Phần 11: Mâu thuẫn
Gần tới giờ vào học, trong lớp đã bắt đầu đông đúc dần.
Qua 1 ngày, mọi người đã bắt đầu làm quen nhau. Tiếng nói cười vang lên không dứt, khung cảnh vui vẻ ồn ào.
Chợt tiếng ồn ào bỗng dừng lại, vì có một thiếu niên lạ bước vào lớp.
Cũng không hẳn là lạ, vì người tới có một khuôn mặt y chang một thành viên lớp họ đang nằm ở cuối lớp kia.
Trần Thanh Phong mỉm cười gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi, làm phiền rồi"
Nói rồi y bước vào lớp, đi thẳng về phía cuối lớp có bóng dáng quen thuộc đang nằm úp mặt xuống bàn.
Y gõ gõ tay lên bàn, cất thanh âm nhẹ nhàng:
"Thanh Vũ!"
Trần Thanh Vũ ngẩng đầu lên. Do nằm lâu nên trên trán in một dấu hằn đỏ ửng, thêm mái tóc mềm mại bị đè rối bù lên, trông hết sức đáng yêu. Đôi mắt cậu lại rất thanh tỉnh, trong veo như pha lê, không có một tia buồn ngủ nào. Cậu ngước mắt nhìn anh của mình.
"Ra ngoài nói chuyện với anh một chút" Trần Thanh Phong nói rồi bước ra ngoài lớp.
Trần Thanh Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia nghi vấn. Rồi cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong lớp lại khôi phục sự náo nhiệt. Mấy bạn nữ rất hưng phấn, thì thầm với nhau:
"Hai cậu ấy thực sự thực sự đẹp trai!! Đứng với nhau lại càng đẹp."
"Nghe nói học cũng rất giỏi. Hồi thi đầu vào Trần Thanh Phong là thủ khoa đấy."
"Thật sao?! Quá hoàn mỹ."
Hai anh em kiếm một góc khuất sau sân thể dục đứng.
Cơn gió nhẹ nhàng làm tung bay mấy chiếc lá vàng úa, cũng làm lay động mái tóc mềm mại của thiếu niên.
Trần Thanh Vũ đưa tay xoa nhẹ đầu mấy cái. Thiếu ngủ khiến cơ thể cậu rất mệt mỏi, từng sợi tế bào thần kinh như đang kêu gào muốn nghỉ ngơi. Tâm tình cậu cũng trở nên rất tồi tệ. Cậu cất giọng nói hơi khàn:
"Có chuyện gì vậy anh?"
Trần Thanh Phong có chút lo lắng, y hỏi nhỏ:
"Hôm qua.. em đã đánh nhau à?"
Trần Thanh Vũ nhíu mày, có chút ngập ngừng, cậu hỏi:
"Ai nói với anh vậy?"
"Thanh Vũ! Hôm qua anh rõ ràng đã hỏi em, em nói không có chuyện gì." Trần Thanh Phong nâng cao giọng, hiếm khi trong giọng nói của y nhiễm chút không hài lòng.
Trần Thanh Vũ vân vê góc áo, nhỏ giọng:
"Em chỉ là.. nghĩ chuyện không quan trọng đến vậy."
"Vậy thế nào mới là quan trọng? Khi em bị thương gãy tay gãy chân à." Trần Thanh Phong nhíu mày, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười hiện lên chút tức giận.
Trần Thanh Vũ day day đầu, thực sự thì bây giờ đầu cậu rất đau, như muốn nổ tung ra. Cậu không muốn tranh luận với anh nữa, vì rất có thể cậu sẽ nổi giận và cãi nhau với anh. Cậu hít một hơi sâu, bình tĩnh nói:
"Sắp vào học rồi. Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện sau."
Trần Thanh Phong là một người rất ôn hoà, bình thường anh thực sự rất dịu dàng. Nhưng khi nóng tính lên sẽ thay đổi. Y thực sự rất khó chịu về việc Thanh Vũ giấu anh bất cứ chuyện gì. Rõ ràng tâm trạng của em trở nên tồi tệ như vậy, lại giả vờ như không có chuyện gì. Y còn không biết em có bị thương hay không, em còn muốn nói dối y. Y nhìn em từ bé đến lớn, chẳng lẽ không thể nhìn ra sao?
"Thanh Vũ, anh biết nếu em có đánh nhau thì sẽ có lý do chính đáng. Nhưng việc em nói dối anh thì sao? Em đây là không tin tưởng anh. Em giấu hết mọi chuyện, ôm vào mình như vậy, anh không thể hiểu nổi. Anh không đáng để em tin tưởng, để em kể hết mọi chuyện à? Anh tưởng chúng ta đã hứa rằng có bất kì việc gì cũng sẽ kể hết cho nhau."
Trần Thanh Phong thực sự cảm thấy đau lòng. Anh em sinh đôi là một cái gì đấy rất kì diệu, từ khi sinh ra đã định sẵn là sẽ gắn lấy nhau mãi mãi.
Từ bé đến khi trưởng thành, luôn ở chung với nhau, thân đến mức hơn bất kì tình cảm nào trên thế giới này. Mở mắt nhắm mắt đều nhìn thấy nhau, cùng ăn cùng ngủ, cùng vui cùng buồn, thật là một liên kết kì diệu.
Trần Thanh Vũ hồi bé rất đáng yêu, là một bé ngoan mềm mại. Trần Thanh Phong từ khi có ý thức liền biết, đây là em trai của mình, mình phải bảo vệ nó.
Vậy mà, y lại không hề hay biết Trần Thanh Vũ bị bắt nạt.
Không biết từ khi nào, em trai luôn cười nói hoạt bát của y trở nên trầm lặng và ít nói. Trần Thanh Phong rất khó hiểu, gặng hỏi em nhiều lần, nhưng em lại không hề nói ra. Em như bao bọc chính mình lại, không hề tiếp xúc với ai, ngay cả với người anh trai sinh đôi thân thiết này.
Đại ca đưa Thanh Vũ đi khám, em có triệu chứng bị trầm cảm nhẹ. Trần Thanh Phong không hiểu, em của y rõ ràng rất hoạt bát, rất năng động, tại sao lại trở nên như vậy?
Cho tới một ngày, y nhìn thấy trong lớp học võ, những đứa bé trai cao lớn đang vây quanh nhạo báng em. Do hai người học khác lớp võ, y đã lên đai nên đã đổi lớp cao hơn rồi.
Cơ thể gầy yếu của em run bần bật, em ngồi bó gối ôm mình trốn trong một góc, nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương. Trông em như một con thú nhỏ bị thương đang hoảng sợ. Trong tim y đau nhói. Em của y, đứa em trai mà y yêu hơn sinh mạng, đang bị bắt nạt hàng ngày hàng giờ, ngay bên cạnh, trong khi y không hề hay biết.
Đấy là lần đầu tiên trong đời Trần Thanh Phong đánh nhau. Y không hề biết mình lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Y không kiểm soát được hành động của mình, y chỉ biết lúc đó y rất tức giận, thực sự rất tức giận.
Y chỉ biết lao đầu vào mà đánh, trút cho hết sự tức giận của mình. Y không biết mình đã ra tay như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh lại thì bọn kia đã máu me đầy người. Mà trên đầu y cũng bị cái gì đấy cắt qua chảy máu, trên người cũng đầy vết bầm tím.
Cô giáo kể lại là lúc đó trông mắt y đỏ quạnh lên, ra tay tàn nhẫn lại liều mạng, không quan tâm đến cái gì cả, như một con thú hoang nổi điên.
Hồi đấy y còn bé lắm, mới 9 10 tuổi thì phải? Nên y cũng hơi hoảng, nhưng y không hối hận. Đấy là cái giá phải trả khi động đến em y.
Y nhìn em mình ngơ ngác đứng một bên, lòng đau như cắt. Y không quan tâm đến vết thương trên người, ôm chặt em vào lòng, nước mắt cũng tràn mi mà ra. Y rất ít khi khóc, có lẽ đây là lần y khóc thảm nhất trong đời, khóc đến khi nước mắt như muốn khô cạn.
Em của y bị tổn thương như vậy, mà y lại không hề biết. Y đã thề là sẽ bảo vệ em, nhưng lại chẳng làm được gì cả.
Sau vụ đấy, y vẫn bị đại ca đánh một trận, nhưng không nặng. Lý do là để bị cơn giận kiểm soát, còn làm chính mình bị thương.
Đại ca không răn dạy gì về vụ đánh nhau cả, y biết đại ca cũng thấy y làm đúng. Nghe nói đám nhóc kia có đứa còn bị gãy xương. Đúng là y ra tay hơi nặng, nhưng chúng nó rất xứng đáng.
Chúng nó đã làm Thanh Vũ thay đổi hoàn toàn. Một bé trai lúc nào cũng tươi cười, xinh đẹp hơn cả ánh ban mai. Một bé trai đáng yêu, nũng nịu dễ thương đến mức ai cũng tan chảy.
Bé trai hoạt bát, năng động ấy đã trở thành người trầm lặng, ít nói. Em không còn muốn mở lòng nữa, em sợ bị tổn thương. Thanh Vũ còn hay gặp ác mộng giữa đêm, tỉnh dậy mà mồ hôi đầm đìa.
Trần Thanh Phong chỉ biết ôm lấy em vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành em vào lại giấc ngủ, lòng y đau như có ai hung hăng dày xéo. Y luôn nghĩ đây là lỗi của mình, là tại y không để ý tới em nên em mới bị vậy.
Từ đấy, có một lời hứa được thành lập giữa hai anh em. Y buộc em phải hứa rằng có bất kì chuyện gì cũng không được giấu y, phải nói hết ra cho nhau và y cũng vậy. Em đồng ý rồi. Vậy mà hôm nay, em lại vi phạm lời hứa đấy. Vậy nên y cảm thấy tổn thương, vừa lo lắng vừa tức giận.
Trần Thanh Vũ nhíu mày, giọng nói cậu cũng bất giác cao hơn:
"Chỉ là chuyện bình thường mà thôi, sao anh phải nói như vậy?"
"Tại sao ư? Hồi nhỏ em cũng vậy, em cũng giấu anh. Rồi tiếp theo như thế nào. Nếu không phải anh phát hiện ra thì có phải em sẽ giấu anh cả đời không?"
Trần Thanh Vũ khó chịu cau mày, cơ thể mệt mỏi làm tâm tình cậu trở nên rất tồi tệ. Cãi nhau qua lại càng làm nó như muốn bùng nổ, giọng cậu cũng trở nên gay gắt:
"Em không muốn nói tại lúc nào anh cũng làm quá lên như vậy đấy!"
Trần Thanh Phong sững sờ, gương mặt y trở nên tái nhợt.
Sự quan tâm của y làm em thấy phiền sao? Có phải y đang dần trở nên quá đáng không? Có phải y đang quá cực đoan mà bắt ép em phải nói hết tất cả mọi chuyện cho mình không?
Trần Thanh Vũ nhìn đôi mắt sững sờ của anh, ngay lập tức cũng hối hận. Cậu lại trở nên nóng giận rồi. Cậu sớm biết tính mình sẽ dễ nóng giận khi mệt mỏi nên đã cố kiềm nén ngay từ đầu, nhưng có vẻ vẫn không được.
Trần Thanh Phong hạ mi mắt, ánh mắt trong trẻo dần phủ một lớp hơi nước, mông lung mờ mịt. Y cất giọng thì thầm, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
"Được rồi, anh sẽ .. sau này anh sẽ không như vậy nữa."
Trần Thanh Phong nói rồi xoay người bước đi, vội vàng đi như chạy. Y không muốn tiếp tục nhìn em nữa, vì có thể y sẽ khóc mất. Gió thổi cuồn cuộn qua khoé mắt y nóng rát. Em đang dần.. cách xa y mất rồi, là tại y sao?
Trần Thanh Vũ toan bước theo nhưng quyết định dừng lại. Bây giờ ai cũng đang rất xúc động, có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn tiếp. Cậu nhìn theo bóng dáng của anh, thở dài. Để cả hai bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói chuyện vẫn hơn.
Nhìn tia đau lòng trong mắt anh cậu cũng rất hối hận. Có lẽ là anh nuông chiều cậu quá, lúc nào cũng yêu thương cậu nên cậu mới dám buông lời như vậy. Chứ với đại ca thì đời nào cậu dám cãi một chữ với anh.
Trần Thanh Vũ vò vò tóc, xoay người bước về lớp. Cậu biết anh chỉ là lo lắng cho cậu thôi. Nhưng anh đang dần trở nên gay gắt, cậu biết anh bị ám ảnh vì vụ việc năm xưa. Nhưng cậu đã dần lớn rồi, không còn bé bỏng nữa, cậu biết tự lo cho chính mình. Cậu không còn là đứa bé bị bắt nạt chỉ biết ngồi khóc nữa, cậu đã biết đánh lại. Cậu không cần anh phải lo cho mình từng tí một nữa.
Hi vọng lần nói chuyện tiếp theo sẽ làm cả hai thấu hiểu nhau hơn.
P/s: mình từng nghe ở đâu đấy câu nói này " Những người yêu thương nhau lại dễ làm tổn tương nhau nhất". Chắc nó khá phù hợp với hoàn cảnh của hai anh em ha :vv
Muốn tâm sự một chút về bộ truyện này của mình. Hồi đấy là mình cuồng huynh đệ văn lắm, mà ít người viết hợp gu mình. Mình thích mấy bộ huấn ngọt ngào mà nhiều tình thương 1 tí. Đó giờ chỉ thấy mỗi cặp anh em Cảnh Trăn - Phương Chu với bộ quả cầu tuyết là hợp gu. Vã quá nên tự viết truyện sìn, không chú trọng cốt truyện gì cả nên vừa vào là lao vô huấn luôn. Mình không ngờ là sẽ có người đọc, vì mình nghĩ là viết cho mỗi mình thoả mãn thôi. Thế là bây giờ mới bắt đầu chăm chút hơn, sửa lại mấy phần trước nữa.
Cốt truyện lúc đầu đơn giản lắm. Mình muốn viết một cặp anh em sinh đôi có tính cách trái ngược nhau, một người hiền lành một người lạnh lùng, rồi thêm một người anh trai ôn hoà nghiêm khắc là được.
Nói chung thì mình đang cố hoàn thiện từng ngày.
À sắp tới mình bắt đầu thi rồi, nên có lẽ sẽ hơi lâu mới có chương mới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top