Chương 1: Đi tìm phiền toái
"Ân công, các người vẫn ổn chứ? Có cần nghỉ chân một lát?"
Lâm Dật Khanh vội lắc đầu phủ nhận, dù rằng trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Trên lưng bị đè nặng nhắc nhở hắn nhớ rằng thời gian sẽ không bao giờ dừng lại chờ đợi bọn họ. Hắn quay đầu nhìn về phía sau, tuy không thấy rõ khuôn mặt niên thiếu nhi tử nhưng nghe thấy giọng người cũng đủ để hắn phán đoán ra trạng huống.
"Hàm Nhi, trên người cảm thấy thế nào?"
Thiếu niên hơi ngẩng lên đầu. Cố gắng giữ cho thanh âm không bị ngắt quãng.
"Cha, hài nhi không có chuyện gì. Cha để hài nhi tự đi là được"
Miệng tuy nói thế, Lâm Dịch Hàm lại đem một bên má áp sát trên lưng phụ thân, cảm nhận mùi hương dược thảo quen thuộc theo hơi thở xông vào khoang mũi.
"Vết thương trên chân của ngươi không tiện đi lại. Yên tâm. Cha của ngươi vẫn chưa già yếu đến như vậy"
Đoạn đường tiếp theo cũng không có quá nhiều động tĩnh phát ra từ nhóm người. Thỉnh thoảng vẫn là Lâm Dật Khanh hỏi thăm nhi tử hắn. Lâm Dịch Hàm ráng nhịn đau dõng dạc đáp lời. Tiểu hài tử dẫn đường phía trước mỗi lần ngoái đầu nhìn lại đập vào trong mắt cảnh tượng phụ từ tử hiếu thật khiến nó ngưỡng mộ vô cùng.
"Ân công tạm thời ở đây. Ta cần phải bẩm báo với Đại Vương trước khi dẫn các người vào."
Trên mặt đất vốn dĩ là nơi tiểu hài tử vừa đứng bỗng chốc thay thế bằng một con bạch thỏ. Không đợi phụ tử họ nói gì thêm, cục bông nhỏ đã chạy thật xa.
Lâm Dật Khanh lúc này mới đặt nhi tử xuống đất, đôi tay nhanh chóng di chuyển đến nơi vết thương trên chân, cẩn thận xem xét. Ngẫm lại chuyện xảy ra thât quá đột ngột, nhất thời nghĩ lại khiến đầu óc hắn không khỏi choáng váng. Hắn vốn dĩ cùng nhi tử lên núi hái thuốc, vô tình lại nhìn thấy một tiểu hài tử bị một con yêu xà tấn công. Lâm Dật Khanh tất nhiên không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ kia bị yêu quái cắn xé, liền ra tay tương trợ. Hắn tuy không tinh thông thuật pháp như huynh trưởng, một cái vung tay cũng đủ để bọn yêu quái tan thành tro bụi, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, hắn may mắn có chút hiểu biết về loài yêu xà này, thuận tay lấy ra một ít khắc chế thảo hương xua đuổi yêu quái. Cũng là nhờ huynh trưởng ép buộc hắn phải học thuộc đặc tính của từng loại yêu quái!
Kết quả yêu quái tuy bị đuổi đi, nhưng trước đó cũng kịp làm bị thương Lâm Dịch Hàm, mà hài tử được hắn cứu hóa ra lại là một con thỏ tinh.
Độc của yêu quái không thể nói giải là giải, trong lúc cấp bách, Lâm Dật Khanh đành phải đồng ý đi theo tiểu yêu này trở về tìm gặp Đại Vương mà nó nhắc đến.
"Cha, chúng ta có thể tin tưởng lời nói của tiểu yêu này sao? Cho dù Đại Vương của hắn thần thông như vậy, liệu có thể giúp hài nhi giải độc sao? Hài nhi chỉ sợ rằng, đây là một cái bẫy."
Lâm Dật Khanh tất nhiên đã nghĩ đến tình huống này. Nếu không phải trong đầu vẫn còn một vài cách giúp phụ tử hắn thoát thân khỏi yêu quái, Lâm Dật Khanh sẽ không dễ dàng như vậy mà đưa tâm can bảo bối nhi tử đến nơi này. Hơn nữa, yêu quái cũng không phải toàn bộ đều độc ác. Cũng chính vì suy nghĩ này của hắn đã khiến đại ca vô số lần động đến gia pháp.
"Giếtttttttttt"
Bất ngờ một tràng thanh âm hỗn loạn nổi lên từ một phía không xa. Không phải trầm đục rền vang mang theo cuồng ý sát niệm, mà lại cao vút đến xuyên thủng màng nhĩ! Lâm Dật Khanh ngay lập tức đem nhi tử bảo hộ phía sau. Lại lấy từ trong áo một bình sứ nhỏ, đem nhuyễn tán ở bên trong rải rắc trong không khí, như thế này dù yêu quái khứu giác có nhạy bén đến đâu cũng sẽ không thể nhận ra phụ tử họ.
Lâm Dịch Hàm cảm thấy tấm lưng to lớn của phụ thân càng ngày như muốn che khuất cả nó. Chỉ là yêu khí nơi này ngày càng trở nên nặng nề, khiến nó không khỏi tò mò, liền cố gắng giương đầu nhìn qua bờ vai của phụ thân. Một tầng khói xám cuồn cuộn đánh đến, cùng với tiếng hô hào phát ra ngày càng lớn dần, thẳng hướng đến nơi phụ tử nó.
"Cha...mau tránh!"
Lâm Dịch Hàm dùng hết sức lực muốn đẩy ra phụ thân nó, nhưng Lâm Dật Khanh lúc này lại sừng sững trụ vững chẳng khác gì một tòa tượng đá, so với ngày thường dáng vẻ ôn nhu hòa ái khác nhau một trời một vực.
Nhưng đám khói xám kia càng lúc càng đến gần. Lâm Dịch Hàm cảm nhận được bàn tay của mình bị nắm chặt lấy. Đột nhiên trong lòng liền cảm thấy trấn tĩnh dịu xuống vài phần. Chỉ cần phụ thân có ở đây, nó cần phải lo lắng gì chứ.
Chỉ là khi tưởng chừng đám khói xám kia sẽ nuốt chửng lấy phụ tử hai người, lại từ bên trong khói xám xuất hiện vô số các bóng ảnh lướt xuyên qua từng kẽ lá trên các thân cây cao. Tán lá cây xào xạc rung chuyển theo mỗi chuyển động của các bóng ảnh kia.
Trái với dự đoán của nó, khi đến gần nơi phụ tử hai người đang ẩn nấp, những bóng ảnh kia vẫn không dừng lại, cứ như phụ tử bọn họ hoàn toàn không hiện diện ở đó.
"Tấn công!!!!"
Giờ đây nó có thể khẳng định, hiệu lệnh này không phải hướng đến nó. Lại còn rõ ràng hơn, âm thanh này phát ra không thể từ ai khác ngoại trừ một đám trẻ con.
Nó ngoái đầu nhìn theo hướng của những bóng ảnh, không khỏi bất ngờ khi mà từ phía đối diện lại là một đoàn khói xám khác.
Lâm gia phụ tử hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là một trận đại chiến!
Phụ tử họ cư nhiên lại kẹt ở giữa một trận đại chiến của yêu quái!
Nhưng đại chiến xảy ra chưa đến một khắc, Lâm Dật Khanh đã nhận ra một điểm bất thường.
Đây không phải đánh đấm đoạt mạng làm tổn thương đối phương. Vì cả hai bên đều không mang theo vũ khí, cũng không nhắm vào nơi tử huyệt, chỉ là vờn qua vờn lại xung quanh nhau, dường như đang có ý đoạt đồ vật.
"Ta đoạt được trước!"
"Không! Là ta trước!"
Tranh cãi gay gắt náo động một nơi, thu hút sự chú ý của tất cả bọn tiểu yêu khác, ngay cả Lâm gia phụ tử cũng nhìn sang nơi kia. Hai tiểu yêu không biết vì chuyện gì dẫn đến cãi nhau ầm ĩ huyên náo. Kỳ thật nếu không phải vì bộ dạng kỳ quái của bọn chúng, nhìn sơ qua không khác gì trẻ con bình thường đang cãi vã.
"Ta trước!"
"Ta trước!"
Hai bên không ai muốn nhường đối phương một bước, mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn nhau. Bọn tiểu yêu khác đứng xoay quanh thành một vòng tròn nhỏ, nhưng không hề có ý can ngăn hay hòa giải.
Đột nhiên một đạo ngân quang lóe lên giữa không trung, bay ngang qua trên đầu bọn tiểu yêu, đáp xuống ngay chính giữa vòng tròn.
"Đại Vương!"
Hai tên tiểu yêu ngưng ngay mọi tranh cãi, đồng loạt hô to.
"Đại Vương cần phải làm chủ cho ta a!"
Đại vương? Không lẽ chính là yêu quái đại vương mà tiểu thố tinh kia đã nhắc đến? Là kẻ có khả năng giúp nhi tử nhà hắn giải độc?
Lâm Dịch Hàm có thể cảm nhận được ngón tay của phụ thân nó siết chặt quanh cổ tay mình, phụ thân hẳn là đang vì nó khẩn trương.
"Ta cũng không nhìn thấy là ai đoạt được trước."
Một thanh âm nãi thanh nãi khí khác cất lên, không khác gì giọng nói phát ra từ một tiểu nam hài. Lâm Dật Khanh nheo nheo hai mắt. Không lẽ yêu quái Đại Vương mà bọn họ muốn nhờ vả chỉ là một tiểu yêu khác? Liệu có thể có năng lực giải độc như tiểu thố tinh kia nói? Lâm Dật Khanh không thể không nghi ngờ, đây là việc liên hệ đến tính mạng con hắn!
"Chi bằng chúng ta tổ chức một cuộc tỉ thí khác..."
Kẻ được gọi là đại vương kia lại lên tiếng. Bọn tiểu yêu im phăng phắc mà lắng nghe. Trong giọng nói có thể nghe ra chút ý tứ tinh ranh.
"Nếu bên nào có thể làm được, xem như là kẻ thắng cuộc."
Một cỗ yêu khí mãnh liệt đánh úp đến nơi Lâm gia phụ tử đang ẩn nấp. Lâm Dật Khanh không chậm trễ nắm lấy nhi tử tránh thoát. Tảng đá mới lúc nãy còn che chắn cho phụ tử họ vỡ tan thành trăm mảnh, náo động lớn như vậy đều khiến cho bọn yêu quái hướng mắt nhìn về nơi bọn họ.
"Bắt lấy những kẻ đột nhập kia!"
Bọn tiểu yêu gương mặt từ ngỡ ngàng liền lập tức chuyển sang rạng rỡ, la hét ầm ĩ bay chạy đến chỗ phụ tử hai người. Phía sau dần lộ ra một khuôn mặt đang tươi cười tinh quái, giơ ra ngón tay chĩa về bọn họ. Lúc mà cả hai đều tưởng như sắp trở thành món đồ chơi cho bọn tiểu yêu tranh đoạt, đột ngột một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Đại Vương xin khai ân! Họ là do tiểu Thố dẫn đến! Là họ đã cứu ta một mạng!
--
- Khai hố!
- Cũng lâu lắm rồi Đình mới có hoạt động gì đó trên đây nhỉ. Đang rảnh rỗi nghỉ Tết nên có chút thời gian viết truyện. Chỉ sợ nghỉ Tết xong thì thời gian lại eo hẹp trở lại, không thể up chương mới nhanh như trước đây.
- Chia sẻ chút xíu, gần một năm qua Đình vạch ra đến khoảng cả chục cái cốt truyện. Mỗi cái viết ra cũng được vài chương, có bộ viết chỉ còn 1 chương là hoàn. Nhưng rất nhiều lí do khác nhau, mà chủ yếu là do tác giả viết giữa chừng lại muốn đổi cốt truyện, hoặc là cảm thấy chưa hài lòng với cái kết, thế là một mớ truyện bị ém kho trên máy. Và đây chính là một ví dụ điển hình! Bộ này Đình bắt đầu viết từ tháng 3 năm ngoái! Được 5 chương thì tụt ý tưởng nên ngưng. Tự nhiên 2 ngày trước mở file word ra đọc lại, thế là có cảm hứng viết tiếp! Thôi thì viết đến đâu hay đến đó vậy. Cũng muốn xem trong nhà mình còn lại bao nhiêu bạn còn theo dõi :((
-NĂM MỚI VUI VẺ MỌI NGƯỜI ỚI!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top