Phần 19: Đen
Sau khi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn cho mèo và một chiếc nệm nhỏ. Hạ Vân và Trần Thanh Vũ cất bước đi trên con đường vắng vẻ.
Đôi ba chiếc lá vàng trơ trọi rơi xuống mặt đường phát ra thanh âm xào xạc, báo hiệu đã là cuối thu. Làn gió se se lạnh len lỏi khắp mọi góc ngách con đường, mơn man qua cả gò má ửng nhẹ của chàng trai.
Trần Thanh Vũ ôm bé mèo trong tay, tay còn lại xách vài món đồ mới mua được. Cậu cứ im lặng mà bước theo Hạ Vân, không nói một lời.
Bầu không khí tưởng chừng khá khó xử nhưng Hạ Vân lại cảm thấy yên bình đến lạ.
Cậu trai với mái tóc bồng bềnh mềm mại bên cạnh, có vẻ không phải là người sẽ bắt chuyện. Gương mặt trắng nõn không biểu hiện nhiều cảm xúc, nhưng có thể thấy tâm trạng cậu ấy đang không tồi.
Lát sau, chợt nhớ ra gì đấy, Hạ Vân cất tiếng hỏi:
"Tên nó là gì vậy?"
Trần Thanh Vũ hơi ngừng lại bước chân, nghiêng nghiêng đầu qua nhìn con mèo. Đôi mắt trong veo hơi híp lại, có lẽ cậu ấy cũng chưa từng suy nghĩ vấn đề này. Cậu suy tư một lúc rồi gật đầu, cất tiếng:
"Gọi là Đen đi." Lông nó màu đen, tên như vậy là quá thích hợp.
"Có hơi.. trực tiếp quá không?" Hạ Vân e dè kiến nghị.
"Vậy cậu thử nói cái tên nào thích hợp hơn xem." Trần Thanh Vũ ngước mắt nói, trong đôi mắt đen láy hiện lên tia không hài lòng.
"Không, Đen thích hợp rồi. Lấy tên Đen đi." Hạ Vân ngay lập tức từ bỏ lập trường của mình. Tên thế nào đâu có quan trọng?
Vậy là tên của bé mèo đã được quyết định một cách chóng vánh như vậy.
Hạ Vân dừng chân ở một căn nhà nhỏ. Căn nhà với bức tường màu nâu dịu nhẹ, phía trên tường là chùm hoa giấy màu hồng nhạt, trong làn gió rơi rụng xuống vài ba bông hoa, đẹp đến động lòng người.
Trần Thanh Vũ lẳng lặng ngắm nhìn, không ngờ chàng trai trông mạnh mẽ như Hạ Vân lại có ngôi nhà trông... đáng yêu đến vậy. Nhưng phải nói là rất đẹp.
Hạ Vân nhìn theo tầm mắt của cậu, nhỏ giọng giải thích:
"Là chủ nhà trồng đấy, tôi chỉ thuê thôi."
Nói rồi anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa bước vào:
"Vào đi."
Trần Thanh Vũ ôm Đen bước vào. Không phải cậu cố ý quan sát nhà người khác nhưng căn nhà thấy khá nhỏ, chỉ cần một cái là đã thấy toàn bộ ngôi nhà.
Căn nhà không nhiều đồ đạc, được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ.
Trông đồ vật sinh hoạt thì rất có thể cậu ấy sống một mình, dù vậy lại không có cảm giác lạnh lẽo. Sàn nhà sử dụng gỗ, gam màu của nhà là màu nâu dịu nhẹ. Giữa phòng có một cái cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mọi góc căn phòng.
Một học sinh cấp 3 lại thuê nhà sống một mình? Có thể là ba mẹ cậu ấy đi làm xa hoặc cũng có thể là lý do khác.
Nhưng Trần Thanh Vũ không có thói quen tò mò cuộc sống của người khác. Cậu sẽ không dò hỏi, chỉ muốn thắc mắc một điều:
"Cậu có thời gian chăm sóc cho Đen không?"
Hạ Vân sửng sốt rồi mỉm cười, khóe miệng chàng trai câu lên như một móc chỉ:
"Yên tâm. Ngoại trừ đi học thì tôi đều ở nhà. Hơn nữa, theo trên mạng thì mèo không cần có người chăm sóc mọi lúc, chỉ cần cho ăn uống đầy đủ là được."
Trần Thanh Vũ gật gật đầu, dò hỏi:
"Vậy tôi nên đặt nệm ở đâu?"
Hạ Vân mở cửa một căn phòng, bên trong có vẻ là phòng ngủ. Phòng khá nhỏ, chỉ vừa đủ đặt cái giường cùng một cái tủ nhỏ. Trang trí trong phòng vẫn là gam màu dịu nhẹ phong cách ấm áp, rất phù hợp với tính cách của cậu chàng.
Bất giác ấn tượng của Trần Thanh Vũ về Hạ Vân đã thay đổi mà cậu không hề hay biết. Từ một người hay cười nhưng trông có vẻ xấu xa thành một chàng trai dịu dàng ấm áp.
Dù sao đi nữa.. Một người yêu động vật nhất định là người tốt bụng.
Căn phòng nhỏ nhưng rất gọn gàng. Chăn gối trên giường được sắp xếp rất ngăn nắp. Trần Thanh Vũ khá bất giờ, vì nam sinh tuổi này ít ai lại chăm chỉ dọn nhà cửa.
Ngoài nhà sạch sẽ là điều dễ hiểu, nhưng phòng riêng của mình thì ít khi chịu dọn dẹp. Ngủ dậy không gấp chăn là chuyện bình thường, ít ra đối với Trần Thanh Vũ thì là như vậy.
Vốn Trần Thanh Vũ còn đang sợ Hạ Vân ở một mình sẽ lơ là, bỏ bê chăm sóc Đen. Nam sinh tuổi này chính mình có khi còn không chăm sóc được, hơi đâu để ý một sinh vật khác. Nhưng lúc này cậu yên tâm hẳn. Cậu chàng này có vẻ là người chu đáo gọn gàng, nhất định sẽ có thể chăm sóc tốt cho mèo nhỏ.
"Cậu đặt ở đây đi." Hạ Vân chỉ vào một góc bên giường, ké một chậu cây nhỏ xinh.
Trần Thanh Vũ gật đầu, bước tới đặt nệm xuống.
Nhìn Đen cả người lông tơ xơ xác, mình mẩy dính đầy bùn, chắc chưa bao giờ được tắm rửa. Trần Thanh Vũ nhìn rồi quyết định phải tắm rửa cho nó.
Hạ Vân chỉ về một căn phòng nhỏ, Trần Thanh Vũ ôm Đen bước vào. Nhà vệ sinh không lớn nhưng cái gì cần đều có đủ.
Trần Thanh Vũ bật vòi hoa sen lên, chờ một lúc để nước đủ ấm rồi bắt đầu xối vào Đen.
Cậu trai không hề có một kinh nghiệm nuôi động vật nào, ngây thơ cho rằng tắm cho mèo cũng đơn giản thôi.
Nhưng làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy. Dù Đen có yêu quý Trần Thanh Vũ đi nữa thì nó vẫn là mèo hoang, bản tính cảnh giác nguy hiểm rất mạnh.
Khi nước vừa xối vào, nó đã ngay lập tức quẫy dữ dội rồi nhảy phóc ra chỗ khác. Mèo vốn có bản tính sợ nước, chưa kể đây là lần đầu tiên nó được tắm, sợ hãi cũng là dễ hiểu.
Trần Thanh Vũ ngơ ngác nhìn cả người mình bị nước bắn cho ướt sũng. Cái áo sơ mi đồng phục trên người ướt đẫm, dính chặt vào da thịt để lộ đường nét cơ bắp xinh đẹp. Khuôn mặt và mái tóc của cậu cũng bị dính nước, vài giọt nước long lanh rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn, ngốc nghếch đến đáng yêu.
Hạ Vân đứng ngoài cửa nhìn thấy khuôn mặt ướt nước ngơ ngác hiếm thấy của cậu bạn cùng bàn, rất không nể tình mà cười một tiếng. Cười xong lại cảm thấy hơi quá đáng, bèn cố gắng cúi đầu nín lại, nhưng bờ vai lại không nhịn được run run bán đứng anh.
Trần Thanh Vũ hồi phục lại tinh thần. Nhìn Hạ Vân cúi đầu đứng trước cửa lạnh giọng nói:
"Cười gì?"
Hạ Vân ngước mặt lên, gương mặt trắng trẻo nhịn cười đến mức đỏ bừng, giọng nói cũng run run:
"Không.. Tôi có... cười đâu." Nói xong nhìn khuôn mặt của Trần Thanh Vũ lại không nhịn được "Phụt" một tiếng, không kiềm chế nữa cất tiếng cười sảng khoái, vang vọng khắp cả gian phòng nhỏ bé.
Trần Thanh Vũ cạn lời nhìn cậu chàng. Lúc sau cũng tự thấy hài mà cúi đầu cười mấy tiếng. Đuôi mắt của cậu cong lên, ánh mắt nhiễm ý cười lấp lánh.
"Cậu còn cười nữa, lại giúp tôi coi."
Hạ Vân lấy chiếc khăn bông từ trong ngăn kéo ra ném cho Trần Thanh Vũ, thấp giọng bảo:
"Cậu lau trước đi."
Trần Thanh Vũ nhận lấy lau sơ mấy cái khiến mái đầu cậu rối bù lên. Hạ Vân nhìn mà chỉ muốn lại vuốt mấy cái cho nó gọn lại, nhưng anh kiềm chế lại được.
Hạ Vân xắn tay áo lên, anh nói:
"Cậu giữ Đen lại đi. Để tôi xối nước."
Sau một lúc hai người chật vật đủ điều từ giữ chặt Đen cho nó khỏi quẫy, đến thoa xà bông rồi rửa sạch. Quả là một quá trình kinh khủng.
Hai người sau khi tắm xong cho Đen thì bơ phờ cả người.
Hạ Vân nghiêm túc suy nghĩ lại việc thấy nuôi mèo dễ của mình. Chỉ mới tắm rửa thôi đã mệt đến vậy, không biết sau này còn như thế nào.
Anh thở dài, đã đâm lao thì phải theo lao, giờ anh chỉ còn biết cố gắng thôi chứ còn làm gì được nữa.
Sau một hồi lăn lộn thì chú mèo Đen đã trở nên sạch sẽ xinh đẹp, lông tơ màu đen mướt mềm mại.
Mặc dù quá trình hơi khổ nhưng nhìn thành quả thế này công nhận là rất có cảm giác thành tựu.
Trần Thanh Vũ bế Đen đặt lên tấm nệm, mèo ta đi vòng quanh một hồi mới chịu đặt mình nằm xuống.
Bây giờ trời đã tối rồi. Hạ Vân nhìn Trần Thanh Vũ cả người ướt đẫm, bảo:
"Hay cậu đi tắm trước đi. Để tôi lấy đồ cho cậu. Chỗ tôi có đồ lót sạch, còn quần áo thì cậu mặc tạm của tôi nhé."
Trần Thanh Vũ vốn đã cảm thấy cả người ướt át khó chịu, gật đầu đồng ý.
"Giờ tôi đi nấu cơm luôn đây. Cậu ăn chung không?" Hạ Vân hỏi
"Cậu biết nấu cơm à?" Trần Thanh Vũ tỏ ra ngạc nhiên.
"Sao không? Tôi ở một mình. Không học nấu ăn thì chết đói à. Đặt đồ ăn ngoài hoài cũng chán chứ." Hạ Vân nhướng mày nói.
Trần Thanh Vũ chần chờ. Sau một hồi vất vả tắm rửa cho Đen thì cậu cũng hơi đói. Bây giờ mà về cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài nên cậu gật đầu.
"Được, để tôi gọi cho anh tôi đã."
Trần Thanh Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Trần Thanh Phong. Điện thoại được kết nối rất nhanh, âm thanh dịu dàng của Trần Thanh Phong phát ra:
"Alo? Sao em chưa về nữa?"
"Em đang ở nhà bạn. Một chốc nữa em về." Trần Thanh Vũ trả lời
"Thiên Hạo à?"
"Không.. Một người bạn khác" Trần Thanh Vũ mím môi, nhẹ giọng nói.
Âm điệu của Trần Thanh Phong không giấu được sự ngạc nhiên. Trước giờ em trai y vốn chỉ có một người bạn là Thiên Hạo, không biết từ bao giờ đã có thêm. Trần Thanh Phong cảm thấy khá vui lòng, dịu giọng bảo:
"Được. Anh biết rồi."
Trần Thanh Vũ cúp điện thoại.
Hạ Vân khi Trần Thanh Vũ gọi điện thoại đã đi lấy quần áo đưa cho cậu.
Trần Thanh Vũ bước vào phòng vệ sinh. Hạ Vân quay người vào bếp nấu ăn. Một chốc sau, mùi đồ ăn thơm phức nhanh chóng phát ra.
Hạ Vân học nấu ăn cũng được khá lâu rồi, có lẽ anh cũng có chút năng khiếu, đồ ăn nấu ra cũng tự thấy vừa miệng. Không biết cậu bạn cùng bàn thấy thế nào.
Một chốc sau Trần Thanh Vũ tắm xong thì bàn ăn nhỏ đã được bày đầy đồ ăn, mùi hương thơm phức bốc ra.
Chàng trai cao lớn mặc chiếc tạp dề nhạt màu. Ánh đèn vàng nhạt ấm áp chiếu rọi lên sườn mặt sắc bén của anh, hiện lên chút nhu hòa.
Dáng vẻ bận rộn đi lại quanh phòng bếp bị hơi khói của đồ ăn bốc lên phủ một lớp mờ nhạt, bất giác làm lòng cậu trỗi lên chút cảm giác khác thường.
Hạ Vân ngước mặt lên nhìn cậu trai đứng trước mặt. Cậu ấy mới tắm xong, đang cầm khăn lông trắng lau tóc, từng giọt nước long lanh chảy xuống gò má trắng tinh xảo, làm dịu đi sự lạnh lùng thường ngày.
Chiều cao của anh nhỉnh hơn cậu ấy một khúc, hoặc do cậu ấy quá gầy mà cơ thể trông như lọt thỏm giữa bộ đồ, lộ ra chút mềm mại yếu đuối hiếm thấy. Thực sự.. đáng yêu quá chừng.
Hạ Vân đổ đồ ăn cho Đen chờ nó ăn xong thì vẫy tay với Trần Thanh Vũ, nở nụ cười:
"Ngồi đi. Cũng trễ rồi nên tôi chỉ nấu vài món đơn giản, không biết có hợp khẩu vị của cậu không."
Trần Thanh Vũ gật đầu, im lặng ngồi vào ghế nhìn bàn ăn trước mắt. Các món ăn nóng hổi, dễ dàng bắt gặp trong các buổi cơm gia đình: trứng xào cà chua, khoai tây xào, thịt chiên và một món canh.
Vậy mà đây có lẽ là lần đầu cậu được nếm thử. Các đầu bếp ở nhà sẽ không nấu các món đơn giản như vậy, mà hai anh của cậu thì không biết làm.
"Sao cậu ngồi đờ ra vậy? Ăn đi." Hạ Vân nhướng mày hỏi.
Trần Thanh Vũ cầm đũa lên, chậm rãi gắp miếng cà chua trứng cho vào miệng. Thức ăn nóng hổi, ấm đến cả trong lòng.
Hạ Vân cũng gắp đồ ăn nhưng thực ra đang nhìn chằm chằm mọi hành vi của Trần Thanh Vũ, hồi hộp đợi nhận xét của cậu ấy về món ăn của mình.
"Ngon lắm." Rất lâu sau Trần Thanh Vũ mới đưa ra nhận xét của mình.
Hạ Vân thở phào, nở một nụ cười thật tươi:
"May quá, tôi cứ sợ cậu không vừa miệng."
Trần Thanh Vũ lắc đầu, cảm thấy vành mắt có chút nóng bừng:
"Không đâu, ngon thật đấy." Thức ăn do Hạ Vân nấu đương nhiên không thể bằng các đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng cảm giác thì không giống. Rõ ràng là lần đầu Trần Thanh Vũ ăn món của anh nấu, mà lại cảm thấy rất quen thuộc. Như là.. mùi vị của gia đình.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng.
Một buổi tối mang hơi gió se se lạnh, có hai chàng trai lặng lẽ ngồi ăn cùng nhau trên bàn cơm ấm áp, cùng những cảm giác khó nói thành lời dâng trào trong lòng họ.
P/s: cmt đi nèooo :333 (◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top