Chương 10
Liên Sở đang mơ màng ngủ, chợt thấy chân mình có thứ gì đó nhiều lông bò lên, cọ quậy, còn dùng tay nũng nịu cào.
"Trời còn sớm anh làm gì vậy?"
Cảm giác hình như không đúng lắm, Liên Sở lăn lộn một vòng kéo chăn trùm kín người. Hiếm khi có một ngày nghỉ để ngủ anh đừng có phiền như thế chứ?
Khối bông mềm kia cọ cọ lên người Liên Sở không ngừng, vồ lên ngực, chạm qua mặt.
Cậu bắt đầu thấy thứ kia không phải là bàn tay mà là móng vuốt, mấy cái móng nhỏ cùng bộ lông màu. Liên Sở không nhịn được hé mắt nhìn qua màn nước mắt mỏng.
"Chó!!!!!!!"
Hỏa Long còn chưa kịp cười nhạo, người nào đó trong lúc hoảng sợ kích động đã đấm gấu bông và anh văng xuống giường.
"..."
"Chó! Chó! Ở đâu ra vậy?"
Hỏa Long thấy dấu vết trên mắt mình vô cùng nghệ thuật! Trong khi anh lăn trứng gà trên mắt cậu mới lủi thủi đi ra:"Mới sáng sớm anh mua con gấu bông này hù em làm gì?"
Anh hơi nhếch miệng:"Anh thấy gấu bông này đáng yêu mới mua về cho em mà."
Hừ, anh trả thù chuyện ở quán kem thì có, biết thế đã đấm thêm mấy cái cho đỡ tức.
Nhớ lần đầu gặp anh, là khi cậu chỉ mới học lớp 10.
Khi cậu tan học về đi hoàng hôn chiếu trên thềm đá xanh, người đứng tựa gốc cây lớn trước nhà cậu. Nghe tiếng bước chân mới khẽ quay đầu lại, gió thổi tung mái tóc đen lướt qua làn da trắng như ngọc. Trong lúc cậu còn không hiểu người từ đâu ra lại đứng trước cửa nhà mình, anh đã vẫy tay: "Liên Sở đúng không? Anh đến đón em về nhà anh."
Tối đó, ba mẹ nói phải đi công tác xa: "Ở nhà anh nhớ đừng có quậy làm anh lo biết chưa?"
Lúc đó cậu gặm đùi gà không thèm đáp.
Anh nói: "Hai bác cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Trên môi anh thoáng nở nụ cười lạ lẫm nhưng rất nhanh đã tỏ ra ôn hoà, cậu bĩu môi tiếp tục ăn đùi gà, uống canh.
Ở nhà anh ta một ngày, cậu phát hiện có rất nhiều học sinh lấp ló trước cửa nhà, bên thùng gửi thư. Ai ai cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ nhưng chẳng dám nhảy ra thổ lộ, thấy người liền trốn.
Trước đường dẫn đến nhà anh có hai hàng thủy sam vươn thẳng lên mây, gió thổi đưa mùi hương dìu dịu. Mỗi khi thấy những cô nàng đó lấp ló bên hàng cây đếm đếm may rủi xem có nên gửi thư không, cậu đều bĩu môi: "Không có mắt nhìn."
Cậu luôn có cảm giác anh ta không muốn nói chuyện với mình, không cắm đầu vào bài vở thì cũng tìm việc gì đó tỏ ra bận rộn. Cậu cũng không muốn nói chuyện với anh, hai người đụng mặt cũng chỉ khách sáo chào hỏi.
Trong bữa cơm cậu lười ăn anh ta cũng hay nhắc nhở, trên bàn toàn rau ai thèm ăn chứ, đồ keo kiệt.
Cho đến một hôm, cậu không nói không rằng đi chơi đến khuya.
Anh ta gọi mấy lần, lần đầu cậu còn bắt máy. Những lần sau đều để reo đến khi tắt, mà anh ta phiền quá cậu tắt nguồn.
Ngủ lại ở nhà bạn tới sáng cậu mới chịu về, kết quả bị anh canh trước của xách vào trong, vì anh rất cao lớn nên khi cậu bị nhấc bổng lên hệt như con mồi trong rọ. Tính Liên Sở vốn rất ngang ngạnh khó chiều liền giãy giụa: "Buông ra, buông ra, tôi muốn đi đâu thì đi chứ."
"Đi đã không báo gọi không nghe máy mà còn dám đi tới sáng mới về? Cha mẹ em gửi em ở đây tôi anh phải có trách nhiệm quản chặt em, không cho em chạy nhảy lung tung." Anh một tay túm cậu một tay gõ roi vào mông cậu:"Cởi ra, hay bị đánh đến khi chịu cởi ra hả?"
"Không cần anh giả vờ lo lắng dư thừa, tôi tự bảo vệ mình được." Cậu cắn tay anh một cái thật mạnh cảnh cáo rồi giơ nắm đấm:"Muốn đánh nhau không?"
Đánh thì có đánh, nhưng cậu mới là người bị đánh, đã thế còn bắt lột quần ra đánh hức hức...
Cái tên đáng ghét này dám dùng vũ lực đánh mông cậu sưng đỏ lên, còn bắt cậu quỳ ở góc tường rất lâu.
Nhớ đến ngày đó đúng là khiến người ta sợ run, bị quản gia giữ chặt còn bị tên đáng ghét kia dùng chổi lông gà đánh, mông không ngừng chịu khổ: "Ai cho đánh tôi, ai cho huhu tôi sẽ méc ba mẹ!!! Anh là đồ độc ác uiiiii uiii uiii đau huhuhuhu đau huhuhu uiiiii uiiii đau quá huhuhu."
Cháttttt!!! Chátttt!!! Cháttt!!!
Cậu khi đó đúng là ngốc nghếch chọc phải ổ kiến lửa.
"Em muốn thì cứ mét đi, ở nhà anh thì phải ngoan ngoãn nghe lời." Nói rồi một trái một phải hai bên cánh mông đều bị ăn đau, đỏ lên từng lằn đỏ sưng đau thấu.
Chátttt!!! Chátttt!!! Chátttt!!! "Để xem em lì đòn được bao nhiêu!"
Chátttt!!! Chátttt!!! Cháttt!! Cháttttt!! Cháttt!!
Liên Sở hoảng sợ gào khóc: "Tôi muốn ở nhà anh khi nào huhuhu uuiii đau huhuhu anh dám ngược đãi trẻ nhỏ, tôi sẽ báo công an bắt anh."
"Ồ chí khí của em chỉ tới đó thôi hả? Là ai rủ anh đánh nhau đây? Bị đánh liền kêu cha gọi mẹ? Đánh này, đánh này!!! Cháttttt!! Chátttt!!"
Liên Sở khóc ròng ròng vừa đau vừa rát muốn né mà không được, cả xoa cũng không dám.
"Anh hai người còn tôi chỉ một mình huhuhu ai cho anh chơi đánh hội đồng?"
Anh giở khóc giở cười: "Vậy sao, quản gia buông em ấy ra."
Liên Sở bị anh rượt hai vòng sân bị lôi vào trong đánh tiếp.
Hỏa Long cười lạnh: "Lần này thì đánh nát mông cho chừa."
Chátttt!!! Chátttt!!!
Anh không chút mềm lòng nào với nạn nhân đã thảm hại bị mình tóm, vừa mệt lả vừa co rúm:"Hư này!! hư này!! đi chơi khuya này!! không chịu báo này!! không nghe lời cãi bướng còn điện không bắt máy. Lần này phải dạy dỗ đàng hoàng cho em theo nề nếp quy củ."
"Đừng đánh, đừng đánh em sai rồi huhuhu, em sai rồi không dám nữa đâu!!!"
Khi Hỏa Long nghe vậy tin tưởng chỉ đánh thêm mười roi rồi tha cho.
Cậu chạy lên phòng liền lấy điện thoại gọi cho ba mẹ khóc cả buổi trời. Ba mẹ khuyên cậu ngoan ngoan một chút, không nên đi chơi khuya. Ngày hôm đó cậu lén xách vali bỏ trốn, không có chìa khóa nhà, hay là ở nhà bạn? Đang lúc phân vân suy nghĩ liền bị lôi về.
Hỏa Long vuốt roi mây: "Ăn chổi lông gà không đủ, muốn quất roi nát mông phải không?"
Cháttt!!! mông người nào đỏ buổi sáng bị đánh sưng đỏ liền ăn một con lươn đỏ. vừa nóng vừa rát đau đến mức hai chân cậu run rẩy, Chátttttttt!!!! Cháttttt!!! Cháttt!!
Liên Sở thấy hắn xem mông mình là mông ngựa hắn thích thú càng đánh càng hăng: "Cứu với cứu với huhuhu, chỉ là muốn đi về xem nhà chút thôi mà huhuhu em có đi đi đâu đau huhu cả tự do đi lại cũng không cho huhuh."
Chátttt!!!! Chátttt!!! Cháttt!!! Chátttt!!!
"Là đánh quá nhẹ sao còn ở đó cãi bướng. Hừ! Roi mây còn nhẹ muốn ăn Xà Tiên thì thử giãy nữa xem, giãy xem, giãy thử xem."
Cháttt!!! Cháttt!!! Chátttt!!
Cậu dùng ánh mắt ngây thơ rưng rưng: "Đừng mà, đừng mà huhuh."
Anh hung hăng đe dọa: "Chỉnh lại tư thế."
Liên Sở không còn cách nào khác đành điều chỉnh tư thể, hạ thắt lưng nâng mông sưng của mình.
Chattt!! chatttt!!!
"Mạnh miệng này, mạnh miệng này!!" Chatttt!! chatttt!! chatttt!!
"Em sai rồi huhu tha cho em, tha cho em."
"Muốn đổi roi đúng không?"
Liên Sở nhảy dựng vội ngoan ngoãn quỳ lại, nhếch mông cao hơn: "Em biết lỗi rồi huhuhuhu hứa sẽ ngoan ngoãn, anh đánh nhẹ thôi huhu."
Ngày tháng của Liên Sở từ ngày đó tới nay vô cùng thê thảm, bị đánh chỉ ngoan ba ngày rồi lại quậy tiếp. Bị bắt liên tục nước mắt xin tha, người nào đó biết chiêu bài của cậu xách roi đánh đến khi cậu nghe lời mới thôi. Cứ mỗi lần thấy anh cầm roi là phải ngoan ngoan cởi quần ra chủ động xin phạt, biểu hiện không tốt mông cậu sẽ bị thưởng mười ngày nửa tháng không ngồi được.
Đúng là cơn ác mộng, xem ra ánh mắt mình ngay lần đầu nhìn phải anh đã vô cùng chuẩn xác.
"Ngày mai anh có việc phải đi hơn mười ngày mới về, em ở nhà tốt nhất là nên ngoan ngoãn để anh biết được... lôi em ra giữa sân dạy dỗ một trận, biết chưa."
Cậu làu bàu:" Biết rồi, biết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top