Hồi một
Hồi một
Khi nhận được nhiệm vụ cấp trên giao phó, tôi không nghĩ mình sẽ đến ngôi chùa này.
Trên nóc nhà chỉ lưa thưa vài mảnh ngói, cỏ dại ăn sâu vào tường, bốn chiếc trụ chống nhà đã bị ăn mòn đến độ muốn đổ ập xuống. Cho dù công việc của tôi là tu bổ bảo tồn, nhưng có thể thấy đã rất lâu ngôi miếu này chưa in dấu chân người.
Bước vào bên trong bãi cỏ cao bằng nửa thân người, tôi thả ống quần bị xắn đến nhăn nhúm xuống, bên trong ống quần có con giun vừa thức giấc sau cơn mưa, đang giãy giụa chui vào trong bùn. Tôi ngồi xổm xuống mở rương, sau đó ngẩng đầu quan sát tấm hoành phi dựng góc đông nam của ngôi miếu.
Bên trên tấm hoành phi đề ba chữ "Thanh Đàm Tự", lớp sơn bề mặt đã bong tróc, nét chữ kia xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng khung chữ lại cực kỳ ngay ngắn, như thể được một vị có chức có quyền học mót được vài bachữ mô phỏng lại.
Có thể thấy công việc tu bổ tôn tạo không phải thứ mà cấp trên để tâm, nếu không sẽ chẳng cử một mình tôi tới nơi này. Nhưng đây cũng không phải việc bên lề, nếu không trong lúc đang thiếu kỹ thuật viên trầm trọng như hiện tại, sẽ không thuê nhà khách dưới chân núi tận ba tháng, sau đó cử tôi tới nơi núi rừng quanh năm sương mù bao phủ dày đặc này.
Tôi lấy tài liệu trong rương ra xem, chùa Thanh Đàm được xây dựng vào đầu nhà Tống, được xây dựng men theo sườn núi Độ Cơ, nơi này nổi tiếng vì có hồ nước sâu thơ mộng và thanh tịnh phía sau chùa. Núi Độ Cơ (Độ Cơ sơn) đồng âm với "tích nhiều việc thiện" (đa tích thiện), vì thế rất đông người tu đạo đều tập trung ở nơi này. Dưới chân núi còn có một ngôi chùa cầu duyên, nơi đó được Hoàng đế cuối thời Đường ban tặng hoành phi nên cũng nổi danh khắp chốn.
So với ngôi chùa cầu duyên hương khói quanh năm không ngớt dưới chân núi, chùa Thanh Đàm lại chẳng ai ngó ngàng.
Tôi đặt tập tài liệu vừa đọc xong xuống, vừa đứng đậy liền bị một tia sáng nhỏ bé chiếu vào mắt. Tôi quay đầu lại quan sát, thì ra là lùm cỏ bên phải bức hoành phi hãy còn dính nước mưa, lại được ánh dương ấm áp chiếu rọi, thấp thoáng ánh lên tia sáng.
Cơn gió xào xạc thổi qua, những tia sáng yếu ớt như bị nghiền nát, lờ mờ lộ ra thứ màu xám trắng bên dưới lùm cỏ.
Tôi tiến lại gần, hất đám cỏ dại ra, thứ kia là da rắn.
Trên tấm da rắn mới lột vẫn còn vương những hạt sương sớm, nằm chễm chệ trên bãi cỏ mềm, tấm da tán loạn như bị con chồn nghịch ngợm tới phá phách.
Một đôi tay thuần khiết nhặt nhanh chúng lại, tràng hạt trên cổ tay thõng xuống, khẽ chạm lên hoa văn ẩm ướt trên tấm da rắn.
Hai hàng lông mi của Mạc Tham rủ xuống, nhỏ tiếng niệm một câu.
Tiếng chuông chùa nặng trĩu cùng âm thanh huyên náo giữa khói lửa nhân gian truyền đến, Mạc Tham bọc lấy da rắn trong tấm vải vụn, sau đó bỏ vào trong chiếc gùi chất đầy thảo dược trên lưng. Khi Mạc Tham đang định rời đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng cười giễu cợt: "Lấy đồ của người ta xong lại muốn phủi đít bỏ đi à?"
Mạc Tham quay đầu, nhìn thấy một cô gái ngồi trên phiến đá, chừng hai mươi tám tuổi, mặc bộ đồ trắng, đang cười mỉm. Khuôn mặt cô gái kia như được ngâm trong hồ nước, vô cùng trong trẻo nhưng cũng vô cùng mơ hồ.
Mạc Tham chắp tay gật đầu coi như hành lễ, thoáng nhăn mày thể hiện nghi vấn.
Cô gái quan sát người trước mặt, chiếc áo trên người Mạc Tham bị giặt nhiều tới độ bạc màu sờn vải, qua quýt trùm lấy cơ thể gầy gò quá mức. Mái tóc đen của Mạc Tham chia thành hai nửa, một nửa búi lên cao, một nửa xoã trên vai, những sợi tóc xoã xuống cực kỳ ngay ngắn, hệt như khuôn mặt tinh tế của cô. Điểm khác biệt duy nhất chính là nốt chu sa giữa ấn đường, nhìn như bông sen đỏ rực rỡ giữa mặt hồ khoáng đạt, nhưng cũng tôn lên vẻ điềm đạm trên khuôn mặt.
Đôi mắt cười của cô gái quấn lấy chuỗi hạt vừa chạm vào da rắn trên cổ tay Mạc Tham.
"Ôi chao, người xuất gia."
Mạc Tham cúi đầu, lại nhỏ tiếng niệm Phật.
Mạc Tham duy trì một khoảng cách vừa vặn giữa những đầu ngón tay dựng thẳng và miệng của bản thân, để hương thơm của tràng hạt bồ hòn trên ngón tay trắng trẻo lan toả đến bên đôi môi người lạ, bớt đi phần lạnh nhạt, tăng thêm phần tinh tế.
Cô gái chớp mắt, hoàn hồn khi Mạc Tham dứt âm cuối, nhưng nhất thời lại không nhớ ra bản thân đang định hỏi gì, chỉ đành nói: "Ta sống sờ sờ trước mặt cô, cô gọi Thích Ca Mâu Ni ra làm gì?"
Mạc Tham ngẩng đầu nhìn cô gái: "Không rõ quý danh của thí chủ?"
"Ta họ Lục, mọi người thường gọi ta là A Ly." Thanh âm của Lục Ly rất ngọt ngào, còn mang theo chút ngây thơ không dính bụi trần.
"Thí chủ Lục Ly."
"Ban nãy thí chủ có nói Mạc Tham lấy đồ của thí chủ, không rõ thí chủ muốn nhắc đến thứ gì?" Mạc Tham nhìn Lục Ly.
Lục Ly chỉ vào tấm vải trong gùi của Mạc Tham, sau đó cắn môi nhớ lại tên họ người kia vừa nhắc.
Mạc Tham sững sờ, tháo gùi trên lưng xuống để lấy da rắn, áy náy nói: "Ta không biết đây là đồ của thí chủ." Nói xong, Mạc Tham đưa tấm vải cho Lục Ly, "Vật về với chủ."
Trên tấm vải phảng phất hương bồ hòn, dường như toả ra từ trong ống tay áo của Mạc Tham.
Lục Ly nhận lấy, vân vê tấm vải mềm trong tay, vốn là một con người đang sống nhưng nhiệt độ trên đầu ngón tay Mạc Tham lại lạnh hơn cô rất nhiều.
Một khi không màng sự đời, máu chảy trong người cũng chẳng sục sôi. Nhưng thứ sục sôi chưa hẳn là máu, mà phần hơn là sự đời sự người chăng?
Những suy nghĩ hiện trong đầu ấy khiến Lục Ly bỗng thấy câm nín. Mạc Tham thấy cô không nói gì, lại niệm một câu rồi rời đi.
Mạc Tham vừa cất bước, lại nghe thấy âm thanh hiếu kỳ của Lục Ly: "Ngày nào cô cũng niệm Phật như thế, không biết Thích Ca Mâu Ni có thấy phiền không nhỉ?"
Vừa dứt lời, Lục Ly liền cảm thấy hối hận, âm thanh của Mạc Tham êm tai như thế, nếu cô là Thích Ca Mâu Ni, chắc chắn sẽ không thấy phiền.
Mạc Tham khẽ cười, nốt chu sa trên ấn đường biến thành ngọn lửa mờ ảo giữa thế gian, khiến đôi mắt lặng như mặt hồ chết bỗng nổi sóng. Mạc Tham lần tràng hạt, giọng nói ôn hoà: "Trong tâm có Phật, thành tâm thành ý, có lẽ ngài không thấy phiền."
Lục Ly không hiểu lắm liền nghiêng đầu tiếp lời: "Cô niệm Phật trong miệng, ban nãy cũng đã niệm ta. Phật ở trong tim, vậy ta ở đâu trong cô?"
Mạc Tham ngớ người, nốt chu sa long lanh làm bật lên khuôn mặt mịt mù như ngọn núi phía xa của cô.
Lục Ly thấy Mạc Tham im lặng, vốn chưa từng tìm hiểu Phật pháp nên chỉ xua tay cho qua, sau đó đặt da rắn vào trong túi rồi hỏi: "Sư phụ đang tu hành ở đâu? Ta đi nửa ngày trời khát khô cổ họng, nếu ta dâng hương lễ Phật, không biết có thể xin chút nước uống không?"
Mạc Tham mím môi, sau đó nói: "Chùa Thanh Đàm."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top