Hứa Rằng sẽ Ghét Anh Đến Suốt Cuộc Đời

Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn

nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn

là nữ sinh. Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất

mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa

mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh

không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng

sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang

làm.

***

Tôi gặp anh ấy ngẫu nhiên. Tình cảm tôi dành

cho anh giản đơn nhưng chân thành.

Chúng tôi có tình cảm với nhau.

Sau những tin nhắn là những cuộc gặp gỡ, sau

những lần gặp gỡ tôi càng cảm thấy yêu anh ấy

hơn.

Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, chỉ có

một rào cản duy nhất - trái tim anh đã dành trọn

vẹn cho người yêu đầu tiên.

Anh có thể chấp nhận tôi, với điều kiện tôi cũng

phải học cách chấp nhận bóng dáng người con

gái khác trong mối quan hệ của chúng tôi. Cô ấy

là người anh thầm yêu, đã hơn 6 năm, anh chưa

hề yêu ai ngoài cô ấy mặc dù tình yêu đó chỉ âm

ỉ cháy trong trái tim bị bao bọc bởi vẻ ngoài

nguội lạnh.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Cô ấy đẹp, rất đẹp. Tôi chỉ trộm nhìn hình cô ấy

trên blog rồi vội vàng thoát ra để ngăn không

cho nước mắt rơi.

Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn

nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn

là nữ sinh. Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất

mặt với bạn bè. Nhưng chữ "nhục" của một đứa

mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi. Anh

không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng

sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang

làm.

Tôi từng là một đứa hư hỏng nhưng giờ thì không,

tôi đã là sinh viên, biết chăm học, đi làm thêm,

biết "tự trọng" mỗi khi ai đó rủ rê.

Tôi không ngại

nói về quá khứ, bởi tôi biết nếu tôi không đủ

dũng cảm nhìn lại qúa khứ của mình thì làm sao

yêu cầu anh chấp nhận điều đó.

Anh đã đến, như một người anh rồi dần dà là một

người đặc biệt. Không biết từ khi nào ngoài anh

ra tôi không còn lưu sdt của bất kì người đàn

ông nào khác có thể tán gẫu.

Tối hôm ấy, sau khi dự sinh nhật lần thứ 20 của

tôi về, anh cùng tôi đi dạo bên bờ biển. Sóng

đêm làm trái tim giá lạnh ấy cảm thấy mình bị cô

đơn. Anh đi sau tôi, rồi bất chợt vòng tay ôm lấy

thật chặt từ sau lưng làm tôi giật bắn người. Anh

thì thào điều gì đó vào tai, nhưng tôi không nghe

thấy. Nhưng tôi biết chắc rằng anh đang rất sợ

bóng đêm, sợ cô độc. Lúc này đây trái tim người

tôi yêu mềm yếu đến độ có thể bị quật ngã chỉ

bởi một nụ hôn. Anh xoay người lại, đối mặt với

tôi. Hệt như những cảnh trong bộ phim Hàn nào

đấy. Lúc này tôi yếu đuối quá.

Như bị giật điện, tôi hất tung tay anh ra, rồi

chạy...chạy...dù biết anh rồi sẽ đuổi kịp. Nhưng

ít ra tôi cũng đã né tránh được điều đó. Thứ tôi

cần là anh, chứ hoàn toàn không cần nụ hôn ấy,

thứ mà tôi biết nó chỉ như để giải tỏa sự kiềm

nén tình cảm quá lâu. Một tình cảm không phải

cho tôi.

Thứ mà anh có được quá dễ dàng rồi sẽ nhanh

chóng bị rẻ rúng và khinh thường. Tôi đã thề

rằng sẽ không hôn anh cho đến khi là người anh

yêu.

***

Ba ngày sau, anh đề nghị tôi là bạn gái anh. Tôi

gật đầu. Chúng tôi là người yêu của nhau.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Anh đang là sinh viên năm cuối, tôi học năm đầu

trong cùng một trường. Anh lành tính ít nói,

nhưng năng động, học giỏi lại khá điển trai.

Chúng tôi công khai quan hệ, khiến nhiều người

ngưỡng mộ có ,ghanh tị có.

Tôi thoáng nghe phong phanh người ta khuyên

anh nên dọn về ở cùng tôi để "canh chừng", sợ

tôi ngựa quen đường cũ. Họ không hiểu tôi.

Nhưng anh thì khác, anh tin điều tôi đang làm,

bất kì thằng nào tới tìm tôi cũng đều được anh

đón tiếp tử tế và ra về lặng lẽ. Tôi cũng hổ thẹn

lắm, nhưng anh luôn trấn an, bênh vực cho sai

lầm của tôi.

Anh tỉnh táo đến độ khiến tôi hoài nghi rằng liệu

thứ tình cảm anh dành cho tôi đã là tình yêu. Đôi

khi tôi muốn trêu anh bằng cách vờ alo cho ai đó

thật tình cảm, anh chỉ khẽ tằng hắng rồi lại nhìn

chăm chăm vào lap. Đã không biết bao nhiêu lần

tôi muốn làm rõ ràng với anh mọi thứ, nhưng lại

không đủ dũng cảm nói chuyện nghiêm túc.

Một tháng kể từ ngày nhận lời yêu anh, sóng gió

ập đến.

Cô gái ấy bỗng dưng xuất hiện. Tôi ghen.

"Chúng ta chia tay đi. Anh không yêu em thì tại

sao lại đùa giỡn tình cảm của em như vậy" Tôi

giận dỗi trách móc anh. Nước mắt cứ rớt xuống

khóe môi nghe mặn đắng.

"Có lẽ như vậy tốt hơn. Anh đã cố gắng yêu em

nhưng anh không thể. Em có vị trí đặc biệt với

anh, nhưng chưa đủ để anh quên người đó. Đã

lâu lắm rồi anh mới thấy mình vui trở lại. Hằng

đêm sau khi đưa em về, anh lại chờ đợi tin nhắn

của người ấy..." Tôi ngắt ngang lời anh: "Nghĩa là đêm nào anh

cũng nhắn tin với cô ấy, cũng mong đợi tin nhắn

của cô ấy. Trong khi em nhắn tin qua, chờ sự hồi

âm của anh lại là điều khó khăn vô cùng" Tôi nói

mà tim cứ thắt lại, từng tiếng nấc nghe rõ mồn

một.

Anh im lặng. Ừ thì tôi đã nói sẽ chấp nhận bóng

dáng người đó. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ

phải trả anh lại thôi. Tôi buông tay.

Giữa màn đêm tôi chỉ có thể hét lên:

"Anh biến đi, đồ tồi"

Lúc anh quay đi tôi còn kịp bồi thêm một câu:

"Anh tưởng tôi hiền à? Khi yêu anh, trong một

tháng qua, tôi đã lên giường với thằng bạn thân

của anh đó."

"Em nói gì?" Anh quay lại gắt lên

"Tôi nói tôi đã ngủ với thằng bạn anh, tôi không

ngoan như anh tưởng đâu. Anh bỏ tôi là tốt đấy

nên tôi xin anh đừng bao giờ tìm đến tôi nữa"

Chút sức lực cuối cùng, tôi nói xong ngã khụy

xuống đất.

Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo để xem anh như thế

nào, tôi chỉ mơ màng nghe tiếng cười khẩy của

anh. Nụ cười khinh bỉ. Tôi đã từng cố gắng lấy lại niềm tin nơi anh,

nhưng bây giờ chính anh lại khiến tôi đạp đổ

thành quả của mình. Tôi nói dối để được gì nhỉ.

Ừ! Chả biết, chỉ biết rằng bản năng dạy ta làm

vậy.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Ngày hôm sau tôi nghỉ học, để lên dây cót cho

việc quên anh. Tôi nhận lời hẹn hò với thằng bạn

anh kèm theo một điều kiện - hắn phải hứa nếu

anh có hỏi thì phải thừa nhận rằng có ngủ với tôi.

Tôi ít gặp anh dần, rồi chỉ hai tuần sau tôi chia

tay người đó. Tôi ngừng yêu. Như vậy đã quá đủ,

nên học thôi.

Nhưng quên anh là điều không dễ dàng, hằng

đêm biết bao tin nhắn được soạn ra rồi được lưu

vào nháp, bao nhiêu lần tôi cố tình "ngẫu nhiên"

xuất hiện trước mặt anh. Nhưng chẳng được gì

ngoài cô đơn. Cũng đôi lần anh mời tôi đi uống

cà phê, xem phim, nhưng tôi từ chối.

Đã đến lúc tôi học cách quên một người không

nên nhớ.

*** Đâu phải dể dàng để quên ai đó, bởi con tim và

lí trí có khi nào lại đi chung một đường. Miệng

tôi cười nhưng tim thì rỉ máu. Tôi cắt đứt liên lạc

với anh, đôi khi thấp thoáng thấy ai giống anh, tôi

lại tìm chổ nấp đi, tôi sợ cái chạm mặt với con

người đó. Tôi cũng không hề nghe bất cứ tin nào

về anh và người con gái kia.

Cho đến một ngày, tôi tìm được facebook của cô

ấy, "tình trạng quan hệ: đang hẹn hò".

Tôi sụp đổ, dù không nói ra nhưng sâu thẳm đáy

lòng mình tôi vẫn mong anh bị cô ấy cự tuyệt,

như cách cô ấy đã từng làm. Có lẽ thời gian đã

chứng minh tình yêu của anh với cô là chân

thành, tôi biết rõ điều đó. Một tình yêu chân

thành. Tôi không đủ cao thượng để chúc anh

hạnh phúc, nhưng tôi đủ tự trọng và kiêu hãnh

để rời bỏ anh.

Đã hơn 2 tháng tôi chưa gặp lại anh, chắc giờ

nay anh đã quên tôi rồi. Còn tôi, sao cứ nghĩ hoài

những điều không đáng.

Đêm hôm đó, trời lạnh, tôi trùm kín chăn, co ro

và nghĩ về anh. Cũng chả có gì để nghĩ ngợi

ngoài anh ra. Khóc. Giọt nước mắt ấm nóng chảy

trên gò má làm tim sao lạnh đến lạ.

Tôi bật điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.

Đã biết bao lần bấm rồi xóa, bao nhiêu tin nhắn

chưa một lần được gửi đi. Tình yêu lạ thật, biết

người ta không chờ nhưng vẫn nhớ, biết họ không

đợi nhưng vẫn mong, biết sẽ tuyệt vọng nhưng

chưa lúc nào thôi hi vọng.

Đêm dài và lạnh.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

00h34p.

Tít...tít...tít...alo em à!

Alo...em à, sao im lặng vậy

Tôi dập máy. Chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi

cũng đủ làm tôi ấm lòng.

Nhạc chuông điện thoại reo. Là anh. Tôi từ chối.

Đến lần thứ ba thì bắt máy.

"Em xin lỗi! Em bấm nhầm, em cúp máy đây".

Tôi trả lời

"Khoan đã, có chuyện gì vậy?"

Tôi khóc như mưa.

"Em nhớ anh lắm. Thật sự em rất nhớ anh" Đó là

tất cả những gì tôi muốn nói. Nhưng điều gì đó

đã cản tôi lại. Là giọng của một cô gái, đang ở

rất gần anh. Một giọng nói nhỏ, như đang còn

ngái ngủ. "Là ai?" Tôi thoạt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cúp máy.

May thật! Suýt nữa tôi đã là trò cười cho cặp

tình nhân kia. May thật. Anh đang ấm áp bên

một người khác. Tôi chỉ đơn thuần là kẻ vay

mượn tình yêu. Đã đến lúc nên trả lại.

Nước mắt lại chảy ra. Tôi khoát vội cái áo. Bước

ra đường, đêm đông yên tĩnh, lạnh và tối, ẩm

ướt, nó là mờ nhòe đi tất cả chỉ có nỗi buồn là rõ

nét. Một cảm giác bất an từ sau lưng.

"Cô em, đi đâu giữa đêm khuya thế này?" Một

giọng lạ vang lên từ sau lưng.

Tôi giật bắn người, quay lại, một gã có thân hình

gầy nhom, đôi mắt trũng sâu đang nhìn chằm

chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Bằng phản xạ tự nhiên, tôi chạy nhanh vào phòng

trọ, không hiểu sao đêm ấy cô chủ không có nhà,

cổng không khóa, lại chỉ có mình tôi ở đó.

Tôi chạy mà run, tim cứ đập thình thịch. Vừa

vào đến, tôi chốt ngay cửa, cảm giác gã đàn ông

đó đang đứng trước cửa khiến tôi sợ hãi. Thêm

lần nữa, tôi điện thoại cho anh, tôi vừa run, vừa

khóc: "Anh ơi, nhà em có người lạ...anh ơi...em sợ

quá..."

Tôi dập máy, rồi tắt nguồn, không nên làm phiền

"người dưng". Ôm khư khư con dao gọt trái cây.

Từng phút trôi qua chậm chạp, tôi nghe rõ tiếng

tim đập, tiếng đồng hồ tích tắc từng giây.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

01h27p.

"Em ơi, mở cửa ra..." Tiếng đập cửa dồn dập.

Là giọng anh. Nhanh hơn tôi tưởng. Tôi biết thế

nào anh cũng tới. Dù không muốn làm phiền,

nhưng tôi biết. Anh sẽ tới. Và..anh đã tới.

Tôi không mở, chỉ bật điện thoại lên, nhắn tin

cho anh, bảo rằng tôi ổn, tôi xin lỗi, anh về đi,

kẻo chị ấy đợi.

"Mở cửa đi mà, anh xin em đó."

Tôi ghét mùa đông, nó khiến người ta yếu lòng

đến lạ.

Tiếng then cài cửa bị bật ra, tôi đứng tần ngần

ra đó. Anh trong bộ dạng hớt hải, mồ hôi toát ra

ướt đẫm. Chiếc dream còn quên gạt chân chống.

"Em có sao không?" Anh hỏi gấp. "Em không sao, anh về đi, em xin lỗi, lúc nãy nhà

em có người lạ nhưng giờ họ đi rồi. Xin lỗi đã

phiền anh" Mặt tôi lạnh tanh, toan đóng cửa lại,

nhưng sức mạnh của bàn tay anh không cho tôi

làm điều đó.

"Anh thả ra đi, về khuya coi chừng chị ấy ghen

thì khổ, có được người yêu thì lo mà giữ". Thái

độ bực mình, tôi gắt lên.

"Anh phải biết chắc chắn rằng em không sao" -

Anh nói

"Anh nhìn kĩ đi, em đây nè, là em đây, vẫn đầy

đủ tất cả bộ phận của cơ thể, không có một vết

sẹo. Anh hài lòng chưa. Về đi!" Tôi hét lên

Với chiều cao 1m78, anh áp nhẹ đầu tôi vào

ngực mình. Tiếng tim tôi đập rộn ràng. Ước chi

bây giờ tôi có chút dũng khí gạt phăng đôi tay ấy

ra. Nhưng tôi không làm được.

"Anh làm gì vậy...thả tôi ra!"

"Yên nào! Anh lo quá, vừa nghe điện thoại của

em anh lo lắm. May thật"

"Anh đi như vậy chị ấy không hỏi sao? Anh ôm

một người con gái khác không thấy có lỗi sao.

Buông ra đi, đồ tồi" Tôi hất tay anh ta, đứng

thẳng người và ngước lên nhìn vào mắt anh. "Đó là em gái anh, nó mới lớp 8 thôi!" Anh trả lời,

rồi khép cửa lại, nổ máy và đi.

Tôi hơi vui, lâng lâng trong người, tôi biết anh

không chấp nhận thói sống thử, tôi biết mà.

02h30p.

"Em nhớ anh lắm" Tôi nhắn tin qua.

03h13p. Điện thoại vẫn im lìm

03h46. Yên tĩnh.

7h10, mở mắt dậy, nhìn vào màn hình, vẫn chẳng

có gì cả.

Tôi đã nhầm tưởng chăng. Ai gặp trường hợp

như anh cũng sẽ làm vậy thôi.

Và rồi, tôi cũng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

***

Từ sau sự cố ấy, tôi học cách kiềm nén tốt hơn,

đêm có dài và lạnh, ngày có buồn và cô đơn, tôi

cũng không cho phép mình nghĩ đến anh. Chỉ

cần tưởng tượng cảnh anh đang đầm ấm bên

người khác thì tức khắc sẽ biết mình nên làm gì.

Ơn trời, tôi có công việc làm thêm, có vài chàng

trai theo đuổi, ít ra tối lại cũng bận rộn với tin

nhắn, bài vở...Thi thoảng lại có vài chầu cà phê,

gặp gỡ vài người bạn cũ, giao lưu với club tiếng

anh. Cuộc sống vốn rất thú vị, chỉ có điều ta

thường chọn cho mình sự bận rộn trong tâm hồn,

để tay chân hưởng thụ nhàn nhã.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Hai tuần sau đó, tôi gặp lại anh trong buổi văn

nghệ của trường, tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng

khoát tay người khác lẫn vào đám đông.

Chắc anh nhìn theo. À, mà tôi khoát tay ai thế

nhỉ?

Lúc ngước lên mới thấy một gương mặt lạ hoắc,

tôi lí nhí xin lỗi, rồi viện cớ nhầm lẫn. Ít ra thì

anh cũng đã biết tôi không cô đơn.

Đêm hôm đó anh nhắn tin cho tôi:

"Cậu bạn em khoát tay là bạn đi cùng với anh

mà"

Tôi té ngửa, mới nhắn tin biện minh:

"Em nhầm, em cũng đã xin lỗi bạn ấy rồi. Người

đi cùng em đã ra ngoài mua nước uống"

Anh hồi đáp:

"Em đi một mình, sao lại nói dối anh. Có gì đâu

chứ, em vốn dĩ sẽ có thể tìm được một người

tốt." "Nhưng người đó sẽ không thể là anh, người em

cần lại bảo không cần em. Trớ trêu thật anh

nhỉ?. Thôi anh ngủ đi, ngủ ngon. Em ngủ đây"

Lúc nào tôi cũng là người nhắn tin cuối cùng,

không có sự đáp trả. Rốt cuộc giữa chúng tôi là

như thế nào? Anh đã có người yêu chưa? Tôi liệu

còn cơ hội quay về bên người đã ruồng bỏ mình?

Liệu tôi còn đủ khờ dại để quay về làm cái bóng

bên đời anh? Liệu tôi còn đủ sức chịu đựng để

nghe tên ai đó trong cơn say của anh? Liệu rằng

khi anh nói muốn tôi ở bên tôi đủ tỉnh táo để từ

chối?

"Hãy quay về bên anh!"

Tin nhắn đến làm tôi giật mình, phá tan suy nghĩ.

Tôi đọc, rồi im lặng. Không đáp trả.

Một tin nhắn dài nữa được gửi đến:

"Anh muốn em quay lại bên anh, vì biết em

không thể quên được anh. Anh cũng không còn

hứng thú với chuyện yêu đơn phương nữa. Anh

mong em sẽ là người cùng anh đi suốt đoạn

đường còn lại." "Em vẫn là người thay thế?" Tôi trả lời tin nhắn.

Im lặng. Tôi lại là người nhắn tin cuối cùng.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Hôm sau, tôi phải dậy sớm, đi dạy kèm cho thằng

nhóc lớp 7. Chủ nhật bận rộn. Đi làm về, tôi điện

thoại cho anh, rủ anh đi dạo.

30p sau, anh xuất hiện. Vẫn dáng người ấy, giản

dị nhưng rất đẹp. Chúng tôi đi biển, đi ăn, đi dạo.

Trên đoạn đường khung cảnh khá đẹp và yên

tĩnh, tôi đề nghị anh dừng xe để chụp vài pô

ảnh. Chúng tôi ngồi trên một bục đá ven đường,

tay tôi bấm chụp lia lịa. Anh nhìn theo hướng của

tôi, chậm rãi nói:

"Anh không hứa rằng sẽ quên người đó, nhưng

anh hứa sẽ yêu em."

"Tại sao anh không chọn người khác"

"Vậy tại sao không thể là em?"

Tôi tặc lưỡi và lắc đầu:

"Em không biết."

Tôi rướn người lên, định hôn vào má anh.

Nhưng... Anh quay lại, ghì chặt tôi vào lòng. Nhẹ nhàng

"khóa môi" tôi và thít chặt vòng tay của mình.

Tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn nhúc nhích.

Tôi hơi run, tim đập, mắt mở to.

"Sao em mở mắt?"

"Sao em phải nhắm mắt?"

"Vì con gái khi nào hôn cũng vậy."

"Anh đã hôn bào nhiêu cô gái rồi?"

"Mẹ anh, em gái anh, bà ngoại anh...và em là

người lạ đầu tiên."

"Em biết!" Tôi cúi mặt buồn bã.

Tôi biết anh định dành tặng "đầu tiên" của mình

cho người anh yêu. Tôi chỉ là người thay thế.

Nhưng dù sao bây giờ tôi cũng hạnh phúc. Vậy là

đủ.

"Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em vì cô ấy nữa

đúng không?"

"Có lẽ vậy...trong thời gian không liên lạc với em,

anh nhận ra rằng, cô ấy không dành cho anh, chỉ

có em mới hiểu anh. Em lo lắng, quan tâm, suy

nghĩ cho anh."

"Còn anh thì làm điều tương tự như vậy cho một

người khác."

"Không! Anh...hình như anh có tình cảm với em

rất nhiều. Lúc trước anh từng có suy nghĩ sẽ

chọn bừa một ai đó để yêu." "Đó là em!" Tôi hỏi

"Ừ, nhưng giờ thì không".

Chúng tôi bắt đầu có sự tin tưởng, cảm thông.

Tôi và anh đều học cách chấp nhận sự tồn tại

của quá khứ. Chúng tôi có hứa hẹn, có ước mơ,

có niềm tin. Cho đến một ngày niềm tin đổ vỡ.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Lần thứ 2 tôi ghen.

Anh lưu hình cô ấy trong một file bí mật. Anh vẫn

liên lạc và giúp đỡ khi cô ấy cần.

Tôi tìm cách gặp người đó. Chúng tôi đã nói

chuyện rất lâu.

Cô ấy bảo đã bắt đầu yêu anh.

Tôi im lặng.

Cô ấy nói anh rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy sẽ

không tranh giành. Một là tôi từ bỏ, hai là anh ấy

bỏ tôi.

Tôi im lặng.

Cô ấy thuyết phục tôi rằng tôi là người tốt, đừng

nên chấp nhận làm cái bóng bên đời anh.

Tôi tiếp tục im lặng.

Câu cuối cùng cô ấy nói: "Cậu ấy không có tiền

như những gã đàn ông khác, không có tình như L

mong đợi." Tôi im lặng, cô ấy nhận một bạt tai. Tôi thấy

mình bị xúc phạm.

Anh đứng ở đó, bước vào, nhìn tôi. Thoáng bối

rối, tôi lặng người. Chạy nhanh ra khỏi nơi ấy.

Anh không đuổi theo.

Tối hôm đó, anh đến tìm tôi. Và dĩ nhiên, tôi nói

chia tay. Anh không nói gì. Chỉ còn tôi đau khổ.

"Em ghét anh" Tôi tức tưởi.

Anh ôm tôi thật chặt.

"Nếu ghét anh, hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến

cuối cuộc đời"

"Tại sao?"

"Anh sẽ rất vui nếu 50 năm nữa khi gặp lại em,

em vẫn nói EM GHÉT ANH. Vì như vậy anh sẽ

không bị lãng quên."

"Anh sẽ đến với cô ấy chứ?"

"Không!"

"Tại sao?"

"Vì cô ấy không làm ốp-la ngon như em, không

quấy rầy anh như em."

"Em đã tát cô ấy."

"Anh sẽ trả lại em cái tát đó nếu em muốn."

"Không, em không muốn vậy." "Thế bây giờ em muốn gì?" Anh hóm hỉnh.

"Em muốn anh ở lại đây với em, chơi game với

em, canh giấc ngủ cho em. Em muốn...muốn

anh. Được không?"

Anh mỉm cười.

Cứ thế chúng tôi ngồi suốt đêm để tâm sự. Anh

kể cho tôi nghe về lần đầu gặp cô ấy, yêu cô ấy.

Rồi kể về tôi, về kỉ niệm giữa chúng tôi. Anh nói

rất nhiều, lần đầu tiên tôi thấy anh "lắm điều"

như vậy. Tôi ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong

giấc mơ tôi vẫn nghe man mán câu nói: "Từ giờ

anh sẽ học cách yêu em trọn vẹn!".

Yêu tôi trọn vẹn.

Hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

Lần thứ 3 tôi ghen.

Anh ôm cô ấy ngay trước mắt tôi. Ngay tại phòng

của anh.

Tôi cố gắng tạo tiếng động thật mạnh, rồi chạy.

Tôi biết anh sẽ chạy theo để giải thích.

Nhưng...chạy hoài...chạy mãi...vẫn chẳng có

tiếng gọi theo, không có tiếng bước chân ở sau.

Tôi ngạc nhiên. Có tiếng chuông điện thoại reo.

... Hai ngày sau. Tại bệnh viện đa khoa thành phố.

Anh nằm đó, gầy gò và yếu ớt. Anh không ôm cô

ấy, chỉ là gục ngã trên đôi vai cô ấy thôi. Gục

ngã. Khi không thể chống chịu được với cơn đau,

anh chọn cách dựa vào bờ vai một người khác.

Không phải tôi.

"Em ghét anh không?"

"Ghét!" Tôi đáp

"Hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời

này, dù có ai làm gì em cũng không được ghét

người ta hơn anh được không?"

"Anh nói gì vậy. Thôi anh nghỉ ngơi đi"

"Anh không muốn bị lãng quên, hãy chọn cách

ghét anh khi ngừng yêu thương, được không?"

...

Một tháng sau...

Tôi ngồi trong quán cà phê đợi một người. Cô ấy

đến. Cô ấy nói anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu

tiên ngỏ lời, khi phát hiện ra mình bị ung thư, anh

tìm cách để tôi ngừng yêu anh.

Tôi im lặng.

Cô ấy tiếp tục kể rằng anh ấy đã khóc và đau

khổ rất nhiều khi thấy tôi tiều tụy và xanh xao.

Anh đã quay về lại bên tôi trong những phút giây

cuối đời. Tôi im lặng.

Anh ấy chọn gục ngã trên vai cô là bởi anh ấy

muốn sẽ luôn mạnh mẽ trước mặt tôi, luôn muốn

cho tôi một niềm tin và điểm tựa.

Tôi khóc.

"Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Anh là

kẻ đáng ghét. Đã đến mang trái tim em đi. Rồi

bất chợt anh lại lặng thinh như thể chưa từng

đến với cõi đời này. Em ghét anh, bởi anh đã làm

em không thể yêu thương ai khác, biến em thành

người chai sạn. Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc

đời này. Tại sao anh lại không sống 50 hay 60

năm nữa để em còn được nói câu ghét anh. Em

yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: