( Chương 1+2--2.1-2.3)
Người nuôi con lớn lên, con chăm sóc cho người đến khi người già đi
Ở trước mặt người con vĩnh viễn là đứa trẻ không bao giờ lớn;
Dùng tất cả ngôn từ xinh đẹp nhất thế gian hình dung tình phụ tử,
Nhưng vẫn còn thiếu một chút
Người trách phạt, dạy dỗ con, hay yêu thương con..cũng như vậy
Trái tim này rất đau, nhưng cũng rất yêu người.
Chương 1: Tiểu trừng đại giới ( Hình phạt nhỏ và lời khuyên lớn)
Một đám người từ phòng họp tập đoàn NY sôi nổi rời đi, Lục Tranh gật đầu mỉm cười nhìn sang Lý Hoan nói: "Lý tổng bao dung, lần này là tôi thiếu anh một cái ân tình, ngày sau chắc chắn báo đáp."
Lý Hoan bước về trước hai bước, hướng về phía Lục Tranh xua xua tay: "Việc nhỏ việc nhỏ, anh Lục ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, không tính toán."
Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó Lục Tranh cáo từ xoay người đi vào thang máy.
Lục Tranh nhìn người trợ lý bên cạnh mình dặn dò vài câu, xong lại gọi Lục Minh Hiên: "Về nhà đi."
Lục Minh Hiên trộm mắt nhìn Lục Tranh, nội tâm thấp thỏm, phân tích thật kĩ đối với việc này rốt cuộc Lục Tranh sẽ phản ứng ra sao.
Đối với mấy hành động của Lý Hoan, Lục Minh Hiên tự nhận là là "gặp chuyện bất bình", nhưng tóm lại vẫn là tự chủ trương không tuân thủ quy củ, trong lòng nghĩ như vậy không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
"Hả?" Lục Tranh quay đầu lại nhìn rồi liếc mắt một cái: "Con còn có việc? Không đi?"
Lục Minh Hiên vội đuổi theo, thử kêu một tiếng: "Ba."
Lục Tranh lại tự mình đi về phía trước không đáp lại, vẻ mặt trầm tĩnh khó có thể phân biệt hỉ nộ, nhưng hơn phân nửa tâm tình thì cũng không giống như đang vui.
Lục Minh Hiên cũng không lên tiếng.
Chuyện này nói ra có chút khẩn cấp, buổi tối 7 giờ hơn, Lý Hoan đã điện thoại cho Lục Tranh, xung quanh âm thanh ồn ào làm Lục Tranh không khỏi nhíu mày, sau đó lại lập tức đi đến tập đoàn NY.
Công ty địa ốc của Lục Tranh nhiều năm tiếng tăm vang dậy, cùng với Lý Hoan cùng nhau nhiều năm sinh quen ý, hay dù có không thích cũng không muốn làm mất lòng. Làm buôn bán, tóm lại là cần dĩ hòa vi quý. Nói tới chuyện hôm nay cũng không tính là chuyện lớn gì, nhưng chung quy cũng không phải là quá tốt.
Tập đoàn của Lý Hoan ngàn năm hưng thịnh, không ngờ, lễ ăn mừng của Lý Hoan cùng phu nhân mới của ông ta đã bị biến thành một sân khấu hài, mà bọn họ cùng nhau làm ra một vở như vậy, ai nấy đều được một trận khôi hài.
Hồi tưởng lại, Lục Tranh cũng là một trận buồn cười, nhưng nghĩ việc làm Lục Minh Hiên, lại không khỏi bốc hỏa.
Về tới nhà, thím Trương người làm của Lục gia đã nhanh đến đón: "Tiên sinh đã về, tôi đi làm một chút đồ ăn đêm."
"Không cần." Lục Tranh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đối với thím Trương nói: "Không còn sớm, thím cũng sớm đi nghỉ đi, tôi đi xem Minh Hiên một chút."
Thím Trương nhìn biểu tình của hai cha con, cũng đoán được có hai người chắc chắn có việc muốn nói liền thức thời rời đi.
Lục Minh Hiên lặng lẽ trộm nhìn một chút định đi vào phòng bếp, lại bị Lục Tranh gọi lại, kêu lập tức lên lầu. Lục Minh Hiên trong lòng bồn chồn, xem tình hình là dữ nhiều lành ít, sự tình bại lộ, ba chắc chắn không thể nào không quan tâm.
Lục Minh Hiên theo Lục Tranh đi thư phòng, trở tay đem cửa đóng lại, ngoan ngoãn nói: "Ba, con biết sai rồi, con làm người mất mặt."
Lục Tranh ngồi xuống, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, khoanh tay trước ngực, nhìn Lục Minh Hiên :"Con nói xem như thế nào làm ta mất mặt?"
"Ba" Lục Minh Hiên bước đến bên người Lục Tranh, nửa ngồi xổm xuống, nhìn biểu tình của Lục Tranh, lấy lòng nói, "Ba, nếu không con đi cho người một chén mì, ấm áp dạ dày."
"Hừ," Lục Tranh nâng lên chân không nhẹ không nặng đá vào chân Lục Minh Hiên:
"Đừng cùng ta nói nhảm, quỳ xuống."
Lục Minh Hiên khóe miệng cong cong tiếp tục lấy lòng:
"Ba, đã trễ thế này. . . . . ."
"Quản con không được nữa phải không, cùng ta đắc ý, quy củ."
Lục Minh Hiên le lưỡi tự giễu, biết lại cọ xát khả năng thật sẽ chọc giận ba, liền đứng dậy đến ven tường uốn gối quỳ xuống.
"Nói một chút đi, con đang nghĩ cái gì?" Lục Tranh nhắm mắt lại xoa huyệt Thái dương, một bộ dạng mệt mỏi:
"Đừng bày trò, mấy cái tư tưởng tiểu thông minh, con cho rằng ta cái gì cũng không biết?"
Lục Minh Hiên không khỏi chỉnh chỉnh thân mình, lưng thẳng tắp.
"Con chính là nhất thời bất quá...khó chịu . . . ."
"Bất quá? Khó chịu? Con liền ra ám chiêu?" Lục Tranh đột nhiên đứng dậy, "Ai dạy con?"
Lục Minh Hiên trong lòng cả kinh, cậu biết Lý Hoan trong khoảng thời gian này nội bộ đang mâu thuẫn, vợ chính cùng vợ hai của ông ta đang "chém giết" lẫn nhau, Lục Minh Hiên trong lòng là thực khinh bỉ ông ta. Lão già này làm việc âm hiểm, trên mặt cùng ra vẻ hiền lành, kỳ thật sau lưng toàn là đao kiếm, mấy chiêu hạ độc thủ, buôn bán cũng chính là nhờ vào gian trá. Cùng Lục Tranh mấy lần hợp tác, cũng là năm lần bảy lượt chơi thủ đoạn, Lục Minh Hiên đã sớm muốn cho ông ta một bài học, lúc này đây vừa vặn nắm lấy cơ hội, trộm thư mời đưa cho vợ nhỏ của Lý Hoan, lừa bà ta nói là Lý Hoan mời tới tham dự, bà vợ nhỏ này chính là tính khí nháo loạn, nhận được thư mời tự nhiên vui mừng đến không chịu được, nào nghĩ là do Lục Minh Hiên dở trò...
"Con là mấy ngày không chịu phạt, nhàn đến nỗi không có chuyện gì làm đúng không, đang êm đẹp con trêu chọc hắn làm gì? Hắn có hai ba vợ thì liên quan gì đến con?" Lục Tranh nhìn chằm chằm Lục Minh Hiên nổi giận nói.
"Con chính là cảm thấy Lý tàng đao kia không xứng làm đàn ông, ba, con biết người ngại với thân phận cùng mặt mũi khó mà nói cái gì, nhưng là con không giống vậy, con cùng hắn cũng đâu phải có tình cảm gì, lại nói, con chỉ là đứa nhỏ, chắc hắn không đến mức keo kiệt đi cùng con so đo đâu." Lục Minh Hiên càng nói càng hơi thiếu tự tin, làm việc này, chính cậu cũng cảm thấy có điểm không quá lỗi lạc, cũng đã nghĩ qua nếu như bị Lục Tranh biết, phỏng chừng bị trách phạt là không tránh được, nhưng là nghĩ lại một chút, Lục Tranh kỳ thật đối hành động của Lý Hoan vẫn luôn cũng khịt mũi coi thường, vậy thì mình đóng vai ác cũng được, cũng đâu phải là không tốt.
"Lý tàng đao cũng là con kêu? Càng ngày càng không quy củ."
Sự tình vừa ra, Lục Tranh nghe được liền kinh ngạc, quả thực hồ nháo:
"Người ta không có đạo lí còn con thì có? Con làm chuyện này thì giống đàn ông lắm? Con hiện tại cùng hắn khác gì nhau, hả?"
Đối với Lục Minh Hiên, Lục Tranh kỳ thật rất là vừa lòng, con trai mấy năm nay đi theo hắn quản lý công ty làm được giống hình giống dạng, mới hai mươi tuổi đầu, đã rất nỗ lực. Lục Tranh cố ý bồi dưỡng Lục Minh Hiên, Lục Minh Hiên cũng tranh đua, một bên đọc sách một bên giúp phụ thân xử lý công ty, mọi người đều khen Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Nhưng đối với Lục Minh Hiên, Lục Tranh thực cũng kỳ vọng rất cao. Lục Minh Hiên 4 tuổi mẹ đã mất, giây phút lâm chung, chỉ có một điều không bỏ xuống được đó chính là đứa con trai còn quá nhỏ, lôi kéo tay Lục Tranh muốn hắn thề phải nuôi nấng nhi tử thật tốt . . . . Lục Tranh biết, thê tử lo lắng cho mình nếu lại tái hôn, con trai tuổi còn nhỏ phải sống với mẹ kế, sợ là không có ngày nào yên ổn. Lục Tranh đã hướng với vợ mình mà thề, kiếp này sẽ không cưới thêm ai, toàn tâm toàn sức nuôi nấng Lục Minh Hiên. Nhiều năm như vậy, Lục Tranh cũng xác thật không có lại tìm nữ nhân khác, không chỉ vì Lục Minh Hiên mà thật sự Lục Tranh trong lòng vẫn còn nhớ mong vợ mình, người không ở nhưng tình vẫn còn.
"Ba, con biết sai rồi, về sau không dám." Lục Minh Hiên xem sắc mặt ba mình xem ra cũng không quá khó coi, thử xin tha.
"Biết sai rồi liền nhận phạt, chính mình quỳ năm giờ tự mình tỉnh lại." Lục Tranh rời khỏi thư phòng, cửa phòng cũng đóng lại.
Lục Minh Hiên không tiếng động mà thở dài, ba thương yêu mình trên dưới mọi người đều biết, nhưng quản giáo nghiêm khắc thì tất cả mọi người đều nhìn thấy được rất rõ ràng.
Hôm nay việc này vừa ra, tuy rằng có ôm chút tâm lí may mắn, nhưng kỳ thật cũng biết chưa chắc có thể thoát được trừng phạt. Bất quá, vốn tưởng rằng sẽ chịu một trận dây mây, ai dè lại bị phạt quỳ, xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vừa qua khỏi 12 giờ, quỳ một trận, đầu gối đã bắt đầu tê dại, nghĩ tới năm giờ, Lục Minh Hiên da đầu đều muốn co giật, cậu bây giờ chỉ ước gì Lục Tranh có thể sớm đến đây đánh một trận tốc chiến tốc thắng chẳng phải vẫn hơn hay sao.
Phạt quỳ liền cùng nấu canh cũng rất giống nhau, lửa nhỏ nấu càng kĩ, nhìn bề ngoài thì không có gì, thực tế là thật trừng phạt, quỳ buổi sáng, Lục Minh Hiên đầu gối đã sinh đau, Lục Tranh trừng phạt, cậu là quả quyết không dám lộn xộn, quỳ thẳng tắp, chỉ có thể một giây cùng một giây chịu đựng dày vò.
Lục Minh Hiên biết, chính mình nói như thế nào cũng là nói nhảm xét về công về tư Lục Tranh đều không thể giả câm vờ điếc, tất nhiên phải cho Lý Hoan một cái công đạo, sở dĩ có nhẫn nại phạt quỳ, cũng chỉ là một trong số các thủ đoạn trừng phạt của ba mình mà thôi. Tuy không tán thành, nhưng cũng không đến mức tức sùi bọt mép. Bất quá đối với hiện tại Lục Minh Hiên, cậu nghĩ không lẽ thực sự phải ăn dây mây xào thịt!
Phạt quỳ thật là cực kỳ tra tấn người, sàn thư phòng, tuy sàn gỗ cứng trong phòng thư không mát bằng mặt bàn đá cẩm thạch nhưng cũng đủ cứng, cách một lớp quần jean, Lục Minh Hiên vẫn có cảm giác đầu gối tựa hồ sắp muốn tê liệt.
Mỗi lần phạt quỳ, Lục Tranh đều sẽ làm cho cậu ăn đủ đau khổ, không đủ ba, năm tiếng đồng hồ thì không tính là trừng phạt, hôm nay bị phạt năm giờ, trong mắt Lục Tranh bất quá cũng chỉ là tiểu trừng đại giới, bằng không đánh Lục Minh Hiên da tróc thịt bong lại bị ném ở một bên phạt quỳ, a...đó với cái này Lục Minh Hiên không phải còn đau khổ hơn sao?
Ngẫm lại lần đó, Lục Minh Hiên học trung học vừa được nghỉ hè, lừa Lục Tranh nói là trường học tổ chức trại hè nhưng kỳ thật là cùng bạn học 'vụng trộm' đi ra ngoài chơi kết quả bị người ta lừa lấy hết tiền và cả điện thoại. Lục Tranh đem cậu về nhà, sau dùng dây mây to bằng hai ngón tay không chút lưu tình đánh vào mông của cậu. Lục Minh Hiên biết nói dối ham chơi là có tội nên cũng không mặt mũi xin tha, thành thành thật thật nằm sấp xuống bị đánh, kia thật là da tróc thịt bong, cái mông, đùi, đã tìm không ra một khối hoàn chỉnh, đánh tới Lục Minh Hiên đau đến nỗi muốn kêu cũng kêu không được. . . . . . Cuối cùng vẫn là thím Trương phải gọi điện cho Vi Bằng cầu cứu hắn đến giúp Lục Minh Hiên, dù vậy, tuy ngừng đánh, Lục Tranh vẫn là phạt hắn mang thương quỳ suốt một đêm, Lục Minh Hiên vài lần đau và hôn mê qua đi. Kia một lần, thật là thảm không nỡ nhìn, nếu không phải là quá tức giận, Lục Tranh cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đến như vậy.
Vi Bằng và Lục Tranh là anh em huynh đệ kết bái từ nhỏ cùng nhau tập võ, Vi Bằng thường thường mắng Lục Tranh hổ độc không thực tử, luôn chỉ trích hắn làm cái gì mà đánh con trai mình còn hơn đánh kẻ thù.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 2: Sân bóng biến thành "võ trường"
2. 1
Không dám động mạnh Lục Minh Hiên chỉ trộm xoa xoa nhanh hai chân sớm đã mất tri giác, trong lòng tính toán phải làm thế nào để chịu đựng hết thời gian này đây.
Quỳ lâu rồi, hai chân từ đau đớn dần dần trở thành chết lặng. Biết rằng ba có lẽ sẽ không tới kiểm tra, nhưng vẫn không dám có chút lơi lỏng, chính mình làm mấy trò ảo thuật nhỏ cũng thật đúng là không có thứ gì qua được nhãn kim tinh của ba.
Chịu đựng phạt quỳ năm giờ, Lục Minh Hiên vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cửa mở, Lục Tranh lại cười như không cười đứng ở cửa. Lục Minh Hiên bản năng chỉnh thẳng thân mình, ngẩng mặt, biểu tình cực kỳ giống bị chủ nhân răn dạy cún con, đã ủy khuất lại hoảng sợ:
"Ba."
Lục Tranh dựa vào bàn gỗ, đôi tay vẫn còn cầm túi đồ: "Nghĩ kỹ sao?"
"Là con không đúng, nói như thế nào chú Lý cũng là trưởng bối, này lại là chuyện nhà người ta, con không nên chạy tới chỗ nhà người ta làm loạn, làm hỏng chuyện tốt của người ta. Dù gì thì người cùng chú Lý giao tình nhiều năm như vậy, con làm như vậy, làm người bị mất mặt, ba..con sai rồi."- Lục Minh Hiên thông minh ngoan ngoãn, nhìn phản ứng của Lục Tranh liền biết việc này phạt xong rồi, chính mình nói hai câu ngoan ngoãn lời nói cũng có thể làm cho Lục Tranh cao hứng.
"Ha, đạo lý cái gì cũng hiểu, lại cố tình không biết xấu hổ làm càn, con cũng không còn nhỏ nữa, làm việc gì cũng phải qua suy nghĩ cho ba." Lục Tranh thanh âm không cao, lại lộ ra mấy phần uy hiếp.
"Về sau lại làm ra mấy chuyện như vậy, ba sẽ khiến con ba ngày không thể xuống được giường, đứng lên đi."
Lục Minh Hiên đầu gối đã như kim đâm chết lặng, nhớ tới lại phải sử dụng sức lực, này vừa động, máu đột nhiên tan ra, đem so với quỳ gối nơi đó không nhúc nhích đau đến tàn nhẫn. Nhe răng trợn mắt ngồi dậy nửa ngày cũng đứng không thẳng.
Lục Tranh duỗi tay nâng Lục Minh Hiên dậy, hoàn toàn không có ý tức giận, kéo ghế cho Lục Minh Hiên ngồi xuống, lại tìm tới rượu thuốc giúp cậu xoa xoa đầu gối. Đầu gối đã một mảnh ứ máu, xanh tím, nhìn Lục Tranh lấy rượu thuốc, Lục Minh Hiên một trận da đầu tê dại, phạt quỳ đã đủ thống khổ, đầu gối hiện tại cho dù có nhẹ nhàng chạm vào cũng đau đến không thở được, lấy rượu thuốc xoa, kia thật là biến tướng trừng phạt.
"Ba, không cần xoa, qua hai ngày thì tốt rồi."
"Tiểu tử còn dám lười biếng, đau cũng phải ráng chịu, chính mình phạm sai chính mình tự chịu."
Ngoài miệng tuy rằng quở trách, Lục Tranh trên tay lại mềm nhẹ rất nhiều, Lục Minh Hiên biết ba mình cũng là một đêm không ngủ, trong lòng thực có ái nái, cắn răng, tay nắm chặt ghế, chịu đựng, cái trán cậu cũng đã đổ một tầng mồ hôi.
2. 2
Lục Tranh một đêm chưa chợp mắt vẫn muốn chạy đến công ty. Dàn xếp Lục Minh Hiên ở nhà nghỉ ngơi, phân phó thím Trương làm một chút canh để khi Lục Minh Hiên tỉnh dậy có thể uống liền.
Phạt một đêm, Lục Minh Hiên là thật mệt mỏi, ngả lưng gối đầu liền ngủ đi. Ngủ đến tận 11 giờ, bị điện thoại đánh thức, Lục Minh Hiên từ trong chăn chui ra với cái đầu bù xù, híp nửa con mắt sờ soạng cầm lấy di động kêu lên một tiếng.
Giang Thụy Tề ở đầu dây bên kia hấp tấp: "Không phải chứ anh hai, cậu còn ngủ? Đã nói là chiều nay có trận bóng rổ, cậu đừng nói với tôi là cậu đã quên?"
Lục Minh Hiên thanh âm bất đắc dĩ: "Ôi, tôi đúng thật là quên mất đi, bất quá...mà nếu tôi không quên thì cũng không thể thi đấu được."
Giang Thụy Tề đầu dây bên kia đã dậm chân dặm cẳng: "Anh hai, cậu chơi tôi hả, lúc này cậu mới nói với tôi là cậu tham gia không được? Cậu lại làm sao vậy? Không phải lại bị ba cậu đánh đòn đi?"
"Ừm, đúng là không sai biệt lắm." Lục Minh Hiên miễn cưỡng trở mình, hai chân giống như rót chì nặng trĩu.
"Tôi hiện tại chỉ còn có nửa cái thân tàn thôi, thi đấu là khẳng định không thể tham gia, cậu còn nói, còn không phải là cậu cùng tình địch thi đấu cái gì đó sao, sao không làm trận tử chiến đi?"
"Ê, đừng nói với tôi mấy lời không trượng nghĩa như vậy, đừng nói là nửa thân tàn liệt, cậu hôm nay nếu là nằm liệt trên giường, ngồi xe lăn cũng phải đến cho tôi. Nửa giờ, tôi đi đón cậu, mau rời giường đi." Nói xong liền tắt điện thoại.
Lục Minh Hiên cắn răng, nhìn đầu gối sưng tím của mình cảm thấy không dễ chịu chút nào. Nhịn đau xoa xoa rượu thuốc, hoạt động hạ đầu gối, không biết Giang Thụy Tề vì nữ sinh cái gì mà thể hiện a, đến huynh đệ còn không quan tâm, hôm nay nếu là không đi hắn có thể đem mình đang sống sờ sờ ra tấn cho mình chết.
Mới vừa rửa mặt xong, liền thấy Giang Thụy Tề trên người đã mặc đồ thi đấu đẩy cửa vào:
"Phòng này của cậu rốt cuộc là phòng gì vậy, toàn là thuốc." Đôi mắt đảo qua nhìn đến rượu thuốc, lại đánh giá từ trên xuống dưới một chút, nhìn Lục Minh Hiên: "Thật lại bị đánh?"
"Đi thôi, cậu nói nhiều như vậy làm cái gì." Lục Minh Hiên khập khiễng đẩy hắn đi ra ngoài.
"Còn giả bộ quan tâm tôi có hay không bị đánh, cậu có lòng tốt buông ta cho tôi sao?"
Bóng rổ trong sân, Lục Minh Hiên đã thay trang phục thi đấu, ánh mặt trời chiếu đến đâu đều hiện ra vẻ tuấn tú đến đó, còn có vẻ quá mức tuấn lãng bởi vì kiên trì tập thể hình, Lục Minh Hiên cơ bắp phập phồng quyến rũ, phi thường cực đẹp. Luận về đánh bóng rổ, Lục Minh Hiên thân thủ lợi hại, chưa nói tới chuyên nghiệp, nhưng là bóng ở trong tay cậu thì tuyệt đối không thể về tay ai, một cái xoay người nhanh chóng tránh đối phương biến mình thành phòng thủ, nhảy lấy đà, bóng bay lên tạo thành một đường cong xinh đẹp, hoàn mỹ rơi vào rổ trên cao. Nếu không phải đầu gối không thoải mái, Lục Minh Hiên ba bước phá rổ kia càng là xuất sắc trình diễn, khiến bọn nữ sinh sùng bái cứ thét chói tai.
Giang Thụy Tề vui vẻ cùng Lục Minh Hiên vỗ tay, thành viên của đội bên bất mãn: "Giang Thụy Tề, cậu có cái gì đắc ý, giã bộ trước mặt Dương Dương ra tay uy phong? Thật là không biết tự lượng sức mình."
Giang Thụy Tề tất nhiên không có cam lòng, Dương Dương là hắn theo đuổi hai năm chỉ mới có thể nắm tay cô ấy, trả lời lại một cách mỉa mai. Đối phương lại ** dùng lời nói thô tục, vừa nói hai ba câu hai bên nổi lên cãi nhau, ồn ào đến tựa hồ còn chưa đủ tận hứng, không biết là ai đã động thủ trước, hai đám người thất thất bát bát lao vào đánh, thành công biến trận đấu bóng rổ trở thành một võ đài võ thuật.
Đám người bị kéo ra, hai bên đều mang thiệt hại, trên đầu đều có vết đánh, đối phương lại mắng thêm một câu.
"Đồ không có mẹ."
Lục Minh Hiên đôi mắt đỏ lên, thuận tay lấy một khối gạch, đầu đối phương lập tức đổ máu, Lục Minh Hiên đầu cảm thấy choáng váng, biết đã lớn chuyện rồi.
Lục Tranh chạy đến bệnh viện, liếc mắt một cái nhìn đến Lục Minh Hiên cùng cái mấy đứa nhóc kia chỉ dám đứng một góc, Lục Minh Hiên cũng nhìn lại chính mình, hoàn toàn không còn uy phong như vừa rồi, nội tâm chỉ là vô cùng sợ hãi cùng che giấu.
Lục Tranh đi qua đi hỏi: "Con có bị thương không?"
Lục Minh Hiên lắc đầu, khẩn trương đến cơ hồ không dám hô hấp. Lục Tranh trên dưới đánh giá cậu một lần, xoay người tìm bác sĩ cùng ba mẹ của đứa nhỏ kia ngỏ ý muốn bồi thường.
Khi Lục Tranh một lần nữa xuất hiện đã là hai giờ sau, trừ bỏ lúc vừa tới bệnh viện cùng Lục Minh Hiên có hỏi một câu, về sau cũng không nói thêm câu nào nữa, Lục Minh Hiên trong lòng sợ hãi, cũng không dám tùy tiện đi qua tìm Lục Tranh, lo lắng Lục Tranh ở tại bệnh viện động tay. Lục Minh Hiên hơi hối hận, nghĩ đến về nhà Lục Tranh sẽ không tha cho cậu, cả người không khỏi phát hoảng. Giang Thụy Tề biết Lục gia gia giáo xưa nay nghiêm khắc, có chút hối hận hồi nãy không nên xúc động như vậy, lại liên luỵ bạn thân mình tránh không khỏi chịu gia pháp.
Lục Minh Hiên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Tranh, tim đập lợi hại, biết chính mình lúc này gây ra họa, cũng không dám há mồm xin khoan dung.
"Tự về nhà đi."
Chỉ nói một câu, Lục Tranh đã mang theo gió bước đi thật nhanh.
2. 3
Về đến nhà, Lục Minh Hiên tự giác đến thư phòng quỳ xuống, hoàn toàn không màng ngày hôm qua quỳ một đêm đầu gối còn ẩn ẩn đau. Lục Tranh "phanh" một tiếng quăng ngã cửa tháo xuống đồng hồ quăng ở trên bàn, giận không thể áp xuống:
"Con hiện tại là càng ngày càng có tiền đồ, năm sáu thủ đoạn học được cũng rất thuận tay."
"Ba, con biết con sai rồi, chính là....."
Lục Minh Hiên ngẩng đầu nơm nớp lo sợ giải thích.
"Ta hiện tại không muốn nghe con chính là hay không chính là, quần cởi, bò qua đi."
Lục Tranh quả quyết mệnh lệnh nói.
Thời điểm giống như vầy, Lục Minh Hiên bất luận như thế nào là không dám nhiều lời thêm một câu, thuận theo cởi quần ra, đôi tay chống ở trên bàn sách. Còn chưa căng ổn, theo một tiếng thanh thúy tiếng vang, dây lưng trên tay của Lục Tranh đã gào thét mà đánh xuống, Lục Minh Hiên ăn đau khẽ phát ra chút âm thanh 'hừ', cái mông như là đột nhiên bị nướng lên nóng rát, không nghĩ tới sẽ đau đến mức này.
Lục Tranh không có nhiều lời, tay cầm chắc dây lưng làm bằng da, mạnh bạo đánh trên cái mông trần trụi của Lục Minh Hiên, một chút tàn nhẫn, chỉ vài cái, Lục Minh Hiên đã chịu đựng không nỗi mà nằm cả lên bàn.
Dây lưng kia tựa hồ cũng dài quá đi, đánh ở trên da thịt còn không đã ghiền, như là một hai phải phá nát toàn bộ cơ thể, Lục Minh Hiên nhịn đến vất vả, cố gắng ôm lấy cái bàn tìm chỗ chống đỡ.
"Đứng thẳng, con không phải là rất giỏi sao? Gạch cũng có thể trực tiếp chọi lên đầu người ta, bây giờ hiện tại đứng không được? Lục Minh Hiên ba cho rằng con lớn như vậy, làm việc hiểu được đúng mực, nhưng con hiện tại thật là càng lớn càng không biết cái gì."
Lục Tranh mở miệng giáo huấn, Lục Minh Hiên nhân cơ hội há mồm thở dốc giảm bớt đau đớn, miễn cưỡng khởi động hai tay, muốn giải thích, lại không nói nỗi một chữ.
"Chát..chát..chát. . . . . ." Tàn nhẫn xuống tay cùng một vị trí, mông Lục Minh Hiên nháy mắt đã sưng cao ba phân, rách da, màu tím xanh, máu cũng rỉ ra, Lục Minh Hiên đau theo bản năng co chân, eo cong về phía sau.
Lại đánh thêm ba cái, trán của Lục Minh Hiên đã thấm đẫm một tầng mồ hôi, cắn môi để không phải phát ra tiếng kêu, từ lực đạo cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Lục Tranh lớn như thế nào, nỗ lực căng thẳng hai tay nâng cao mông.
Dây lưng lại một chút cũng không có ý muốn dừng, lại còn nhanh đánh tàn nhẫn, làm cho da mông bị tổn hại, máu ở phía sau đã thấm ra tới. Lục Minh Hiên không thể chịu được nữa, nửa quỳ xuống dưới, mặc cho quần đã rớt đến mắt cá chân, giờ phút này đại não sợ là trống rỗng, đã đau đến không còn thể suy nghĩ được gì nữa.
Lục Tranh tùy ý cậu giãy giụa, một dây lưng đánh đến trên lưng của cậu, lại tàn phá một chỗ đánh khác, ngược lại lại làm cho Minh Hiên cảm thấy giải thoát, ít nhất cái mông còn được nghỉ một chút.
Nhìn bộ dạng của Lục Minh Hiên, Lục Tranh đánh cũng không có quy luật, tùy tiện muốn đánh nơi nào liền đánh nơi đó, mông cậu đã sớm nhìn không ra sắc, mông sớm đã một mảnh máu tươi, đùi chỗ cũng bị tàn phá, lưng cũng nổi lên mấy lằn roi rách toạt máu.
___________
10/4/2022.
Dài~ cho nên là tui bế quan lâu lâu😂
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top