...kiểu gì mà...á hả...hức...đánh...muốn tét....hức...mông luôn vậy đó."
"Anh biết rồi, thôi ngoan nín nhé, không khóc nữa."
"Hức...ôm em..."
"Ừ, anh ôm anh ôm, hôm nay đánh đau bảo bối rồi."
Ôm đứa nhỏ vào lòng hôn lên đỉnh đầu, còn tay ở dưới thì liên tục xoa xoa mông cho cậu đỡ đau. Hôm nay đúng thật là anh có hơi mạnh tay, đứa nhỏ kia được xoa mông dễ chịu nên cũng ngủ từ bao giờ. Anh ôm đứa nhỏ về phòng, đặt lên giường. Bản thân lại không kìm được mà cuối xuống hôn vào đôi môi nhỏ xinh kia. Đắp chăn cho cậu rồi đi vào phòng riêng tiếp tục với những công việc bận rộn.
__________________________
Mọi người nhớ bình chọn cho truyện và cmt nhận xét nhaaaaaa. Mọi người bình luận nhiều tui mới có hứng ra chap đó. Iu mọi người🙆♀️❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top