40.
Quân Vũ đưa Lục Giật Thần về nhà. Giúp anh sắp xếp hết mọi chuyện mới trở về nhà. Kể từ ngày ở viện lần đó cũng đã 3 hôm hắn không về nhà, cũng không gặp ba mẹ. Chỉ có Hạo Hiên mỗi ngày đều đến viện đem đồ ăn mẹ nấu cho hắn và Giật Thần. 1 ngày 3 bữa không thiếu bữa nào.
Hôm nay Giật Thần xuất viện nên hắn cũng đã nhắn Hạo Hiên không cần mang cơm đến.
- Đại thiếu gia.
- Mọi người đâu rồi?
- Tiểu thiếu gia đã đến trường rồi, hôm nay có ở trường cậu ấy có hoạt động ngoại khóa nên đêm nay cậu ấy sẽ không về. Bà chủ đi công tác ở Bắc Kinh có lẽ ngày mai mới có thể về. Ông chủ đang ở trên phòng. Đại thiếu gia có cần tôi dọn cơm lên không ạ?
- Không cần đâu, tôi ăn rồi.
- Vâng.
An Quân Vũ nói xong liền về phòng. Thay bộ âu phục ra mới đi sang thư phòng ba gõ cửa.
- Vào đi.
- Ba.
- Về rồi? Giật Thần sao rồi?
- Anh ấy ổn ạ.
- Ừm.
An Thiệu Phong vừa nói chuyện với Quân Vũ, vừa xem văn kiện. Từ ngày Quân Vũ và vợ đến công ty, công việc của ông trực tiếp giảm đi 3/4. Gần như ngoài kí duyệt ra không cần làm gì cả. Hôm nay sau khi đưa vợ đến Bắc Kinh ông cũng muốn ở lại chờ cô ấy rồi về. Nhưng giữa đường lại có việc đành phải quay về trước.
- Ba.
- Sao?
An Thiệu Phong vừa dứt lời Quân Vũ đã quỳ xuống, làm ông giật cả mình. Lại cái gì nữa?
- Con đến nhận phạt.
- Phạt cái gì?
- Hôm trước ở viện, con nói năng không có chừng mực còn lớn tiếng với ba và mẹ.
- Những điều con nói cũng không phải hoàn toàn là sai. Ba không trách con. Là ba mẹ nên xem xét lại vấn đề.
- Dù là vấn đề gì, dù là đúng hay sai. Thái độ của con chính là sai.
An Thiệu Phong có chút nhíu mày. Nhóc con này từ khi nào tự ngược bản thân như vậy chứ? Trước đây nhiều lần nó chọc giận ông, ông bị tức giận làm lu mờ mọi thứ, giờ ngẫm lại. Mỗi lần Hạo Hiên bị thương hay có vấn đề gì đó. Quân Vũ giống như muốn dùng nỗi đau thể xác để an ủi bản thân vậy. Mỗi lần đều muốn khiêu khích ông, mỗi lần đều làm ông tức giận.
- Tiểu Vũ.
- Dạ.
- Con cảm thấy mình làm sai?
- Vâng.
- Muốn nhận phạt.
- Vâng.
- Thực sự cảm thấy mình làm sai hay hối hận vì đã làm mẹ buồn?
Thiệu Phong vừa nói đến đó Quân Vũ liền ngước lên nhìn ông.
- Là vế sau đúng không?
- Làm mẹ buồn chính là con sai.
- Ba thì không cho là vậy. Ba chưa bao giờ trách con và Hạo Hiên khi 2 đứa nói ra suy nghĩ, cảm xúc của mình. Cho dù suy nghĩ của 2 đứa là đúng hay sai đi chăng nữa. Nên ba không trách con việc con nói ra những lời đó. Vì chính bản thân ba cũng cảm thấy lời con nói là đúng. Là ba mẹ cần suy xét lại vấn đề này. Nhưng nếu bị đánh khiến trong lòng con thấy thoải mái hơn thì được, ba để con toại nguyện. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng ba chiều theo ý con. Sau này con suy nghĩ thật kỹ trước khi làm. Vì ba sẽ để con tự chịu trách nhiệm với những gì bản thân đã gây ra.
An Quân Vũ biết ba đã hiểu phần nào suy nghĩ trong lòng hắn. Ánh mắt cúi xuống, có chút trốn tránh có chút lo lắng.
- Cởi quần. Nằm qua bên đó.
Quân Vũ trong lòng có chút mơ hồ, nhưng vẫn làm theo lời ba nói. Thắt lưng và quần đều cởi ra, để gọn sang 1 bên.
An Thiệu Phong lần này không lấy gia pháp. Đi đến, cầm lên thắt lưng Quân Vũ vừa để gọn 1 bên. Để Quân Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng ông mới đánh xuống 1 roi.
Vút....chát....
Quân Vũ nằm sấp trên ghế. 2 tay khoanh lại vùi đầu trong cánh tay. 1 roi đánh xuống 2 bàn tay Quân Vũ liền nắm lại. Thắt lưng đánh không giống roi. Thắt lưng đánh xuống, chỗ bị đánh như bị bàn ủi ủi qua, vừa nóng vừa rát. Thắt lưng của hắn còn là da thật, mặt thắt lưng khá sần sùi.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
- Bao giờ tự bản thân con cảm thấy đủ thì nói. Lỗi này con tự nhận định, cũng nên tự quyết định hình phạt cho bản thân mình.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
An Thiệu Phong vừa nói, thắt lưng trên tay vẫn đều đều mà đánh xuống.
Ông có thể cảm thấy qua trận đòn này ông cũng không còn nhiều "cơ hội" đánh được đứa con này nữa. Nó lớn rồi, trưởng thành rồi. Suy nghĩ thay đổi, con người thay đổi. Trở lên tốt hơn rất nhiều, còn tốt hơn so với kỳ vọng mà ông muốn.
Trước kia ông chỉ hy vọng nó có thể không ôm suy nghĩ xấu về Tuyết Yên và Hạo Hiên nữa. Cũng không ganh ghét hay làm hại họ nữa. Vậy là ông đã mãn nguyện rồi. Không thể cho nó 1 gia đình trọn vẹn và hạnh phúc là lỗi của ông, không chăm sóc dạy bảo nó hồi nhỏ là lỗi của ông, không suy nghĩ đến cảm xúc của nó đã đưa Tuyết Yên và Hạo Hiên về cũng là nỗi của ông. Là ông có lỗi với nó. 1 phần lại vì Tuyết Yên cấm ông phạt nó hay to tiếng với nó về bất cứ việc gì liên quan giữa nó và 2 mẹ con Hạo Hiên. Nên những việc đó ông thường coi như không nhìn thấy. Chỉ hy vọng nó không có địch ý với mẹ con Hạo Hiên nữa.
Nhưng hiện tại nó không những không có địch ý, mà còn vô cùng yêu thương Hạo Hiên. Vậy là ông đã vô cùng mãn nguyện rồi. Ông chưa từng muốn bắt bất cứ đứa con nào của mình tài giỏi hơn người. Chỉ mong 2 đứa sống không thẹn với đời, không thẹn với lòng, vậy là được. Nên trước kia Quân Vũ rất tài giỏi, nhưng ông vẫn luôn lo lắng cho nó. Giờ thì tốt rồi.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
- Con có nghĩ mẹ biết sẽ càng đau lòng hơn không?
Ông ngay từ đầu đã bắt nó cởi quần là vì không muốn gây nên tổn thương quá nặng cho nó. Mấy lần trước ông đánh, nó đều phải nằm sấp cả nửa tháng. Vết thương cả tháng mới có thể khỏi.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....ưm...
Vút....chát....
Vút....chát....
Lần này ông để nó tự quyết định. Nhưng ông đánh đến gần 50 thắt lưng, mông nó đã sưng lên 1 vòng. Có vài chỗ bị roi đi qua vài lần mà lằn tím lại. Nhưng nhóc con này vẫn cứ như vậy mà im lặng. Ông đành phải mở lời.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
- Con cũng biết là mẹ chưa từng muốn con bị đánh.
Đúng vậy. Mẹ chưa từng muốn hắn bị đánh. Đừng nói là mấy lời nói hôm trước. Trước đây hắn đã từng hại Hạo Hiên vô số lần. Từng trước mặt mọi người buông lời vô lễ với mẹ, nói những lời vô cùng khó nghe. Nếu tính cả 1 kiếp trước, sau khi ba chết, hắn còn đuổi mẹ ra khỏi nhà họ An. Nhưng mẹ chưa 1 lần trách hắn. Đến cuối cùng còn dành lại An thị cho hắn. Mẹ có thể bao dung hắn như vậy, làm sao có thể vì mấy lời nói mà trách cứ hắn? Chỉ là mẹ càng như vậy lại càng làm hắn thấy tội lỗi.
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....
Vút....chát....Ưm....
Vút....chát....A....
An Thiệu Phong dừng tay. Có chút nhíu mày. Thắt lưng không nhẵn, có vài chỗ bị vẩy da cày vào đã lấm tấm chảy máu. Nhóc con này...tại sao lại cứ luôn cố chấp như vậy chứ? Trước kia ôm thù hận cũng vậy. Giờ chịu phạt cũng vậy. Nó còn muốn ông đánh ngất nó luôn sao?
P/s: dạo này tôi vừa cày world tour của các anh chồng. Các con tôi lại ra vlog, bài hát, hậu trường tới tấp. Bận rộn quá trời. Mãi mới rảnh đc 1 chút để viết truyện. 😭😭😭 Sao tui ko có 3 đầu 6 tay như Natra cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top