Chương 3: Dai dẳng

Một bàn thức ăn, gấp được hai đũa?

Ngày hôm nay Quân Thiên Hàm không có tức giận, khi Thiên Vũ đứng lên rời ghế rồi anh mới não nề nhìn bàn thức ăn tự tay mình nấu, lại bỏ đũa xuống.

Bé Vũ, em muốn anh thu thập em thế nào!

Trưa phải có thời gian nghỉ trưa, điểm này vẫn phải đúng mực. Ngày hôm nay tuy trời có hơi u ám một chút cũng không sao. Đừng lo, anh đã trở về nhất định sẽ không khiến em cô đơn một mình nữa.

Chỉ là, thời điểm hiện tại Quân Thiên Hàm làm cách gì kéo gần khoảng cách giữ hai người lại đây.

Đến giờ cơm chiều vẫn không thấy Quân Thiên Vũ ra khỏi phòng, anh có chút hiếu kì.

Cốc_cốc.

Không có người đáp lời, ngủ sâu đến vậy sao?

Quân Thiên Hàm đi mượn chìa khoá mở cửa, sau đó mới phát hiện bên trong không có ai.

----
-Leo cửa sổ, trốn ra ngoài, quả nhiên vẫn là..là trẻ con.- Quân Thiên Hàm cố tình kéo dài câu nói.

Quân Thiên Vũ nào có hứng quan tâm người khác nghĩ gì.

-Mặc...

-Im lặng. Xem kìa, lại muốn xù lông nữa rồi.- Quân Thiên Hàm cười lạnh.

-Vũ nhi, em cũng lớn rồi, lời nào nên nói không nên nói cũng học được rồi, lại để anh nghe mấy lời này đảm bảo em không có cơ hội hối hận.

Dối trá, rõ ràng mới bảo tôi như trẻ con!

-Đáp lời.

-Mặc kệ tôi.

Anh có là ai, là người nào cũng không thể ngăn cản tôi, anh từ đâu xuất hiện muốn chen vào cuộc đời của tôi.

Quân Thiên Hàm đầu mày nhíu chặt, mới vừa cảnh cáo, ngay lập tức thực hành.

-Ừm hửm! Giỏi, thực giỏi. Tôi sốt sắn đi tìm em, em lại nói mấy lời này bạc tình bạc nghĩa này với tôi. Xem ra là tôi đã quá xem thường em trai tôi, chỉ mới mấy năm không gặp, đã lớn đến độ người anh trai này cũng không thể quản!

Lời nói lạnh băng, trong lòng lại cực kì nóng giận.

Uất ức của em, anh không thấy được hay sao, nhưng tại sao em lại cứ dày vò mình như vậy?

-Quản tôi? Anh muốn quản ai? Anh là ai mà tôi phải nghe theo anh? Ba mẹ tôi mất rồi, tôi chỉ có một mình đơn độc, quản? Anh muốn quản làm gì? Quản thế nào? Để làm chi?- Quân Thiên Vũ hờ hững, giương đôi mắt thơ ngây nhìn anh.

-Em lặp lại một lần nữa!

Quân Thiên Hàm tức giận đến nghiến hàm, mỗi một từ nói ra đều nghe ra sự giận dữ tột cùng.

Đứa nhỏ này mới có mười ba tuổi, sao có thể...

Nghe tiếng gằn giọng của anh, cậu bất giác nắm chặt tay mình, cố gắng không run sợ, sợ hãi là đồ hèn nhát. Nhất định không sợ, không sợ anh.

-Vũ nhi, anh thương em chỉ mong muốn em tốt, quản em để làm chi? Em thốt ra được câu đó sao?

Con người Quân Thiên Hàm rất thẳng thắn, nếu anh thương, anh nhận thương, thương yêu em trai mình có gì không tốt.

Con người Quân Thiên Vũ trước nay là người có tình, tấm lòng lương thiện và hồn nhiên, ngày bé cứ thích quấn quít theo anh không rời nhưng sau bây giờ lời nào nói ra cũng đầy châm chọc, cai nghiệt như vậy, anh thực sự cũng là khổ tâm.

-Thế nào? Hiện tại không nói nữa?

Quân Thiên Hàm đúng là hối hận, đúng là bi ai cho số phận của đứa bé vẫn còn quá nhỏ lại phải chịu nỗi đau mất cha mất mẹ, một mình cô độc không giao du với ai. Nhưng con người nhất định phải sống có đạo lí, có nguyên tắc, nỗi đau dù có đau đến thế nào, đau ra sao thì con người suy cho cùng vẫn phải sống tiếp.

Quân Thiên Vũ biết người trước mặt thực sự đang tức giận, đứa nhỏ mười ba tuổi giả bộ cường ngạnh thời điểm này lại có chút rụt rè, muốn nói cũng không dám nói.

-Vũ nhi. Không muốn nói chuyện với anh sao?- Quân Thiên Hàm nhìn thấy Thiên Vũ đang dần có xu hướng né tránh mình liền cố tình hạ thấp giọng, không áp bức em nữa.

-Anh muốn tôi nói thế nào. Chuyện gì tôi cũng đã nói rồi.

Anh còn muốn hỏi gì?

Quân Thiên Vũ thoáng buồn, vu vơ nói, hiếm thấy có người vì mình tức giận, nhưng mà người bị mình chọc giận hôm nay lại là người trước đây mình vẫn luôn dựa dẫm, vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

-Anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng không được lâu lắm. Một đêm, sáng ngày mai em lập tức cho anh câu trả lời, anh quản em được không? Anh có tư cách dạy dỗ em không? Anh dùng bản thân mình che chở, bảo bọc em được không? Quân Thiên Vũ, tình cảm anh em ruột thịt là thiêng liêng ý nghĩa nhất, anh muốn em tự mình ngẫm nghĩ thật kĩ rồi đưa ra câu trả lời. Anh thật sự muốn nghe lòng em. Còn nữa, em vẫn chưa ăn chiều, còn nhớ anh nói ngày ba bữa không được bỏ sao?

Quân Thiên Vũ hơi bất ngờ, tình cảm anh em ruột thịt thiêng liêng ý nghĩa nhất sao? Lại không có thời gian ngây ngẩn, vừa vặn bị hỏi tới, vô thức gật gật đầu.

-Dì Hoàng có nấu những món em thích, tắm rửa rồi ra ăn đi, anh đi công ty phụ giúp ba công việc, tối anh sẽ không về.

-Tôi biết rồi. - Quân Thiên Vũ có chút mở lòng, anh ấy muốn quan tâm mình, muốn căn dặn mình như ngày xưa, dù cho mình có ra sao, anh cũng không ghét bỏ mình sao.

-Ngoan, có muốn ra ngoài nói với người lớn trong nhà một tiếng, thiếu niên rồi vẫn khiến người ta không bớt lo.

Quân Thiên Hàm thu nụ cười, nghiêm túc căn dặn vài câu.

Quân Thiên Vũ nhìn nhìn, xác nhận không có nghe lầm, không bớt lo? Trước năm mười ba tuổi đúng thật có ở đây, nhưng sau đó thường xuyên kiếm cớ không về, bác hai cũng chấp nhận chỉ cần biết tự chăm sóc cho mình tốt, bác hai cũng đâu có rầy la.

Sau khi Quân Thiên Hàm đi rồi, Quân Thiên Vũ mới thấy buồn buồn, rốt cuộc là anh muốn tôi thế nào đây, sao lại lạnh lùng rời đi khi tôi cần anh nhất, đến lúc tôi đang yên ổn, anh lại xuất hiện.

Quân Thiên Vũ đắn đo một chút, thời gian này có chút khó khăn để điều tra, cũng không vội lắm, tránh đi được lúc nào hay lúc đó, để cho anh phát hiện sợ là đến lúc đó hậu quả gánh không nỗi.

Lắc lắc đầu tự mình xua tan vài ý nghĩ vớ vẩn, chỉ một ngày hôm nay, đã bị chi phối bao nhiêu lần.

Tắm rửa sạch sẽ, Quân Thiên Vũ rốt cuộc cũng thấy đói bụng, vẫn là nên ăn một chút. Ăn uống xong xuôi, chắc là cũng không thể trở lại nơi kia nữa, đành quay về phòng, suy nghĩ.

Hình như lúc nãy anh có nói, ngày mai cho anh câu trả lời. Con người Quân Thiên Vũ không phải là người có thể chịu cô đơn, dẫu sao cậu cũng chỉ mới là đứa nhỏ mười ba tuổi, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc cậu tự tạo vỏ bạo cho mình rồi chui hẳn vào đấy ẩn nắp, đến hiện giờ cũng thấy bản thân rất ổn. Nhưng thật sự, có thêm một anh trai, có một người quan tâm vẫn là ổn hơn? Phải không?

Nhưng nếu anh ấy không đồng ý hành động của mình thì sao? Nghe nói Quân Thiên Hàm là một người chính trực, anh có lẽ không thích cách làm của mình hiện tại, cũng không thích bộ dạng của mình thế này. Nhưng anh ấy cũng nói, muốn dùng đời mình che chở em trai, lời nói ngọt ngào đó, liệu có tin được không?

________
Writing: 2/3/2022.

8/3/2022: Chúc cho 1 nửa Thế giới  của chúng ta thật hạnh phúc, bình yên và vui vẻ nha❤️

9/3: Chúc anh ba sinh nhật vui vẻ a, hihi. Love u❤️ (Yoongi)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top