Chương 4: Nghe lời

Quân Thiên Hàm quả nhiên là một đêm không về nhà, con người anh có thể nói là khá cầu toàn và cương nghị, nếu đã là công việc của hôm nay, chắc chắn sẽ không bao giờ để đến ngày mai.

Vì cái tính này, không biết bị mắng bao nhiêu lần.

Nhưng anh không hề thấy mệt, vừa vặn làm xong vẫn có thể chủ trì thêm cuộc họp buổi sáng, xác định mọi chuyện đã xong xuôi mới yên tâm trở về nhà.

-Vũ nhi?

-Vào đi.

Tắm rửa xong, anh lại sang phòng của Quân Thiên Vũ. Em trai anh hiện tại vẫn là mối quan tâm hàng đầu của anh.

Đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, nên uốn nắn lại thì nên uốn nắn lại. Bất trắc sau này có xảy ra chuyện gì, e là anh không thể tha thứ cho bản thân mình.

-Hôm nay em không đến trường sao?- Quân Thiên Hàm biết nhóc con nhà mình học tập rất giỏi, từ nhỏ đã thông minh nhanh nhạy, biết nhiều thứ ngay cả người lớn còn không biết, nhưng tuổi này vẫn còn là tuổi đi học, cậu suốt ngày trốn ở phòng nghiên cứu, nay bị gọi về nhà thì lại nằm ì trong phòng, không đến trường là lí do gì?

-Không học, những kiến thức đó tôi tám tuổi có thể hiểu rành rọt, đến trường chỉ tốn thêm thời gian.

Quân Thiên Vũ đúng thật là còn nhỏ, làm gì có nhiều chuyện phải lo, thời gian này có anh ở đây cũng không dám làm gì nhiều, nếu không muốn đi học, thì chỉ có nằm ở nhà nghiên cứu tài liệu.

Nếu như bây giờ đi học, mấy bài thơ nhỏ nhỏ gì đó, mấy bài toán cơ bản làm đi làm lại năm bảy lần có thể làm cho cậu chán đến chết.

Quân Thiên Hàm giật giật khoé miệng. Em trai anh là thiên tài, anh lại quên mất đi, nhưng với tình trạng thế này, nó không chịu ra ngoài, không chịu nói chuyện với ai, vậy làm sao nó có thể phát triển bình thường được.

-Đến trường cũng có thể học được những điều mới mà trong sách vở không có, em có thầy cô, có bạn bè, có người thân bên cạnh, em sẽ không thấy buồn tẻ nữa.

-Ai nói với anh tôi thấy buồn tẻ? Tôi đang thấy rất vui, mỗi năm đi học mười ngày, anh biết không tôi thi vẫn vừa vặn đứng đầu khoá.

Quân Thiên Vũ cười nhạt, đúng là cậu tự mình xin bác hai cho đến trường, bởi vì hồi đó cậu cũng nghĩ thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, sẽ có người giúp đỡ cậu, yêu thương cậu, quan tâm cậu, thế nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn thờ ơ của mọi người, và sự cười đùa trên nỗi đau của người khác. Cậu căm ghét bạn nam kia ngày nào ba mẹ nó cũng chở nó đến trường, cậu ghét đứa nhỏ kia được ba nó cõng trên lưng và mỉm cười với nó.

Còn cậu thì sao? Vừa vặn năm mười tuổi, mất đi người thân, mất đi người nhà, mất đi người nuôi dưỡng, dạy dỗ, thương yêu. Cậu ra ngoài làm gì, để cho họ lại ức hiếp bắt nạt một đứa không cha không mẹ à?

Cho nên là cậu tự thu mình lại, nỗi đau này sau này cậu nhất định trả lại cho bằng hết.

-Giáo sư Ngôn là một người cực kì có tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, anh sẽ giới thiệu em với người, may mắn có thể theo thầy học tập. Nếu em không thích học kiến thức trên lớp anh cũng không ép em.

Quân Thiên Hàm có nghe qua, mấy tháng trước Quân Thiên Vũ đi học toàn bị bắt nạt, là một người anh trai, chuyện này cũng không nên để xảy ra.

Quân Thiên Vũ thoáng bất ngờ, mấy lần trước bác hai cũng muốn giới thiệu mình với các tiến sĩ khoa học mong muốn mình theo họ học tập, nhưng hầu hết bọn họ đều từ chối bởi vì một nhóc con mười ba tuổi, họ không tin có năng lực đó, kèm theo cái tính cách tẻ nhạt không nói chuyện với người lạ của cậu, ai nấy đều lắc đầu không nhận. Lần này liệu có cơ may nào không?

Nhìn thấy em trai im lặng không nói, Quân Thiên Hàm cũng có chút không hài lòng, nhưng lại một lần nữa bỏ qua.

-Bây giờ đến lúc nói chuyện của chúng ta, em ngồi dậy đàng hoàng nghe anh nói.- Quân Thiên Hàm tiến lên vài bước, gõ gõ tay vào cạnh bàn.

Nói? Đến lúc phải trả lời câu hỏi rồi sao?

Quân Thiên Vũ cũng không phải là một đứa bé cứng đầu, cậu cũng ngồi dậy nghe theo anh.

-Bây giờ trả lời cho anh được chưa?

Gật gật.

Quân Thiên Hàm mỉm cười.

-Gật gật cái gì? Còn nhớ anh hỏi em những gì sao?

Quân Thiên Hàm lại đưa tay lên, muốn sờ vào mái tóc bồng bềnh trước mặt. Và lần này Quân Thiên Vũ không có né đi.

-Tôi đồng ý.

Quân Thiên Vũ có hơi ngượng ngùng lớn rồi, xoa đầu xoa đầu cái gì chứ?

-Đồng ý chuyện gì nha?

Quân Thiên Hàm mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc.

Ước mơ và hi vọng, cùng một lúc cho cậu biết rằng, anh ấy chính là ngọn lửa ấm áp thắp sáng tương lai cho mình, cũng là người có thể chăm sóc bảo vệ mình. Cậu có chút mong chờ cũng là mong đợi, sẽ một lần nữa được sưởi ấm trái tim. Liệu người trước mặt này đây, có giúp cậu được không?

-Đồng ý để anh thương...- đôi má của cậu bỗng chốc đỏ ửng, sao cứ bắt người ta nói ra những lời xấu hổ này.

Nhìn cậu bé ngượng ngùng, Quân Thiên Hàm cố nén cười, tay càng xoa mạnh hơn mái tóc làm đầu cậu bù xù cả lên.

-Anh hiểu rồi, nhưng mà có qua phải có lại, đúng chứ?

Quân Thiên Hàm thu lại tay, hơi hơi trầm giọng, từ trên đỉnh đầu cậu nhìn xuống.

Chưa để Quân Thiên Vũ kịp ngạc nhiên, anh đã lên tiếng trước.

- Em xưng hô với anh thật không ra thể thống gì, có lí nào mà xưng tôi với anh trai mình?

Không còn là sủng nịnh nuông chiều, giọng nói có phần chất vấn.

Quân Thiên Vũ trố mắt, người này biến hoá cũng nhanh quá đi.

-Tôi...

-Coi kìa, từ nay không được nói chuyện tuỳ tiện như vậy nữa, nếu em chính mình thừa nhận anh, vậy thì quy tắc của anh nhất định phải tuân theo.

Tôi...tôi thừa nhận anh cái gì? Tôi là cho phép anh thương yêu tôi...anh lại nghĩ cái gì?

-Nghe được không?

Quân Thiên Hàm lạnh giọng, ngốc nga ngốc nghếch, đứa trẻ thông minh ngày thường biến đâu mất rồi.

-Ừm..

Quân Thiên Vũ rốt cuộc cũng nén sợ hãi, gật gật đầu.

-Kiệm lời ít nói, em ngày xưa cũng đâu có như vậy?

-Tôi bây giờ cũng không giống ngày xưa. - Quân Thiên Vũ hơi bi thương, cũng không muốn nhớ lại quá khứ đau buồn.

-Lại tùy tiện, anh cảnh báo em vẫn không nghe đúng không?

Quân Thiên Hàm xót thương em trai là thật, nhưng anh vẫn phải chỉnh thật tốt mấy cái tật xấu này.

Quân Thiên Vũ vẫn trố mắt nhìn anh, vẫn không muốn sửa cách xưng hô.

-Vũ nhi.

Hửm?

-Nghe lời anh, học hành chăm chỉ, sống tử tế, ba mẹ em nhất định sẽ tự hào về em.

Ba, mẹ...ba mẹ em sẽ tự hào về em...

-Hiểu...

-Cái gì?

-Tôi...tôi hiểu rồi.

-Lại xưng tôi, ngày đầu tiên đã muốn ăn đòn, anh không tính toán, từ ngày hôm qua đến nay đã phạm bao nhiêu lỗi rồi?

Quân Thiên Vũ hơi hoảng, anh muốn hiện tại tính toán?

_________
Writing: 4/2/2022

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top