Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa.Thể loại: thanh xuân vườn trường, sủng, HE.Tiến độ: 84 chương và 1 PN- HOÀN. Tag: Nữ chính tự kỉ ngốc manh đáng yêu đứng chót hạng vs nam chính học bá lưu manh cưng chiều nữ chính.Tiểu thanh mai tự bế nhiều năm xa cách, từ đồng phục tới áo cưới.Bìa: Tâm Tít Tắp.Truyện được edit và beta lại ít sạn hơn trên WordPress, mọi người có thể lên đấy để được đọc một bản edit mượt mà hơn nhé.TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT Ở WATTPAD @MINCHUBS13 VÀ WORDPRESS MINCHUB.WORDPRESS.COMTRUYỆN ĐƯỢC EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. CẤM SAO CHÉP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Tác giả: Thanh XuânThể loại: Nam × nam, khoái xuyên, chủ thụ, ngược nhẹ, oan gia thành tình nhân, 1x1, HENhân vật chính: Khâu Duẫn x Nhâm Thạch Tình trạng: Hoàn 119 chương, 25/7/2020Bìa truyện: Gác nhỏ của Dạ TướcNhâm Thạch bị người yêu của bạn thân hại chết tan xương nát thịt, nhưng ở đâu xuất hiện ra một cái hệ thống bắt cậu làm nhiệm vụ qua các thế giới, ở đây cậu gặp lại người bạn thân cũ, nỗi hận ý trào lên mãnh liệt, có ý định trả thù, nhưng không những không trả được thù còn bị nghiệp quật cho tan tát.Từ oan gia thành tình nhân.Công từ đầu đến cuối đều là một!…
Năm 2015, sự nghiệp của Hạ Nhiên cũng tiêu tan nghèo đến mức chỉ còn bà ngoại.Đêm mùa đông 2017, một lần đánh nhau ở quán bar mà đã gặp được một cô gái xinh đẹp.Cũng từ khi Giản Tích xuất hiện những đắng cay trong cuộc đời anh dần biến mất."Em sẽ yêu anh đến hơi thở cuối cùng""Còn anh sẽ dùng tất cả hooc mon nam để yêu em".......Trích dẫn vài câu thoại đáng nhớ của nam chính:Lúc mới quen:"Con mẹ nó, cô có tin hay không cơ bụng của ông đây còn cứng hơn dương vật của hắn"Lúc thả thính:Tặng quà cho nữ 9 xong không quên gửi một tin nhắn:[Nè cho chút mặt mũi đi, đừng vứt vào thùng rác nhé]Khi lần đầu tỏ tình:"Em thích liền làm người yêu của tôi, em không thích....cũng phải làm người yêu tôi"Nguồn: cungquanghangKhi chia tay:"Nếu anh và em thực sự không còn có cơ hội nữa.Nếu hai chúng ta thực sự phải chia tay thế này....Bác sĩ Giản, có thể ra ngoài "chịch" 1 phát chia tay được không?"…
Quyển 1: Từ chương 1- 200Tác giả: Lân TiềmEdit: Dang8229384Hoàn beta lần 1Thể loại: Đam mỹ, ABO, tương lai, nhân ngư, gương vỡ lại lành, niên hạ, stv (nhưng đứa bé của hai người...)Nhân vật chính: Bạch Sở Niên x RimbaudCP phụ: Tất Lãm Tinh x Lục Ngôn, Hàn Hành Khiêm x Tiêu Thuần, Hạ Kính Thiên ? Hạ Tiểu TrùngBẢN CẮT HLà hệ liệt của "Chấp sự thỏ cụp tai"Bản edit chỉ đúng được 60- 70%Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả, xin đừng chuyển ver và mang đi đâu.Bản edit này là phi lợi nhuận.ZingTruyen.Net và TRUYENFUN.NET LÀ LŨ ĂN CẮP (TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI MỖI 1 WATTAPD Dang8229384) XIN HÃY ĐỌC Ở TRANG CHÍNH CHỦ…
Tác Giả: Túy Hậu Ngư Ca.Số Chương: 66 chương + 4 phiên ngoại.Nguồn: tangthuvien.Converted: Củ Lạc.Trạng Thái: Đã Hoàn Thành.Editor: Tiểu Hi.Trạng Thái: Đã Hoàn Thành.Beta: Đang Tiến HànhThể Loại: Đô thị tình duyên, Hài hước, Lãng Mạn, Ngọt Ngào, Cảm Động, 1vs1, HE. Ngày Đăng: 2-2-2019 (Truyện lần đầu tiên Hi edit bằng GG và chưa được beta lại nên còn rất convert, mong mọi người thông cảm cho. Hi sẽ beta lại sớm nhất khi có thể)_______________Văn Án Hướng về vui vẻ: Ôn Đinh giải thích tên của Thẩm Hoài Cảnh thế này: Ngồi mãi trong lòng mà vẫn không loạn, ngày tốt phong cảnh đẹp. Từ trước đến nay, Thẩm Hoài Cảnh trầm mặc ít nói, lạnh lùng như băng, cho đến khi bên cạnh có thêm một cô gái yêu thích mỹ sắc. Lần đầu tiên: Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, có ai nói rằng đôi mắt của anh rất hút hồn hay không? Mặt Thẩm Hoài Cảnh không có biểu tình. Lần thứ hai: Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, lẽ nào không có ai nói với anh, thật ra anh lớn lên trông rất đẹp trai sao?" Ánh mắt của Thẩm Hoài Cảnh sâu thẳm, thần sắc không rõ. ....... Lần thứ N+1: Ôn Đinh: "Thẩm tiên sinh, thật sự không có ai nói rằng, sự nhún nhường của anh làm cho người ta gục ngã sao?" Thẩm Hoài Cảnh ngước mắt nhìn cô, trong tròng mắt đen hình như có ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thẩm Hoài Cảnh: "Lẽ nào không ai nói với em rằng, lời nói do chính mình nói ra thì phải gánh chịu hậu quả sao? Ôn Đinh: ... Bây giờ đã biết rồi. Cái gì ngồi mãi trong lòng mà vẫn không loạn, ngồi mãi sao có thể không loạn?…