Chương 2: Xin chồng cho tôi sao chép bài tập về nhà!

   Xe chạy được 1 tiếng đồng hồ mới đến chân trang viên của Bạch gia, Bạch Giai Mẫn ngủ thiếp đi trong xe, khi cô tỉnh lại vẫn còn mê man, cô ngơ ngác nhìn Thương Độ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, chậm rãi mở cửa xe.

   Thương Độ nhìn dáng vẻ của cô ta cực kỳ ghét bỏ, nhìn thấy cô ngủ chảy nước miếng, cực kỳ coi thường, như thể anh ta là con chó nhà họ Bạch, có thể dễ dàng tùy ý chà đạp, coi thường..

   Trang viên có diện tích rất lớn, trước khi Giai Y xuyên sách cô cũng biết là con của gia đình giàu có, nhưng không nghĩ đến lại giàu đến mức như thế này, sau vài giây cảm khái trong im lặng, cô lê bước với những bước chân nặng nề đi vào.

   Nguyên chủ hôm nay làm ra những việc không thể tưởng tượng được, không biết uống bao nhiêu rượu, hiện tại cô cảm thấy trong người vô cùng khó chịu.

   Trong nhà không có ai, ba mẹ Bạch đều ra nước ngoài nghỉ dưỡng, họ sẽ không quay lại cho đến khi thời tiết trở nên ấm áp, Bạch gia Bạch đại thiếu gia Bạch Sâm thì là một người cuồng công việc, không sống ở nhà mà sống trong một căn hộ ở gần công ty.

   Cho nên nguyên chủ mới lộng quyền như vậy, dù sao ở trong nhà cũng chẳng có ai quản, Thương Độ thì không bao giờ cáo trạng với ba mẹ Bạch, luôn nhẫn nhịn trong im lặng.

   "Cậu về nghỉ ngơi đi," Bạch Giai Y chịu đựng cơn đau đầu xua tay, "Tìm quản gia tìm thuốc cho ngươi, đừng để đầu gối bị sưng.

   Cô thực sự không thể chịu được cảm giác khó chịu này nữa, thậm chí không thể đi vào phòng được, cô liền ngã trên sofa và nôn ra, sau khi nôn mấy lần cảm giác đỡ hơn cô kéo chăn lên và rơi vào trạng thái trầm tư.

   Di chứng đau đầu sau khi xuyên sách lại thêm uống rượu, não của Bạch Giai Y như muốn nổ tung, khắp cơ thể không có một chỗ nào thoải mái, bị hành hạ đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi cuộn người lại.

   Thương Độ đứng cách đó không xa, hai tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang chịu đựng sự khó chịu mà mặt không có chút biểu cảm.

   Hắn cảm thấy có một chút vui sướng trong lòng.

   Dường như đang diễn tập trước cho số phận trong tương lại của Bạch Giai Y.

   Người hầu nghe thấy động tĩnh liền đi ra, ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, trong lòng âm thầm chửi bậy, quay người vào phòng bếp lấy trà giải rượu mang ra, trừng mắt nhìn Thương Độ " Còn không nhanh hầu hạ tiểu thư uống trà giải rượu!"

   Nguyên chủ vừa kiêu ngạo hống hách, lại còn thường xuyên đánh đập người hầu, cho nên không có một ai ưa thích, lại càng sợ cô ta uống rượu, từ sau khi nguyên chủ chuyển đối tượng nhục mạ lên người Thương Độ, bọn họ đều cảm thấy nhẹ nhõm.

   Có Thương Độ ở đây, giao mọi thứ cho anh ta là được.

   Hắn ta bị mắng, bị chửi rủa, bị bỏ đói là chuyện bình thường, trong Bạch gia, Thương Độ tuy là con nuôi, nhưng thực chất còn không bằng người hầu.

   Bạch Giai Y trong người vốn đang cảm thấy khó chịu, nhưng khi nghe thấy người hầu ra kiêu căng ra lệnh cho Thương Độ, cô đột nhiên nổi giận, ném cái chăn và nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt vô cùng đáng sợ, " Để anh ta phục vụ, cô thì làm cái gì hả?"

   Người hầu không nghĩ đến Bạch Giai Y còn thức, cô ta giật mình, cổ họng không phát ra được âm thanh nào.

   Thương Độ ánh mắt khẽ động, dường như phát hiện ra Bạch Giai Y không giống như ngày thường.

   Cô gái có ngoại hình ưa nhìn , không có gì nghi ngờ về điều đó, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt anh đào đang tỏa sáng, dáng người không cao và nhỏ, cho dù đang làm việc ác cũng không thể nói cô xấu.

   Chỉ là, bình thường trên khuôn mặt đó ngoài sự ngu ngốc và cao ngạo, thì không tìm ra được từ nào khác, giống như một viên kẹo xinh đẹp nhưng khi nói chảy ra và trở nên nhớp nháp, vô cùng khó chịu.

   Đặc biệt là ảnh mắt, giống như chúng đột nhiên trở lên thông minh hơn.

   Thương Độ ầm thầm đánh giá, nhưng không phát ra tiếng.

   Anh căm ghét mọi thứ ở trong gia đình này, bao gồm cả đám người hầu.

   "Tiểu thư tôi tôi, tôi sợ tay chân vụng về không chăm sóc tốt cho tiểu thư." Người hầu vội vàng tìm cho bản thân một lý do.

   "Đã như vậy thì không cần phải ở lại, ta kêu quản gia đưa ngươi lương tháng này rồi đi đi" Bạch Giai Y khó chịu vô cùng, cô bưng chén trà giải rượu lên uống một hơi hết sạch, ánh mắt quét qua người hầu đang cầu xin, cô đập cái chén xuống đất, "Còn không nhanh cút?!"

   Người hầu sợ một giây sau cái chén đó ném vô người, vội vàng chạy ra ngoài.

   Bạch Giai Y nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

   Sau khi bi kích động, não lại càng đau hơn, giống như máu trong cơ thể cô đang dồn đến đó và xung đột với nhau vậy.

   Đột nhiên có một bàn tay mang hơi lạnh chạm vào chán cô, nhẹ nhàng tìm huyệt đạo, từ từ xoa bóp.

   Bạch Giai Y lập tức hóa đá, cô từ từ mở mắt ra tựa đầu vào ghế nhìn hắn, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của Thương Độ.

   Cô vô thức quay đi, tựa như cảm thấy chột dạ và phiền muộn.

   Điều đó làm cho Thương Độ muốn cười.

   Chột dạ về điều gì? Phiền muộn vì cái gì?

   Không lẽ là cảm thấy có lỗi với anh ta đi.

   "Tối nay là tôi không đúng, tôi sẽ không bào chữa cho bản thân, xin lỗi." Bạch Giai Y hít mội hơi thật sâu nói xin lỗi, cô cẩn thận nói từng chữ "Trước đây đều là lỗi của tôi, thực xin lỗi, tôi không biết phải bồi thường cho anh như thế nào, anh có yêu cầu gì không?"

   Trong khi nói, một bên Bạch Giai Y trong lòng chỉ muốn tát vào miệng của nguyên chủ một cái.

   Dựa theo trong sách, Thương Độ cùng nguyên chủ sống với nhau là mấy năm sau khi hắn ta đang củng cố sự nghiệp, bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa cốt truyện vẫn còn trống, lúc đầu chỉ giới thiệu sơ qua bối cảnh sau đó là mấy năm sau, cô cũng không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

   Cái đó không quan trọng, bây giờ cô chỉ cần đối xử tốt với Thương Độ là được.

   Cô nói xong, liền thụt cổ lại chờ hắn nói, đầu ngón tay của Thương Độ xoa xoa huyệt đạo, sau đó di chuyển xuống dưới và tiếp tục xoa, " Tôi không có yêu cầu gì, tiểu thư không cần phải làm như vậy, Bạch gia đã cứu mạng tôi, tính mạng của tôi thuộc về nhà họ Bạch, không sao cả."

   Thật buồn cười, đây là chuyện thứ hai khiên anh cảm thấy buồn cười trong tối ngày hôm nay.

   Bạch Giai Y vậy mà xin lỗi anh?

   Chắc lại nghĩ ra cách nào đó để làm nhục anh.

   Bạch Giai Y cẩn thận mở to đôi mắt, quan sát biểu cảm của anh ta, muốn nhìn ra có sơ hở trong ánh mắt của anh ta không, nhưng Thương Độ giống như một người hoàn hảo, cự tuyệt lại ánh mắt thăm dò của cô.

   Bạch Giai Y có chút buồn bã và đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ, cô né tránh bàn tay của Thương Độ, "Tôi không sao nữa rồi, anh đi nghỉ đi, nhớ để ý đầu gối.....khụ, thành thật xin lỗi!"

   Anh ta vui vẻ rời đi, cúi đầu đi ra khỏi phòng khách, hướng về một góc hẻo lánh của trang viên.

   Anh ta không đủ tư cách sống trong tòa nhà chính, cuối phía đông có một phòng do người làm cũ để lại, sau khi anh ta chuyển đến liền sống ở đó, thậm chí trong phòng còn những dụng cụ mà người trước vẫn chưa lấy đi.

   Bạch Giai Y lặng lẽ nhìn xung quanh cửa, thành bóng dáng cao lớn của anh ta đang hòa lẫn trong bóng đêm, cô nặng nề thở dài.

   Cứu vãn tình thế, không thể chậm trễ!

   Cô xoa thái dương một lát, thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô vội vàng lên lầu tắm rửa, mùi rượu trong người đã bay đi một ít, cô nằm trên giường, lặng lẽ hồi tưởng lại cốt truyện, tìm thấy điện thoại của nguyên chủ ghi lại những việc cần làm.

   Thông báo tin nhắn trong QQ truyền đến liên tục, cô mở ra nhìn một chút, là một nhóm nhỏ trong lớp, bọn họ đang thảo luận qua hai ngày nữa là bắt đầu kỳ thi thử và bài tập về nhà mùa đông của trường.

   Bạch Giai Y lập tức cười thật to.

   Nguyên chủ tuyệt đối là không thể làm bài tập về nhà, cơ hội của cô tới rồi!

   Cô tắt nhóm chat, tìm Thương Độ trong danh sách nhóm, liền nhìn thấy tên trong nhóm là "Một con chó", cô tức giận nghiến răng, đưa ngón tay thay đổi thành "Chồng cưng".

   Cô nhấp vào lịch sử trò chuyện, cơ bản là mệnh lệnh của nguyên chủ, Thương Độ nghe và làm theo. Bạch Giai Y kìm nén sự tức giận của bản thân và kéo lên trên, sợ nguyên chủ bắt Thương Độ làm chuyện gì bất hợp pháp hoặc là làm nhục thân thể, may mắn là không có, hầu hết là bắt anh ta đi làm việc này việc kia, mắng mỏ và xúc phạm anh ta.

   Bạch Giai Y lướt qua các biểu tượng cảm xúc, tìm thấy một biểu tượng chú thỏ đang khóc và ấn gửi nó.

   "Ngày mai anh có thể cho tôi mượn bài tập về nhà kỳ nghỉ đông của anh để tôi sao chép được không?"

   Bên kia, Thương Độ đang nhìn đầu gối bầm tím của mình, nghe thấy âm thanh thông báo đặc biệt vang lên, trong lòng tràn đầy hận ý và chán ghét dâng lên, trong mắt hiện lên đầy oán khí.

   Lại muốn làm cái gì.

   Mở QQ ra, Thương Độ dừng lại, tâm trạng phức tạp và khó hiểu.

   Sao chép, cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top