Chap 11
Từ lúc cậu bỏ đi về đến giờ anh không thể nào tập trung vào làm công việc được. Gọi điện thì không nghe, nhắn tin cũng chẳng thèm xem. Chắc lần này tiểu bảo bối giận anh thiệt rồi đây. Công việc của anh, anh đưa hết cho quản lí nhờ cậu ta làm giúp, còn anh làm gì thì mọi người cũng biết rồi đấy:)) chính là chạy về nhà để dỗ dành đứa nhỏ kia rồi xin lỗi vì chuyện sai mà bản thân đã làm hôm nay.
Anh lái xe chạy một mạch về nhà, vừa đậu xe vào sân là chạy vô nhà tìm đứa nhỏ kia ngay lập tức. Anh chạy lên phòng ngủ tìm không thấy, thư phòng cũng không, đi vòng vòng trong nhà cũng không tìm ra liền chạy xuống hỏi người làm.
"Từ chiều đến giờ có ai thấy Tần Mạc về nhà không"
"Dạ có thưa cậu chủ, lúc nãy tôi có thấy cậu ấy về, vừa vào nhà cậu ấy liền chạy một mạch lên cầu thang, nhưng vẻ mặt không được tốt cho lắm, mắt còn sưng nữa." Một cô người làm lên tiếng.
"Ừm"
Anh đã biết cậu ở chỗ nào rồi. Chạy một mạch lên lầu, đi đến đường nối liền với khu vườn sau nhà. Đúng như anh nghĩ cậu đúng là đang ở đây, ngồi ngay chiếc bàn lớn ở giữa khu vườn khóc lớn, miệng nhỏ đang chửi mắng anh.
"Tại sao anh ấy lại không tin mình chứ?"
"Chắc là đúng như lời cô ta nói, mình sắp bị đá đít đi ra khỏi cuộc sống của anh rồi"
"Anh ta xem mình là gì chứ? Người yêu sao? Không thể nào"
"Bảo yêu mình mà tin người khác rồi đánh mình, quát mình. Thế mà gọi là yêu mình à? Đấy là ghét mình rồi."
Miệng nhỏ càng nói thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, khuôn mặt đáng thương khó tả, ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Anh đứng sau gốc cây to nghe rõ hết từng lời cậu nói mà lòng đau như cắt, anh làm cho bé con của anh tổn thương, đau lòng đến mức khóc sưng mắt thế kia. Anh thật sự là chịu không nổi nữa rồi. Liền một mạch tiến về phía đứa nhỏ.
Đứa nhỏ thấy anh liền giật mình, giơ tay lên quẹt quẹt nước mắt, chùi mũi. Nhưng không biết tại sao càng nhìn anh thì càng đau lòng, dù có lau đến thế nào thì nước mắt vẫn cứ chảy không thể nào ngưng được còn rơi nhiều hơn.
Bước nhanh đến ôm đứa nhỏ kia vào lòng, trách móc bản thân.
"Thôi nào em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm rồi đây này, là anh sai, lẽ ra anh phải nên suy xét mọi chuyện cho kĩ trước đã. Anh đánh em lần này là anh sai, đừng giận anh nữa nhé, tiểu Mạc ngoan anh yêu em."
"Hức...anh....hức....oa oa" khóc lớn không nói được luôn.
"Ngoan nào, nín nào, em có thể chửi mắng anh, đánh anh làm thế nào cũng được nhưng đừng khóc nữa nhé."
"Oa...oa...hức...anh là đồ vô tâm...hức...anh có...hức...biết...lúc anh không tin...hức...em, em đau lòng như thế nào không....oaaaaa."
"Hức... cô ta sỉ nhục em... hức cô ta còn nói anh với cô ta là tiên đồng ngọc nữ gì đó...hức...rồi cô ta nói anh sẽ bỏ em.....oaaaaaaaa...hức....tại sao anh lại không tin em...."
Anh nghe cậu nói mà không tin vào tai mình, bảo sao đứa nhỏ này lại đau lòng đến thế cơ chứ.... bị người khác sỉ nhục hù dọa, cậu giải thích vì cậu tin là anh sẽ tin cậu nhưng anh thì sao? Anh không tin, còn đánh cậu đến chảy máu, hôm nay là một ngày đẫm nước mắt rồi.
"Nín nào, anh đã gặp và nói chuyện với cô ta rồi, anh nói anh là người đã có gia đình, cô ta là người hiểu biết nên anh nghĩ cô ta sẽ không dám làm gì nữa đâu, nếu cô ta còn dám đụng vào bé con của anh một lần nữa, anh hứa sẽ đuổi việc cô ta, anh đã sai khi không tin em, anh xin lỗi, bỏ qua cho anh một lần nha."
Đứa nhỏ kia nghe xong lời nói của anh thì tâm trạng cũng trở nên vui vẻ một chút, nước mắt cũng đã ngưng rơi, chỉ còn hơi sụt sịt mũi một tí.
"Hức một lần thôi đấy nhá...."
"Anh yêu em, Tần Mạc."
Đặt lên môi cậu một nụ hôn, sau đó thì hôn khắp mặt cậu, nào là hôn trán, hôn má, hôn mắt, hôn cả chân mày,...-.-
"Thôi được rồi em nhột quá, anh ngưng lại đi." Nở nụ cười hạnh phúc.
"Nào bây giờ lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé?"
"Dạ"
"Ngoan lắm cục cưng"
Bàn ăn
Cậu ngồi ở bàn ăn nhưng hôm hay chắc do tâm trạng có chút không tốt nên ăn cảm thấy không ngon, cứ lấy đũa chọc chọc vào chén cơm anh nhắc nhở thì ăn được một tí rồi lại thôi.
"Em làm sao thế? Cơ thể không khỏe hay sao? Nãy giờ không ăn được bao nhiêu hết."
"Em không biết nữa, thôi anh ăn tiếp đi, em lên phòng đây."
"Ừm"
Cậu đi lên lầu, tâm trạng cứ ũ rũ kiểu gì cậu cũng chả biết, cảm thấy thật buồn chán nên vào phòng nằm định đi ngủ nhưng không ngủ được mắt cứ sáng như đèn pha, nên là cậu đi ra ban công đứng hóng mát.
Thở dài một hơi, không hiểu vì sao bản thân lại như thế này nữa.
Còn anh thì sau khi cậu lên lầu thì anh cũng không ăn nữa, đến tủ lạnh lấy hộp sữa dâu đem lên cho cậu vì sợ cậu đói.
Bước đến phòng mở cửa thì thấy cậu đang đứng ngoài ban công có vẻ tâm trạng không vui, cứ đứng đấy mà thở dài.
Đi đến ôm cậu từ phía sau, cậu giật mình quay lại thì thấy anh đang để mặt lên vai cậu.
"Em làm sao thế? Vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó sao."
"Em...em...không biết nữa."
"Ngốc thật, anh đã nói như thế mà em vẫn không tin anh sao?"
"Không phải là em không tin anh mà là...là...."
"Là sao nói anh nghe đừng giấu trong lòng."
"Là do...do em sợ....em sợ anh sẽ bỏ em...hức...Giang Hàn em thật sự yêu anh, yêu đến không thể rời anh, nếu anh bỏ em em thật sự chịu không nổi...hức...."
Xoay cậu lại, anh nhìn thẳng vào cậu, còn cậu thì nước mắt lã chã rơi.
"Tần Mạc nhìn anh này."
Cậu ngước lên, đôi mắt long lanh ngập nước, nhìn thẳng vào mắt anh cậu thấy chỉ có bản thân mình, giác mạc của anh dần to lên.
"Anh yêu em Tần Mạc."
Dứt lời anh liền đặt môi anh lên môi cậu, hai đôi môi hòa quyện vào nhau, tách môi cậu ra chiếc lưỡi ranh ma tiến vào khoang miệng cậu, hút lấy chất ngọt từ cái miệng kia, dây dưa một hồi cậu cảm thấy bắt đầu khó thở liền đánh vào ngực anh mấy cái. Anh luyến tiếc rời đôi môi kia, nhìn thấy cậu ngượng ngùng đỏ mặt mà cảm thấy thật đáng yêu, bỗng nhiên cơ thể anh nóng bừng bừng.
"Tần Mạc sau đêm nay em sẽ chỉ có thể thuộc về một mình anh." Giọng nói có chút khàn khàn
"Anh...anh...định làm gì?"
Anh không trả lời ẵm cậu lên đi vào phòng rồi đặt lên giường kéo rèm lại.
"Nãy giờ bé con đứng ngoài kia chắc là lạnh lắm nhỉ? Để anh giúp em sưởi ấm nhé..."
________________________________
Đoán xem chap sau sẽ có gì nào???
Mọi người nhớ bình chọn cho mỗi chap nha, iu mọi người🙆♀️❤
Mình thích đọc bình luận lắm nên moin người cứ bình luận và nhận xét thật nhiều nhé!!!!! Luvvvvv uuuu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top