Phần 22: Chơi net

Đêm khuya, bầu trời tối mịt cùng không khí lạnh lẽo bủa vây khắp thành phố.
Đường xá vắng tanh không một bóng người, mọi người đều an ổn chìm vào giấc ngủ.

"Ting" Âm thanh của điện thoại được chỉnh nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh, đủ để đánh thức chủ nhân của nó.

Trần Thanh Vũ khẽ nhíu mày, giơ tay cầm lấy điện thoại rồi hé mắt ra xem.
12 giờ đêm, ai lại liên lạc vào giờ này?

Tin nhắn mới tới là của Thiên Hạo:
"Đi net không?"

12 giờ đêm đi net? Không biết thằng bạn lên cơn gì, Trần Thanh Vũ mệt mỏi đặt điện thoại xuống nhắm mắt lại.
Nằm một chốc thì cơn buồn ngủ cũng biến mất tăm.

"Thôi vậy, dù gì cũng không ngủ lại được. Đi ra xem có chuyện gì." Trần Thanh Vũ thầm nghĩ, cậu mà đã bị đánh thức thì rất khó đi vào lại giấc ngủ.
Ngó qua giường bên, Trần Thanh Phong vẫn đang yên ổn nằm ngủ.

Trần Thanh Vũ không bao giờ là học sinh ngoan, cúp học trốn tiết đánh nhau, không có chuyện gì chưa từng làm.
Vậy nên việc nửa đêm trèo tường trốn khỏi kí túc xá đi net, đối với cậu là chuyện bình thường thôi.

Trần Thanh Vũ lặng lẽ đứng dậy, cố gắng bước ra khỏi phòng một cách tĩnh lặng hết mức để đề phòng anh mình không thức giấc.
Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa, Trần Thanh Vũ thở nhẹ một hơi, quay lưng bước ra ngoài.

Nhưng cậu không biết, ngay lúc cánh cửa khép lại thì người nằm trong đã khẽ khàng mở mắt ra.

Có một câu nói thế này: không có ngôi trường nào là không thể trèo tường được.

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng sáng chiếu ánh sáng nhè nhẹ xuống những tán cây khu phố tối om, một khung cảnh điêu hiều.
Chỉ có tiếng kêu lúc có lúc không của chim tu hú và tiếng gió thổi vù vù trong không gian yên ắng này.

Phía cổng sau của trường là khu nhà kho bỏ hoang, rất ít người đi qua. Và cũng là địa điểm tuyệt vời của những học sinh xấu lui tới tụ tập.
Và bức tường đằng sau nhà kho không có camera, là chỗ thích hợp để đào tẩu khỏi trường.

Nhưng có lẽ ít người làm vậy, dù sao đây cũng là trường chuyên, học sinh ngoan vẫn chiếm đa số.
Ở trường cũ của cậu nếu có những địa điểm như này thì là nơi trọng điểm canh gác, các bảo vệ thường xuyên qua lại để coi chừng. Có 1 tối thậm chí bắt được cả chục đứa muốn leo tường ra ngoài.

Nhưng có vẻ ở đây không hề được canh gác, không có cản trở gì.

Trước đây Trần Thanh Vũ không ở lại kí túc xá, nên chỉ nghe kể qua mà thôi, chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Nhưng việc leo tường này tất nhiên không là vấn đề với cậu, mười mấy năm học võ đâu phải để trưng.

Trần Thanh Vũ dễ dàng leo qua bức tường của trường một cách thành thạo. Xem ra cũng không khó lắm, cậu phủi tí bụi bẩn dính ở tay rồi đút vào túi quần. Trải nghiệm cuộc sống về đêm của học sinh nào.

Tiệm net hoạt động về đêm gần trường học ở gần trường thì chỉ có 1 quán. Mấy quán hoạt động phi pháp như vậy khá nhiều, học sinh chưa đủ tuổi vẫn được phép vào, chỉ cần có tiền thôi. Là thiên đường đối với những người học sinh trước giờ ở trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ, chỉ biết cắm đầu vào học tập muốn khám phá thế giới mới.

Vừa bước vào quán net thì mùi thuốc lá đã bay nồng nặc vào mũi khiến Trần Thanh Vũ nhíu mày.

Trong không gian tối mịt, chỉ có những màn hình vi tính hắt ra ánh sáng le lói hiện rõ lớp khói mờ mịt tỏa ra từ những điếu thuốc đốm đỏ.
Thứ mùi hỗn tạp từ mùi thuốc lá, đồ ăn, mồ hôi và nước hoa rẻ tiền trộn lẫn với nhau cực kì khó ngửi.

Âm thanh hỗn loạn gào thét vang lên từng đợt. Tiếng lạch cạch của phím máy và những từ ngữ tục tĩu chói tai vang vọng vào màng nhĩ.

Trần Thanh Vũ nhăn mày che mũi, cảm thấy khó chịu cả người. Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Thiên Hạo ở cuối dãy ghế, cậu vội bước chân đi tới.

"Này!" Cậu vỗ nhẹ lên vai Thiên Hạo 1 cái.

Người quay lại là một gương mặt xa lạ cau có, giọng nói hầm hừ giận giữ:
"Chuyện gì?!"

Trần Thanh Vũ có chút giật mình, lắc đầu:
- "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Người kia tỏ ra giận dữ, mắng một câu thô tục rồi quay người lại tiếp tục bấm máy.

"Thanh Vũ! Ở đây!" Âm thanh quen thuộc vang lên ở đằng sau, Trần Thanh Vũ quay người lại. Là Thiên Hạo.

"Ngồi đây nè!" Thiên Hạo chỉ về chỗ trống kế bên mình rồi nói "Mày nhận nhầm người hả? Đau lòng ghê nha, chơi với nhau bao lâu rồi mà mày lộn tao với người khác hả?"

Trần Thanh Vũ ngồi xuống, khẽ day day trán mình kiềm chế cơn giận:
"Tại ai hả? Nửa đêm gọi tao ra tiệm net, có bị thần kinh không?"

"Mới thi xong mà, thả lỏng chút đê. Không phải sợ mày bị stress quá sao? Học bao nhiêu lâu như vậy cũng phải giải trí chút chứ. Tao có lòng tốt rủ mày đi chơi để giải toả còn gì." Thiên Hạo cười, lắc lắc vai cậu.

Trần Thanh Vũ đập một cái vào cái tay đang đặt trên vai mình, gằn giọng:
"Vậy thật cảm ơn mày."

Thiên Hạo biết thằng bạn mình chỉ tức giận nhất thời thôi. Lúc nào lôi nó dậy lúc đang ngủ cũng phải cọc một hồi, một tí là hết nên không thèm để ý. Hắn tiếp tục bấm liên hồi trên máy tính rồi nói:
"Thôi nào, đã là học sinh thì phải một lần leo tường đi chơi net chứ. Không phải mày bảo muốn thử từ lâu à, mở máy lên chơi chung coi."

Trần Thanh Vũ khẽ thở dài, thỏa hiệp bấm mở nút máy lên. Đúng là cậu cũng muốn thử. Nhưng dạo này ôn thi thiếu ngủ quá, hơn nửa đêm bị dựng dậy vẫn hơi cọc. Nếu người gọi không phải là Thiên Hạo mà là ai khác thì chắc chắn sẽ không đơn giản là nói mấy câu vậy đâu.

Trần Thanh Vũ chơi game khá yên tĩnh, tắt mic tắt loa, cũng không để ý đồng đội thế nào. Cứ tự do chơi theo ý mình, như chơi một mình vậy. Xung quanh toàn là tiếng la hét inh ỏi, cậu cũng không thèm để ý.

"Vũ! Chơi chung đi" Thiên Hạo lên tiếng cằn nhằn. Đã tới tiệm net cùng nhau, cùng chơi chung một game nhưng thằng bạn vẫn không chịu vào cùng trận chơi chung với hắn.

Trần Thanh Vũ vẫn tiếp tục bấm bàn phím, khẽ liếc qua nhìn Thiên Hạo rồi quyết định từ chối lập tức:
"Không. Chơi chung với mày phiền lắm."

Hồi xưa Trần Thanh Vũ cũng hay chơi game với Thiên Hạo. Cái thằng này la hét thì không nói, đã chơi dở rồi mà cứ suốt ngày đòi cậu tới cứu. Thực sự phiền muốn chết, trận nào chơi chung với hắn đều thua.

Tới khi Trần Thanh Vũ hết kiên nhẫn, rút ra kinh nghiệm xương máu là tuyệt đối không nên chơi chung với Thiên Hạo. Bị tra tấn màng nhĩ rồi còn bị thua trận nữa. Cậu mà vẫn đồng ý chơi game chung thì chả khác gì thằng ngu.

Thiên Hạo bất lực lên án sự vô nhân tính của bạn mình nhưng bị Trần Thanh Vũ lơ đẹp. Sau một hồi than ngắn thở dài thì cũng đành chịu bỏ cuộc, thân ai nấy chơi.

"Yoo, hai cậu cũng đến đây chơi à?" Thanh âm trầm thấp trong trẻo vang lên phía sau, Trần Thanh Vũ lập tức quay người lại.

Trong ánh đèn lập lòe của màn hình vi tính, dáng người cao ráo của chàng trai hiện lên có chút màu nhạt. Làn da trắng nõn dưới bóng đêm trông như bạch ngọc, ngũ quan sắc bén điển trai cũng nhu hòa đi. Sắc bạc lấp lánh ánh lên bên tai thiếu niên, là Hạ Vân!

Trần Thanh Vũ hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói:
"Ừm. Trùng hợp nhỉ."

Hạ Vân có hơi chột dạ. Đúng là có mấy lần anh đi theo Trần Thanh Vũ, nhưng hôm nay là trùng hợp thật. Anh bèn vội vàng giải thích:
"Tôi hay đến quán này chơi mà, thật đấy."

Trần Thanh Vũ nghiêng đầu, khó hiểu nói:
"Có ai bảo gì cậu đâu? Sao phải giải thích?"

Hạ Vân lúng túng, cười khẽ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Trần Thanh Vũ. Anh ngó qua nhìn màn hình của cậu rồi lên tiếng nói:
"A, tôi cũng có chơi game này. Chơi chung nhé?"

Trần Thanh Vũ chần chờ một lúc rồi gật đầu.
Thiên Hạo ngồi bên cạnh nhìn nãy giờ lập tức cảm thấy bi phẫn, ló đầu qua tức giận nói:
"Sao mày không chịu chơi với tao mà chơi với hắn."

Trần Thanh Vũ đẩy đầu Thiên Hạo ra rồi nói với Hạ Vân:
"Đọc id game của cậu đi."

Thiên Hạo chết lặng ngồi một bên nhìn hai con người này không coi hắn ra gì mà thầm thì với nhau.
Vậy mà hồi đầu năm hắn còn lo hai người này cãi nhau rồi gây lộn. Hóa ra người ta tình thân mến thương với nhau lâu rồi, bây giờ cho hắn ra rìa.

Thiên Hạo u oán nhìn Trần Thanh Vũ, đúng là có mới nới cũ. Uổng công hắn làm bạn với nó mười mấy năm, vậy mà bây giờ chỉ đành nhìn người ta thân thiết với người mới. Hắn cảm thấy mình cứ như phi tần thất sủng phải nhìn hoàng thượng sủng ái người mới vậy, buồn quá đi.

Trần Thanh Vũ quyết đoán lơ luôn ánh nhìn của Thiên Hạo. Cái thằng này chắc lại đang suy nghĩ ra cả chục tình tiết máu chó trong đầu rồi, cậu còn lạ gì nữa. Tốt nhất là đừng để ý tới nó, một lát nữa là lại bình thường thôi.

Thời gian chờ vào trận kết thúc, Trần Thanh Vũ nghiêm túc nhìn vào màn hình.
Thực ra Trần Thanh Vũ không nghiện game mấy. Chỉ là con trai thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy hình thức giải trí như vậy, chơi để giết thời gian thôi.

Nhìn Hạ Vân thì có vẻ là người chơi game chuyên nghiệp rồi, ở trên lớp rảnh rỗi là thấy cậu ấy ngồi chơi game.

Mặc dù không hứng thú lắm nhưng cậu vẫn không muốn thua kém quá nhiều, là tâm lý hiếu thắng của con trai đó. Nhưng mà không ngờ, người này quan tâm đồng đội hơi.. Quá mức.

"Cậu có cần máu không? Tôi có mấy hộp." Hạ Vân  chăm chú bấm bàn phím, lên tiếng hỏi.

"Không." Trần Thanh Vũ trả lời.

"Cậu có cần súng không? Tôi có mấy khẩu được lắm nè"

- "Cậu bị tấn công hả? Từ từ đợi tôi qua giúp cậu."
....

Người quen chơi theo kiểu solo như Trần Thanh Vũ thực sự không quen. Mới đầu cậu khá kiên nhẫn trả lời không cần. Lúc sau thì im lặng luôn.

Hạ Vân cứ như không để ý. Trần Thanh Vũ không trả lời anh vẫn cứ lảm nhảm một mình, theo sát Trần Thanh Vũ trong game. Chỉ cần có địch tiến tới thì xung phong ra bắn trước.

Trần Thanh Vũ cũng dần lên tinh thần, bỏ qua những tiếng ồn ào xung quanh mà chú tâm vào game.
Hạ Vân đúng là chơi rất giỏi. Cậu cũng không chịu thua kém, số lượng người bắn được của cả hai đang ngang ngang nhau.

Đang lúc Trần Thanh Vũ tập trung hết tinh thần để bắn một kẻ địch khá mạnh, địch sắp hết máu rồi thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu. Cậu nhíu mày, quay đầu lại:
"Có chuyện..."

Gương mặt không biểu cảm của Trần Thanh Phong hiện ra lờ mờ trong ánh đèn yếu ớt của màn hình vi tính.

Trần Thanh Vũ giật mình, bàn tay cứng đờ. Nhân vật trong game mất máu dần rồi chết lúc nào cũng không biết.

P/s: mấy cái đoạn chơi game là chém đấy 😞 mọi người thông cảm bỏ qua, tui hỏng có chơi nên hong biết. Quốc tế thiếu nhi vui vẻ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top